Sáng nay Thẩm Mặc vừa mới tới phòng làm việc liền bị giám đốc Lý gọi đi, cầm văn kiện, cũng nói cho nàng biết chuyện mở cuộc họp. Giám đốc Lý kêu nàng chỉnh lý sửa sang lại, nói dù sao Cổ Dĩ Mạt cũng sẽ hỏi.
Nàng cầm văn kiện trở lại chỗ ngồi, đồng nghiệp chung quanh đều tò mò nghi ngờ luôn nhìn tới, nhưng không ai tiến lên hỏi.
Các nàng mơ hồ cũng đối với cô gái ngày thường không lạnh không nóng này ý thức giữ một khoảng cách.
Mặc dù Thẩm Mặc gương mặt không có lạnh lùng, lời nói cử chỉ cũng là khéo léo lễ độ, nhưng tổng lại để cho người khác cảm thấy xa cách một tầng sương mù, để cho người khác lần không trúng ưu tư.
Lúc mới tới nam đồng nghiệp theo đuổi đương nhiên là hàng loạt, nhưng theo thời gian làm chung cũng không ai dám tiến lên tỏ tình.
Nàng không tham gia gặp gỡ đồng nghiệp, bất đồng với bất kì người nào tới gần, cùng mỗi người đều giữu một khoảng cách giống nhau, không để cho người cảm thấy lạnh nhạt, nhưng cũng không nhiệt tình.
So với tổng tài lãnh giận vô thường, cả người một bộ dáng dấp dịu dàng nhưng không gần gũi với ai càng làm người ta nhìn không thấu, nắm bắt không được.
Cho nên ba năm đồng nghiệp, nàng không cùng bất kỳ người nào giao hảo, cũng không cùng ai ầm ĩ mâu thuẫn. Hòa bình, lễ phép sống chung.
“Đặng đặng đặng.” Thanh âm giày cao gót dần dần rõ ràng, Thẩm Mặc cầm ly nước đứng dậy chuẩn bị tới phòng giải khát lấy một ly cà phê, nhưng lúc ngẩng đầu lên lướt qua liền thấy Cổ Dĩ Mạt đứng ở cửa phòng làm việc.
Các đồng nghiệp trong nháy mắt cũng đang ngồi ngay thẳng, một bộ dáng dấp chăm chỉ làm việc, mà Thẩm Mặc nhưng như cũ không thay đổi, thân ảnh thon gầy đi thẳng hướng phòng giải khát.
“Thẩm Mặc, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Cổ Dĩ Mạt nhìn bống lưng Thẩm Mặc, hình dáng cô độc đứng dưới tuyết kia của đối phương tối hôm qua thoáng qua đầu, ưu tư kia không khỏi lại dâng trào lên, cô nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.
Thật ra thì cô vốn có thể trực tiếp một cuộc điện thoại nội bộ đem đối phương kêu đến, nhưng chẳng biết tại sao, hình ảnh người kia, toàn thân tràn đầy khí tức cô độc luôn ở trong đầu cô vờn quanh cả đêm, buổi sáng lúc quỷ thần xui khiến có chút gấp gáp muốn gặp đối phương, cho nên liền theo tâm ý đi tới phòng kế toán, tự mình tới gọi nàng.
“ Được.” Thẩm Mặc nghe Cổ Dĩ Mạt kêu nàng, mới quay người lại, buông xuống ly nước cầm lên văn kiện đi theo sau lưng Cổ Dĩ Mạt ra phòng làm việc.
“Ngồi.” Cổ Dĩ Mạt ngồi lên ghế tổng tài sau bàn làm việc, hai tay chồng lên chống đở trên bàn làm việc, hướng về ghế sa lon phía trước hất cằm một chút.
Thẩm Mặc đi tới ngồi vào ghế sa lon, không chút nào câu nệ đem văn kiện đặt ở trên đầu gối lật nhìn.
“Tôi kêu cô đến một mình, là muốn hiểu một chút chuyện bản hợp đồng trước cuộc họp, giám đốc Lý nói chuyện này cô rõ ràng nhất.” Cổ Dĩ Mạt nhìn Thẩm Mặc đang cúi đầu sửa sang lại văn kiện, câu môi, con ngươi mạnh mẽ mang một chút tiếu ý cùng kĩ lưỡng.”Mọi việc cũng khó nói, chẳng qua là mấy tờ đơn chuyên môn tôi đều có săp xếp lại, mọi chuyện tương đối rõ ràng mà thôi“. Thẩm Mặc vừa nói vừa đứng lên, đi tới đem văn kiện đã sửa sang cho Cổ Dĩ Mạt. Sau đó cũng không trở về ngồi, cứ như vậy đứng ở trước bàn làm việc đưa lên giải thích cho đối phương.
“Bộ phận ngoại giao và bộ phận tiêu thụ cùng nhận tờ đơn, ký hợp đồng là Vương quản lý của bộ phận tiêu thụ, còn có Ngô quản lý đi cùng để bảo đảm....“.
Giọng nói Thẩm Mặc cùng màu sắc đồng tử của nàng rất giống nhau, đều trầm tĩnh dịu dàng, không nhanh không chậm, từng chữ từng câu đã khai báo phải rất rõ ràng.
