Từng hạt từng hạt trong suốt.
Thật nhỏ mà lại lạnh như băng.
Cổ Dĩ Mạt ra khỏi nhà Lâm Uyên, không muốn lái xe, liền để xe lại gara nhà Lâm Uyên, đưa chìa khóa cho nàng giữ, dặn nàng ngày khác lái về.
Thời điểm Cổ Dĩ Mạt ra khỏi nhà nàng, bầu trời còn không có dấu hiệu gì báo trước, nhưng lúc đang bước đi, một hạt mưa lạnh rơi xuống chóp mũi, để cho nàng ngây ngẩn bước chân.
Nàng đưa lên bàn tay mảnh khảnh vuốt đi hạt mưa kia, ở trên tay, một đôi mắt đen láy trong bầu trời đêm ngơ ngác nhìn hạt mưa băng nằm bên trên có hơi ấm còn dư lại trong lòng bàn tay chậm rãi hóa thành một giọt nước, hai chân không có di chuyển một bước.
Người đi đường đi ngang qua một vừa dùng tay hoặc là những vật khác che trên đầu, vừa liếc mắt nhìn cái nữ nhân kỳ quái lại xinh đẹp này.
Cúi thấp đầu, ngơ ngác nhìn mình một người phụ nữ không có gì trên tay.
Mưa đá từng hạt từng hạt rơi xuống mái tóc dài nhu thuận của nàng, sau đó chậm rãi tập họp. Thật giống như xem nàng coi là một pho tượng đất có nhiệt độ cơ thể của loài người.
Cổ Dĩ Mạt hoàn toàn không có lãnh ý, cứ như vậy nhìn bàn tay trống không mà xuất thần.
Nàng tối hôm qua, nhìn thấy hai lần, Thẩm Mặc như vậy nhìn bàn tay mình, cúi đầu không nói.
Bởi vì mình đã rút tay ra.
Không nắm được hạt mưa, không nắm được bàn tay, không nắm được trái tim.
Bây giờ mới biết, đó là một loại bi thương như thế nào.
Tôi yêu Thẩm Mặc, là bởi vì cái gì chứ?
Tại sao không thể kìm lòng được mà bước lên con đường này đây?
Là bởi vì nàng xinh đẹp sao?
Là bởi vì nàng lạnh lùng sao?
Hay là...
"Làm sao lại không lái xe về?" Lạnh lẽo trên đầu vai bỗng nhiên tản đi, trên đầu xuất hiện một mảnh bầu trời khác. Cổ Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc trước mắt vì nàng phủi đi giọt mưa tích tụ, ở nơi sâu nhất nào đó của cơ thể giống như là bỗng nhiên bị vạch trần thứ gì đó, lại tiếp xúc với thứ gì đó.
Hốc mắt ửng đỏ.
"Thế nào? Lạnh sao?" Thẩm Mặc rất ít cau mày, nàng luôn nhàn nhạt liễm mi mím môi, mặt đầy dửng dưng, hoặc là nói, mặt không cảm giác.
Bây giờ cũng giống vậy, cho dù là ôn nhu hỏi, ánh mắt lo lắng, nhưng vẫn là lạnh nhạt vẻ mặt.
Nhưng mà có thể từ đầu vai lạnh băng của mình, từ ấm áp trên người, cảm nhận được thế giới của nàng.
Vì mình mà xây dựng một vương quốc bình yên.
Cái thế giới kia, mình là vị vua duy nhất mà nàng chịu cúi đầu.
Cổ Dĩ Mạt là quân vương trong thế giới của Thẩm Mặc.
"Dĩ Mạt?" Thẩm Mặc dắt lấy cổ tay Cổ Dĩ Mạt, dẫn nàng đi về nhà, không có nắm nàng tay.
"Không có sao, mới vừa có chút xuất thần, em làm sao lại đến?" Cổ Dĩ Mạt cảm thụ nhàn nhạt lạnh như băng trên cổ tay, giật giật ngón tay, nghiêng đầu.
Mi mỏng hơi nhíu, là một độ cong bất đắc dĩ.
"Lâm Uyên nói chị không có lái xe, thấy rơi xuống mưa đá, gọi điện thoại cho chị cũng không bắt máy, gọi liền cho em, hỏi chị đã về đến nhà chưa." Vai trái Thẩm Mặc đang chậm rãi bước đều dần dần bị phủ một tần băng mỏng, bay xuống mái tóc dài một chút, trong suốt tô điểm.
"Ừ, muốn tản bộ một chút, gần đây không có vận động." Cổ tay trái đang bị nắm của Cổ Dĩ Mạt lung lay một chút, ngón tay cong cong, nhưng lại không có động tác gì.
"Lần sau muốn tản bộ mang theo cây dù, em nếu không đến chị làm sao không bị ướt đây, hửm?" Tay trái Thẩm Mặc cầm dù, có chút không được tự nhiên cố gắng che chắn cho Cổ Dĩ Mạt, tay phải nắm cổ tay nàng, vai trái một mảnh trong suốt.
Cổ Dĩ Mạt bỗng nhiên dừng lại bước chân, nhìn bộ dáng Thẩm Mặc như vậy, đáy mắt là không kìm được ửng đỏ.
Chóp mũi chua xót.
Mình tại sao lại yêu Thẩm Mặc?
Cổ Dĩ Mạt nâng tay trái lên tránh thoát đi nắm lại bàn tay lạnh thấu xương của Thẩm Mặc, mười ngón tay thật chặt giữ lấy.
Mình tại sao phải, nghĩa vô phản cố đi lên con đường này?
Cổ Dĩ Mạt nâng tay phải lên nắm lấy bàn tay Thẩm Mặc đang cầm dù, gió lạnh tựa như không còn nhiệt độ, nàng vội vàng đem dù hướng bên kia Thẩm Mặc đẩy qua một cái.
Bởi vì tất cả ôn nhu, nụ cười, cưng chiều, tấm lòng... Hết thảy của nàng đều dành cho tôi.
Cổ Dĩ Mạt xoay người đối mặt với Thẩm Mặc, bàn tay đang nắm dù hường Thẩm Mặc kéo thấp xuống, mặt dù hạ xuống che khuất mặt của hai người, một cái tay khác thật chặt nắm lấy.
Đầu khẽ ngửa, môi gắn bó.
Đôi môi xiết chặt, không có xúc cảm mạnh mẽ, không có nhiệt hỏa, chỉ có đơn thuần chặt chẽ gắn bó.
Đang lúc dây dưa khó rời, là ai rơi xuống kia một giọt nước cay đắng.
Mưa đá ay xuống dưới bầu trới, mặt dù trắng tinh hạ xuống, dưới mảnh phù hoa, có một thế giới nho nhỏ.
Thế giới kia thật rất nhỏ, giống như chỉ có hai người.
Bông tuyết mềm mại, băng hoa huyễn lệ, nhân thế chìm nổi, bất quá cũng chỉ một cái chớp mắt.