Biến thái.
Thẩm Mặc ừ một tiếng, liền vào phòng cầm một chuỗi chìa khóa đi ra.
“Trước Lâm Hề nói muốn xem chiếu bóng, bây giờ còn muốn xem không?” Thẩm Mặc nhìn xông tới thay Tiêu Huyên Nghệ lấy xuống tai mào ném cho Lâm Uyên, Lâm Hề ôm đối phương nhẹ giọng an ủi, mi mắt nhu hòa, cong môi, ôn hòa nói.
“Muốn xem muốn xem, một nơi vừa vặn đẹp như vậy, tôi muốn xem kinh dị!” Lâm Uyên cầm tai mèo, hướng về phía em gái nhà mình mới mắng mình gãi đầu một cái, cặp mắt đào hoa híp lại, nụ cười không nhìn ra áy náy.
Vừa nghe Thẩm Mặc nói, lập tức giơ cao tay phải gãi đầu, tựa như đứa trẻ hô lớn, cặp mắt đào hoa mở thật to, léo lên vẻ linh động hưng phấn.
Thật là một tiểu hài a.
Thẩm Mặc nhìn Tần Mi một bên nhìn Lâm Uyên lắc đầu cười, trên khuôn mặt kia, đầy vẻ ôn nhu cưng chiều cùng bất đắc dĩ.
Mi mắt là nhu hòa ôn nhuyễn, nhìn Lâm Uyên, an tĩnh, nhưng là sóng mắt hạnh phúc lưu chuyển.
Đơn giản, ôn hòa, chẳng qua là nhìn chăm chú, chính là hạnh phúc ấm áp đến thâm tâm.
Thẩm Mặc nhìn bốn người đối diện, ánh sáng trong đôi con ngươi ôn hòa tựa như dòng nước chảy, chảy chậm rãi, lưu quang tràn đầy nhưng lại yên tĩnh.
“Đi thôi. Có điều, Uyên, cậu muốn xem kinh dị thì mời ngày mai một mình thưởng thức, tối nay không cho phép.” Cổ Dĩ Mạt nhìn nụ cười Thẩm Mặc, chợt một cỗ đau lòng, nàng thay Thẩm Mặc chỉnh sửa một chút mái tóc dài rơi loạn bên người, giọng nói mềm mại từ từ hướng về phía Thẩm Mặc nói, sau đó quay đầu nhìn Lâm Uyên hưng phấn, nhưng là giọng nói trong trẻo lạnh lùng, khuôn mặt bộ dáng tê liệt.
“Dĩ Mạt ~~~~ sự đối đãi này khác biệt quá lớn, làm tư lệnh ta quá thương tâm, Mi ~~~ cậu nhìn hùng hài tử này đi, quá tổn thương lòng của bản tư lệnh.” Lâm Uyên giang hai tay ra xông tới ôm lấy Tần Mi ngồi ở trên ghế, cọ một cái, một đôi cặp mắt đào hoa nước mắt yêu kiều, nhìn Cổ Dĩ Mạt, làm ra tâm trạng thương tâm muốn chết.
Thẩm Mặc mi run một cái, có loại cảm giác nổi da gà khắp người, trong con ngươi không biết làm sao.
Cổ Dĩ Mạt hơi hí mắt nhìn Lâm Uyên, câu môi lên, trong con ngươi thoáng qua một tia ánh sáng ác liệt. Mang biểu tình nghiền ngẫm nguy hiểm.
“Uyên, cậu nhìn Dĩ Mạt.” Mi mắt Tần Mi ôn nhu nhìn Lâm Uyên đang cọ lấy cổ mình, mắt đầy cưng chiều, ôn nhu gọi.
Lâm Uyên lần nữa quay đầu đi nhìn về phía Cổ Dĩ Mạt, thấy bộ dáng kia của đối phương, chợt đứng lên, mặt đầy đứng đắn: “Dĩ Mạt, bản tư lệnh sẽ không bị cậu uy hiếp, đừng quên hạnh phúc cuộc sống của cậu sau này còn cần bản tư lệnh.”
“Nga?” Cổ Dĩ Mạt híp mắt, nhìn lâm uyên, khiêu mi câu môi, giọng lạnh như băng.
Chị Dĩ Mạt nice!Lâm Hề nhìn chị gái nhà mình chịu đựng, ôm lấy tay Tiêu Huyên Nghệ hướng về phía Cổ Dĩ Mạt giơ ngón tay cái.
Thẩm Mặc nhìn Lâm Uyên trong nháy mắt xì hơi tức giận cùng Lâm Hề ngón tay cái, môi mỏng câu lên, mắt đầy nụ cười.
Cho dù đùa giỡn, cũng là tình cảm ấm áp, khí tức ấm cúng.
“Dĩ Mạt lại khi dễ người ta, ghét, thật là có con dâu liền quên mẹ, tát nước ra ngoài lấy chồng liền nguội lạnh a, Mi ~~~” Lâm Uyên nhìn bộ dáng Cổ Dĩ Mạt, giằng co ba mươi giây, lập tức lại biến thành bộ dạng bị vứt bỏ thương tâm lần nữa lao vào ôm trong ngực Tần Mi, cặp mắt đào hoa thủy quang chập chờn, một bộ vẻ mặt đáng thương.
Bất quá cũng không ai quan tâm.
Thẩm Mặc câu môi, cùng nhìn tới Tần Mi đối mặt, nhìn ra trong đáy mắt đối phương là tình yêu cùng bất đắc dĩ, kia tập mãi thành thói quen, là chuyện để cho người hâm mộ.