Để cho người nghe cảm giác không giống như là đang nói đại sự khẩn trương gì, mà giống như là bàn luận thời tiết vậy rất tự nhiên nhàn hạ, khiến cho người khác một cảm giác thoải mái.
Cổ Dĩ Mạt nhìn tờ hợp đồng Ngô quản lý cùng Vương quản lý ký tên, con ngươi trầm xuống, nụ cười nơi khóe miệng phai đi, mặt đầy lãnh ý.
Cô suy tư một hồi, liền ngẩng đầu lên, cùng Thẩm Mặc đối mặt.
Hai người một lạnh lùng, một lãnh đạm, đều là người khiến cho người khác đoán không ra, lần này đối mặt, cả hai đều là đôi mắt trầm tĩnh, không nhìn ra tâm tình gì.
“Tôi muốn hội nghị sáng nay không cần cử hành, Thẩm Mặc tiểu thư cảm thấy thế nào?” Cổ Dĩ Mạt khiêu mi, câu lên một nụ cười, cặp mắt hơi nheo lại.
“Loại chuyện này, dĩ nhiên là Cổ tổng định đoạt.” Thẩm Mặc cũng cười, bất quá là mỉm cười không chút nào che giấu, lễ phép hời hợt.
“Ha ha, vậy bây giờ chúng ta không nói chuyện này nữa, tôi muốn nói một chút chuyện khác.”
Cổ Dĩ Mạt nhìn khuôn mặt tinh xảo của đối phương, nhìn chăm chú hai con ngươi màu hổ phách yên lặng tựa như lắng đọng vô số ưu thương vắng vẻ, nhấp mím môi, mở miệng nói: “Không biết Thẩm Mặc tiểu thư là một nhân viên nhỏ, tại sao lại làm phần việc này, theo lý thuyết chuyện như vậy hẳn nên giao cho trợ lí giám đốc làm nhỉ.”
Cô vốn biết vì sao, làm gì lại hỏi tôi.
Thẩm Mặc trong lòng suy nghĩ, nhìn Cổ Dĩ Mạt, không nói.
Cổ Dĩ Mạt thấy nàng không trả lời lại, cũng không giận, chậm rãi đứng lên đi tới bên cạnh nàng, dựa vào ở trên bàn làm việc, nghiêng người nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương, cười nói: “Nghe giám đốc Lý nói, Thẩm Mặc tiểu thư không muốn làm trợ lí, chỉ nguyện làm một nhân viên nhỏ, có năng lực sắp xếp phân tích xuất sắc như vậy, vì sao không muốn thăng chức?”
“Là đối với đãi ngộ của trợ lí ở công ty chúng tôi bất mãn sao?”
“Công ty chúng ta đãi ngộ đều tốt, Cổ tổng thế nào nói ra lời này? Tôi cũng không có năng lực như Cổ tổng nói, chẳng qua là tiếp xúc với những tờ đơn này, trật tự mọi việc tự nhiên rõ ràng, đổi tới một mình làm, cũng là giống nhau.”
Giống nhau?
Cổ Dĩ Mạt nhìn Thẩm Mặc, cười nhưng không nói.
Lừa gạt như vậy đối với một nha đầu vừa mới ra ngoài xã hội thì tạm được, cô là một tổng tài quản lý công ty sáu năm, nàng sẽ không để những thứ văn kiện kia khó dễ.
Mỗi một bộ phận nộp văn kiện nói ít cũng có một hai chồng, lại đều là lộn xộn không sắp xếp lại, muốn đơn giản sửa sang lại đống văn kiện giống giấy vụn thuộc nhiều ngành như vậy thành mạch lạc rõ ràng, không có năng lực nhất định là không thể nào.
Hơn nữa cả công văn mình cũng không có tham gia, còn phải sửa sang lại ngọn nguồn, sau đó đánh ra một phần văn kiện mới, loại chuyện này, liền không phải chỉ có chút xíu năng lực mà làm được.
“Nga? Thẩm Mặc tiểu thư đây là khiêm nhường. Bất quá Thẩm Mặc tiểu thư không muốn làm trợ lý của giám đốc Lý, tôi mới tới chi nhánh công ty, bên người chỉ có một thư kí còn chưa mời được một trợ lí, không biết Thẩm Mặc tiểu thư đối với chức vị này có hay không hứng thú?”
Thẩm Mặc nhìn biểu tình tự tiếu phi tiếu của Cổ Dĩ Mạt, nội tâm nhưng đã sớm run lên một cái.
Trợ lí tổng tài?
“Thẩm Mặc tiểu thư không trả lời, vậy tính là có đi?”
Tôi không trả lời chính là không có.
“Vậy thì định như vậy, đợi một hồi tôi sẽ giao phó bộ phận nhân sự, cô bây giờ có thể tan việc thu dọn đồ đạc, sáng mai chính thức bắt đầu làm trợ lý của tôi.”
“ Được.” Thẩm Mặc vểnh môi, sóng mắt lưu chuyển, nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười kia của Cổ Dĩ Mạt, hai hàng lông mày run một cái.
Thẩm Mặc đi ra khỏi phòng làm việc, trong mắt không biết làm sao, trong lòng than thở.
Có lúc, mình luôn trốn tránh, ẩn nấp, nhưng vẫn sẽ có một người như vậy, muốn đem mình kéo đến dưới ánh mặt trời.
----------------------------------------------------