Có thể là ánh đèn của xe, có thẻ là người đi đường mang khẩu trang, có thể là người đàn ông lớn tuổi vội vàng lái xe điện đi làm.
Cũng có thể, kỳ thật trên đường cái gì đều không có.
Chỉ có một chiếc xe này của Thẩm Mặc, lẻ loi chạy một mình.
Thẩm Mặc thủy chung vẫn rũ đầu xuống nhìn tay phải của mình.
Ngón tay dài nhỏ duỗi ra, rành mạch rõ ràng.
Bàn tay này, vẫn còn có thể cầm bút sao?
Bàn tay đã bị nhiều thứ phá đi, còn có thể cầm cái gì sao?
Ngươi có tin thế giới này có thần linh không?
Đứng ở trên bầu trời cao cao, giẫm lên đám mây trắng nõn, nhìn mọi người dưới mặt đất ở trong cơn lốc xoáy gọi là "cuộc sống" giãy dụa, bấu víu.
Sau đó nghe bọn họ bất lực hoặc dáng vẻ tiều tụy cầu nguyện.
Ngoảnh mặt làm ngơ.
Lặng yên cầu nguyện.
Rời khỏi công việc và cuộc sống, bắt đầu một chặng đường hoàn toàn mới.
Nàng từng bất lực ném đi ngòi bút khộng chịu nổi trong tay, nhìn thấy ngọn cờ trước mắt lảo đảo ngã xuống, xin giúp đỡ.
Nàng nói, quên hết đi.
Buông bỏ đi.
Rời đi thôi.
Nhưng mà vòng xoáy cuộc sống vẫn lượn lờ xung quanh, đem nàng lại mang về nơi kia.
Ngọn cờ đã vững vàng ngã xuống cũng không có dựng thẳng lên, đồi núi đã bị tàn phá như cũ không người chờ, từng giọt máu trên mặt đất còn chưa có cạn khô.
Nàng đứng lặng ở nơi ấy, nhìn hai bàn tay, gió nổi khơi lê tóc của nàng, lại khơi không dậy nổi lòng của nàng.
Dĩ Mạt, em đã nói, chỉ cần chị muốn, em đều sẽ nỗ lực cho chị.
"Tới rồi, chị Thẩm Mặc, nhanh đi đăng ký đi." Tiểu Dương đem xe giao cho một nam tử phía sau cửa sân bay, coi như là xe của một bằng hữa tới đón Thẩm Mặc.
"Ân được." Thẩm Mặc nhìn Tiểu Dương mang hành lý của mình đi vào sân bay, quay đầu lại nhìn sương mù phương xa, nhắm lại mắt, đi theo vào.
Dĩ Mạt, hẳn là sẽ sinh khí đi.
Đột nhiên rời đi như vậy.
Nhân viên máy bay lùi lại, lặng yên ngồi ở sau sảnh đợi, không nói một lời.
Tiểu Dương có chút không được tự nhiên xê dịch thân mình, đột nhiên nhớ tới cái gì đó quan trọng phải nói: "Đúng rồi chị Thẩm Mặc, sư phó nói còn có một nữ sinh ngoại quốc đến thăm chị."
"Đó là bằng hữu của chị, nàng khi nào thì đến?"
"Ngày hôm qua đi, sư phó đã đến sân bay đón nàng."
"Như thế nào lại không có nói cho chị một tiếng?"
"Ngạch..." Tiểu Dương thật không ngờ Thẩm Mặc sẽ lại hỏi cái vấn đề này, nhất thời có chút mông lung, hắn như thế nào biết một cái người không quen như thế nào lại về tìm Thẩm Mặc.
"Ân thật có lỗi, đợi đến khi trở về chị hỏi nàng là được." Thẩm Mặc nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Dương co quắp, mới ý thức được chính mình có chút thất lễ.
Là nàng thời điểm đi du lịch gặp được khách balo, quan hệ không tính là mười phần thân mật, nhưng lại hiểu được sự trầm tĩnh của đối phương, xem như là tri kỉ hiếm có, chỉ là ngày thường rất ít khi liên hệ, nhưng mà cũng sẽ không có quên đối phương.
Chính là hai người cũng không phải kiểu sẽ đi kể khổ với người khác, các nàng chỉ biết cảm nhận trọng trách mà đối phương đang gánh vác, sau đó yên lặng vỗ lấy bả vai đối phương.
Đột nhiên đến thăm cũng không tính là rất kỳ quái, dù sao từng có "Tiền khoa", đương nhiên đây là sau này.
Đến hai giờ chiều mới có thể cất cánh, Thẩm Mặc nghe tiếng máy bay khởi động, giơ lên đôi mắt màu hổ phách, kia hổ phách đã muốn rũ hết tinh lực.
Cổ Dĩ Mạt đứng bên cửa sổ văn phòng cả buổi sáng.
Nàng đã sinh khí, đã rất bất đắc dĩ.
Sinh khí Thẩm Mặc đột nhiên quyết định rời đi, bất đắc dĩ chính mình quá mức chấp nhất quật cường.
Nàng biết Thẩm Mặc cùng Tần Yên không có gì, nàng chính là không thích ánh mắt kia của Tần Yên cùng sự khiêu khích của Đồ Ngu.
Cổ Dĩ Mạt vốn là quân vương của một vùng đất, một đường nguy hiểm phiêu lưu an ổn ngồi yên trên vị trí tổng tài. Như thế nào sẽ để yên cho người khác khiêu khích.
Chính là, trước kia nàng chỉ có một mình.
Mà hiện tại, nàng có Thẩm Mặc.
Mọi người đều đang lo lắng chính mình quật cường cùng cái gọi là nguyên tắc, lại luôn xem nhẹ ánh mắt của người thân bên cạnh.
Bọn họ tổng đều tự cho là đúng đi làm một việc, sau đó tự cho là việc làm đó đúng đắn, cuối cùng là tổn thương.
Này không phải cao ngạo, chính là ngốc.
Ngốc sẽ không yêu, sẽ không bảo vệ được tình yêu.