“Uyên, cậu lần nào cũng không thắng được, cần gì chứ, ngoan, đứng lên đi xem chiếu bóng.” Tần Mi chính là cô gái Giang Nam như vậy ôn hòa mi mắt, giọng nói kia, tựa như dòng suối, tựa như gió mát, chậm rãi trôi qua, một tia sảng khoái.
“Hảo hảo, Nghệ, chị Dĩ Mạt đã trừng trị tên tư lệnh biến thái kia rồi, không sao a, trở về mình lại chỉnh đốn nàng lần nữa.”
“Ân.” Tiêu Huyên Nghệ từ trong ngực Lâm Hề đứng lên, một gương mặt tức giận, còn có kinh sợ chưa kịp rút đi, mi mắt rũ, Lâm Hề nhìn nhưng là manh đến trong lòng đi.
Thẩm Mặc nhìn Lâm Hề đối diện giống như động vật cái đuôi hưng phấn đung đưa, hết sức muốn xoa trán không ngừng co rút.
“Hảo, xuống đi xem chiếu bóng đi, Thẩm Mặc muốn xem gì?” Cổ Dĩ Mạt dẫn đầu trước đi ra cửa, xoay người nhìn Thẩm Mặc đi tới, lãnh ý tản đi, mi mắt tươi đẹp nhu hòa như thường lệ.
Người này thật là, rất yêu mình a.
Thẩm Mặc nhìn hai con ngươi đen thui của Cổ Dĩ Mạt, rõ ràng có thể thấy sâu trong đôi mắt luôn lạnh như băng kia chảy ra tình yêu ôn nhu sâu sắc.
“Tôi tùy ý là được, không quá mức thích.” Thẩm Mặc nhìn một chút, cũng ôn nhuyễn mi mắt, tản đi chân mày lãnh đạm, hướng về phía Cổ Dĩ Mạt, lộ ra nụ cười.
Đó là chưa bao giờ có, thật lòng hộ ra, nụ cười.
Ở dưới ánh đèn hành lang mờ nhạt, hiện lên ánh sáng.
Giống như là một ngôi sao ở trong vũ trụ xa không với tới.
Cổ Dĩ Mạt nhìn ngây người.
Người này, cười lên rõ ràng là xinh đẹp chói mắt như vậy.
Những cái câu môi hoặc trêu ghẹo hoặc đơn giản bất đắc dĩ cười nhạt, đều tựa như không đạt tới đáy lòng, nhìn trong trẻo lạnh lùng bi thương.
“Nga, mấy đứa muốn đi xem chiếu bóng sao, vừa vặn bác mua trái cây, cầm theo ăn đi.” Thẩm phụ bước chân chững chạc đi tới, đứng ở chỗ rẽ nhìn nữ nhi nhà mình mặt mày vui vẻ hồi lâu, chợt, khóe mắt nếp nhăn hiện lên, tang thương trong tròng mắt, tràn đầy ôn nhu.
Đã bao nhiêu năm chứ?
Bao nhiêu năm, nha đầu này không có cười qua như vậy chứ?
Thẩm Mặc đi lên trước nhận lấy trái cây, nhìn ôn nhu và nụ cười trong mắt cha, tròng mắt ôn nhu trả lời: “Một lát nữa con cắt, ba ngủ trước đi.”
“ Ha ha, hảo, mấy đứa tuổi trẻ chơi đi, lão nhân gia đi nghỉ ngơi.” Thẩm phụ nhìn năm người sau lưng Thẩm Mặc, cảm thán cười một tiếng, liền đi vào cửa, đi về phía phòng mình.
Hy vọng người này, có thể để cho con từ căn phòng một mảnh màu trắng hư vô đi ra, nha đầu.
“Chị phải là người tới nhất!” Lâm Uyên né người từ bên cạnh hai người chạy lên, nắm quyền dương tay phải lên, giống trẻ nhỏ vậy nhảy cà tưng xông về tầng hai.
“Chị chơi xấu!” Lâm Hề sau đó ý thức được cũng kéo Tiêu Huyên Nghệ chen qua hai người đuổi theo đuổi Lâm Uyên phía trước, mặt đầy căm giận cùng khinh bỉ.
Tần Mi đi tới bên cạnh hai người, cùng Cổ Dĩ Mạt hai mắt nhìn nhau một cái, đều là tràn đầy không biết làm sao.
Mấy người có chìa khóa sao.
Thẩm Mặc xách trái cây, quơ quơ cái chìa khóa trên tay, không nhanh không chậm đi tới.
Đi tới ngoài cửa, liền thấy ba người vây quanh khóa phòng nhỏ màu bạc, mặt đầy căm giận.
“A, xuống. Quá chậm! Thẩm Mặc tiểu cô nương quá gian trá, mới vừa rồi có chìa khóa làm sao không giao cho bản tư lệnh!” Lâm Uyên hai tay chống nạnh, cặp mắt đào hoa trợn lên nhìn Thẩm Mặc, mặt đầy biểu tình “Lại không phối hợp với bản tư lệnh hành động sẽ bị tội gì.”
Thẩm Mặc đem chìa khóa đưa cho Cổ Dĩ Mạt, chỉ chỉ hướng phòng bếp, lại quơ quơ hoa quả trong tay, liền đi tới nhà bếp, hoàn toàn coi thường Lâm Uyên.
“Tôi giúp em, Mi, chìa khóa cho cậu.” Cổ Dĩ Mạt đem chìa khóa ném cho Tần Mi sau lưng, bước đuổi theo Thẩm Mặc, đi phòng bếp.
Thẩm Mặc cảm giác được hơi thở Cổ Dĩ Mạt theo sát phía sau, mi mắt mềm xuống, bất đắc dĩ câu khởi môi.
Ngốc cô nương, không cần cùng tôi nửa bước không rời.
Như thế, thói quen tôi như thế nào cho phải.