Lâm Uyên ham ăn tục uống một bên ân ân đáp lời, thật giống như muốn đem tiền bị thiệt hại ăn trở lại. Tần Mi giống như thường ngày, ôn uyển lắng nghe, có khi còn phải chăm sóc ngốc tử cuồng ăn bên người, lau đi dầu mỡ.
"Vốn đã cho là không lấy được offer này rồi, ăn xong tới khách sạn của mình chơi đùa chút đi, tối hôm qua Mặc đi ra ngoài mua một đống quà vặt, mang về cũng không có tiện." Cổ Dĩ Mạt nhấp một hớp trà, nhìn hai người Lâm Uyên hỏi.
Lâm Uyên mặc dù vẫn luôn phàm ăn nhìn như không để ý Cổ Dĩ Mạt nói gì, nhưng cũng âm thầm kỳ quái.
Lấy Dương Lăng cái loại cáo già trà trộn bao nhiêu năm trên thương trường, có thể bị chiếm tiện nghi nhiều hơn là dược tiện nghi, từ lợi ích trước mắt mà nói, đối phương hợp khẩu vị hắn nhất, cho dù các loại phương diện của công ty Cổ Dĩ Mạt sức ảnh hưởng đều không nhỏ, nhưng cũng không cần thiết đến mức phải chia đôi hạng mục.
"Buổi tối lại đi ra ngoài mua quà vặt cái gì, Tiểu Mặc nhà cậu không phải là không thích ăn quà vặt sao? Cậu còn xúi giục người ta đi làm những chuyện này, thật là tặc tặc tặc...." Lâm Uyên nhận lấy trà Tần Mi đưa qua, cuối cùng cũng từ bên trong một đống thức ăn ngẩng đầu lên, sau khi mãnh liệt uống một hớp giải khát liền đối với Cổ Dĩ Mạt quở trách một trận, có thể coi là tìm cơ hội.
Cổ Dĩ Mạt nhàn nhạt nhấp một hớp trà, con ngươi đen thui khẽ nâng lên liếc nhìn Lâm Uyên mặt đầy biểu tình ăn đập, "Bảo bối nhà mình im lặng còn không kịp, như thế nào có thể giống cậu nhờ người khác làm, nàng ở lúc mình tắm liền đi ra ngoài mua, trở lại mới biết."
Ồ?
Người như Thẩm Mặc, hẳn sẽ hỏi một chút Dĩ Mạt muốn ăn cái gì, hoặc là dặn dò rồi mới đi.
"Cái gì mà giống mình, mình nào có kêu Tiểu Mi Mi đi làm việc kia, cậu chớ có mà vu hãm mình." Lâm Uyên cúi đầu len lén liếc Thẩm Mặc một cái, lại thấy người khác chẳng qua là an tĩnh ăn thức ăn, trong đầu lóe lên một tia gì đó lại biến mất, liền cũng lười suy nghĩ.
"Nước trên tay cậu là tự mình rót?" Cổ Dĩ Mạt nhìn Lâm Uyên, mi mỏng khều một cái, đôi môi hài hước câu khởi.
"Này...." Lâm Uyên vốn là một bộ biểu tình căm hận "Cậu oan uổng người tốt ", thẳng người vốn muốn một phen tranh luận, lại bị những lời này làm nghẹn sống lưng đều không thẳng nổi.
Ai u, miệng người này đều luôn thiếu nợ như vậy.
"Tới khách sạn chơi đi, ăn thức ăn cũng không ít." Thẩm Mặc để đũa xuống, lau miệng xong ngẩng đầu nhìn Lâm Uyên mặt đày cứng đờ, cười nhạt giải vây.
Thỉnh thoảng sẽ muốn cùng mấy người này chung một chỗ.
Bởi vì có bạn thân vui vẻ cùng thuần túy, cho dù đùa giỡn, cho dù ngoài miệng mỗi người luôn là không bỏ qua, nếu như không phải thật rất tốt, như thế nào lại tự tại tùy ý như vậy.
Con người vẫn luôn nguyện ý ở bên cạnh người mình tín nhiệm buông xuống ngụy trang, lộ ra trạng thái buông lỏng nhất.
Cổ Dĩ Mạt cũng vậy, Lâm Uyên cũng vậy, mọi người đều như vậy.
Buông lỏng mà bản thân thuần túy, chân thành mà ôn nhu thân mật.
Nàng rất thích thế giới nhỏ như vậy.
Nàng không phải là không cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc kia của Lâm Uyên, chẳng qua là, không muốn nói, cũng không thể nói.
Nàng cũng không phải hoàn toàn không còn để ý đến sự kiện kia, nàng cũng không phải là thánh nhân mà có thể bao dung hết thảy, cũng không phải là nàng sẽ không hối hận.
Nàng chỉ là mệt mỏi.
Mệt mỏi khi cứ khổ cực với sự kiện kia, mệt mỏi khi một năm lại một năm đối với mảnh vỡ tinh thần kia hối hận cùng hổ thẹn, mệt mỏi khi cứ ở mãi giữa tha thứ cùng hận trăn trở không thể tiến lên.
Cho nên nàng buông xuống.
Không đi nghi hoặc nữa, không đi chấp niệm nữa, không đi oán hận nữa.
Đây không phải là tha thứ cũng chẳng phải bao dung, chẳng qua là lười đi so đo thôi.
Có ít thứ một khi hư mất, liền vĩnh viễn khó mà tu bổ, bất luận làm sao liều mạng đi bổ túc, đi dán lại, đều vẫn sẽ có từng vết rách rõ ràng, tỏ rõ đã từng đau.
Đó là vực sâu khó mà trở lại được.