Vốn là tiểu khu yên tĩnh đầu năm được bầu không khí nhuộm thành lửa đỏ, trẻ em không chút nào che giấu tiếng cười vui, thiếu niên thiếu nữ chờ đợi thần tượng của mình tràn ra tiếng hét chói tai hưng phấn, ông lão ở lúc đoàn viên cùng con gai phát ra tiếng cười khàn khàn.
Lửa đỏ, ấm áp.
Thẩm Mặc quấn một cái mền, ngồi ở trước cửa sổ phòng khách, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ.
"Ầm!"
Từ đàng xa trong lòng quảng trường trống trải truyền tới một tiếng vang thật lớn, sau đó, một chùm đỏ từ nơi đó tbay lên cao vào bầu trời, nở rộ.
Tia sáng lướt ngang qua mặt Thẩm Mặc, một cái chớp mắt sau, lại ẩn vào bóng tối.
Phòng khách không có mở đèn có mở đèn, cùng, không có người sót lại trong bóng tối.
"Ầm!"
Khuôn mặt lãnh đạm kia tựa như bị đốt vậy, lóe lên là tan biến sáng lạng.
Trong đôi mắt màu hổ phách kia ánh ra lửa đỏ, trong thoáng chốc, tựa như nhộn nhạo thủy quang.
Thân thể nhỏ hết sức kia cuộn làm một đoàn, sát cửa sổ, cho người ta một loại cảm giác bị bóng tối nuốt chửng.
Chín giờ rưỡi.
Mười giờ.
Mười một giờ.
Mười một giờ rưỡi.
Mười một giờ năm mươi chín phút.
Mười hai giờ.
"Năm mới vui vẻ!" Từ địa phương xa giống như truyền đến tiếng hoan hô, cùng với, không ngừng bị vô số thanh âm bất đồng tái diễn bốn chữ.
—— "Năm mới vui vẻ".
"Năm mới vui vẻ, Dĩ Mạt."
Ngoài cửa sổ tiếng hoan hô bị cái gì đó ngăn trở, dần dần bị cả căn phòng yên tĩnh cắn nuốt.
Ở trong căn phòng trống không, lời nói giống như nỉ non chậm rãi vang vọng, kia biến mất trước âm cuối, được đặt tên là bi thương.
U quang màu hổ phách chậm rãi cất giấu, cuối cùng hóa thành sợi tơ dung nhập vào mi mắt khép lại.
Rạng sáng hai giờ, thanh âm khóa cửa chuyển động giữa đêm khuya làm thức tỉnh cô gái dựa vào cửa sổ.
Nàng không có mở mắt, chẳng qua là lẳng lặng nghe tiếng vang cô gái đổi giày vào cửa, nghe cô gái dùng một loại tốc độ cực hạn khép cửa lại, nghe được âm thanh "rắc rắc" khóa cửa lại kia.
Nàng chẳng qua là lẳng lặng nghe thanh âm của cô gái trọng yếu nhất cuộc đời mình mở đèn, nghe bước chân cô gái kia dần dần đến gần, nghe hơi thở cô gái lúc gần mình lạnh như băng.
Thẩm Mặc nghe được hô hấp đối phương lúc truyền ra đậm đà mùi rượu, nhắm mắt không nói.
Cổ Dĩ Mạt nhìn cô gái dựa vào vào cửa sổ dưới ánh đèn, nhìn nàng rõ ràng là người rất cao lớn lại khép ở dưới mền cuộn làm một đoàn, men say trong con ngươi đen ngòm tràn đầy đau lòng.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi...." Cổ Dĩ Mạt quỳ gối xuống sau lưng Thẩm Mặc, cánh tay dài nhọn kéo lại đầu đối phương đang dựa cửa sổ, thân thể nghiêng về trước, thận trọng dựa lên lưng của nàng, nàng muốn ôm nàng thật chặt, cũng không dám dùng sức.
Môi run rẩy, truyền ra áy náy vỡ vụn.
Cổ Dĩ Mạt từ sau lưng ôm lấy Thẩm Mặc, cảm thụ thân thể của nàng gầy trơ cả xương lạnh như băng.
Chôn vào cần cổ, là nước mắt của ai?
Vạch qua dọc theo cửa sổ, là ai bi thương?
Cô gái kia quỳ xuống, không lưu đường sống ôm chặt lấy cô gái mà mình yêu sâu đậm, vùi đầu vào cần cổ của nàng, thở dốc mang men say, cái gì đó ấm áp từ khóe mắt trượt vào sợi tóc.
Cô gái kia ngồi trên sàn nhà, tùy ý cô gái mình yêu sâu đậm ở sau lưng ôm lấy mình, đầu nghiêng về ngoài cửa sổ, màu hổ phách ánh ra trên cửa sổ quét qua khuôn mặt trong suốt.
Bóng người co rúc chồng lên nhau dần dần háo thành một điểm nhỏ, biến mất trước lời nói mờ đi âm cuối bị thổi lan lại tái diễn.
Đó là một câu, nghẹn ngào, vỡ tan, bi thương.
—— "Thật xin lỗi".