Ngươi rất muốn thấy nàng.
Nhưng là khi người nọ đột nhiên xuất hiện thời điểm, tình cảm cũng không có chẳng qua là kích động.
Ngươi kích động, khiếp sợ, sau đó ở thời điểm muốn xông qua nhớ lại chuyện nên làm.
Nên hướng người nọ truyền đạt để cho ngươi áy náy, cho nên ngươi do dự, từ khước, thậm chí, có một tia khiếp đảm.
Tần Yên ngồi ở trong xe, xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn cửa công ty MX, hai hàng lông màu đẹp mắt nhẹ nhàng nhíu, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng do dự, còn có như vậy một tia đối với mình ghét bỏ.
Rõ ràng mình tìm nàng bốn năm, bây giờ lại không dám đi nhìn nàng sao?
Lại ngồi về trong xe còn ra cái gì?
Nhưng mà mình lại có mặt mũi nào đi gặp nàng chứ?
"Tần tiểu thư, ông chủ ở phòng họp chờ cô." Tài xế nhận một cú điện thoại sau quay đầu hướng Tần Yên nói.
"...Hảo." Tần Yên cắn một cái môi dưới, vẫn khóa chặt mi, không đợi hộ vệ mở cửa cho mình liền mở cửa xuống xe.
Không thể, một lần nữa trốn tránh nàng.
Mà phòng họp ngồi bốn người, Dương Lăng, Thẩm Mặc, Cổ Dĩ Mạt, một cô gái khác sóng vai trực phát hẳn chính là lão bản của Tần Yên.
So với hàng lông mày ôn nhã của Thẩm Mặc, hai hàng lông mày của người con gái này hơi ác liệt, chân mày thẳng vào tóc mai, lúc thiêu mi ngẩng đầu lên có một tia anh khí tràn ngập.
"Dương tổng, xin lỗi trì hoãn thời gian của mọi người, bây giờ có thể bắt đầu." Cô gái để điện thoại xuống, đứng lên, âu phục màu kem bao sát mê ngừoi, cho dù thấp hơn hai người Thẩm Mặc không ít, nhưng mà trưởng thành thắng một nước.
"Nga? Đồ tổng không chờ một chút trợ lý của cô sao?" Dương Lăng ngồi ở ghế cao nhất, chống tay, một nụ cười khéo léo nhưng không có bao nhiêu tình cảm.
Loại hồ ly đi.
"Nàng lập tức tới ngay." Đồ Ngu cười một tiếng, trở lại. ( Xin lỗi nhưng mà thật đấy, vãi cả tên ^^)
"Vậy thì bắt đầu đi, Cổ tổng trước?" Dương Lăng đưa ra một cái tay, hướng về phía Cổ Dĩ Mạt hỏi.
"Như vậy tôi liền không từ chối. Công ty chúng tôi...." Cổ Dĩ Mạt đứng lên, văn kiện chia đều ở trước người, mũi nhọn trong tròng mắt đen thui giấu giếm, rõ ràng là cô gái, lại có bộ dáng hăng hái.
Thẩm Mặc ngồi ở bên người Cổ Dĩ Mạt, một mái tóc đen như mực hiếm khi không buộc, tùy ý thả ở sau gáy. Nàng cũng không có tham dự thảo luận, chẳng qua là an tĩnh nhìn Cổ Dĩ Mạt tự tin nói, cổ áo âu phục màu đen theo tay đối phương nâng lên buông xuống biến đổi miệng rộng lớn nhỏ, bên trong một nút cài áo sơ mi trắng không cài mơ hồ lộ ra kia tinh xảo xương quai xanh.
Lão luyện cấm dục có vài tia tà mị như có như không.
Thẩm Mặc lẳng lặng chăm chú nhìn Cổ Dĩ Mạt, chỉ cảm thấy, trời cao quyến luyến.
Một người cao quý chói mắt như vậy mà ở bên mình, đúng là trời cao quyến luyến.
Cho nên, đã, không nghĩ mất đi.
"Xin lỗi, tôi tới trễ." Tần Yên cầm một chồng văn kiện đứng ở cửa phòng họp gõ một cái cửa kính, Cổ Dĩ Mạt đang nói lễ phép dừng lại, chờ đối phương ngồi xuống.
Tần yên nhìn Thẩm Mặc ngồi ở bên người Cổ Dĩ Mạt, đối phương cũng không có quay đầu.
"Nga, Tần tiểu thư, cũng không có tới trễ bao nhiêu, mời ngồi." Dương Lăng chợt híp mắt cười, hắn liếc nhìn Thẩm Mặc mặt vẫn đầy lãnh đạm, trong mắt lóe một tia ánh sáng xem kịch vui.
Quả nhiên là hồ ly đâu.
Thẩm Mặc quay đầu nhìn Tần Yên một cái, màu hổ phách trong tròng mắt không dễ phát hiện thoáng qua một tia gợn sóng.
Có lẽ, là thiên ý đi.
Mấy năm nay, có nghe được trưởng lớp nói qua có người đang tìm mình, bởi vì mình đã dặn dò, không nên tùy ý tiết lộ tin tức của mình, liền cũng không phát sinh cái gì.
Nhưng mà, hiện tại xem ra, hẳn là nàng đi.
Vì một chuyện mình đã không quá để ý sao.
Hai giờ sau, hội nghị tạm thời kết thúc, Thẩm Mặc cùng Dương Lăng đối mặt mấy giây, quay đầu hướng Cổ Dĩ Mạt nói muốn đi phòng vệ sinh, rời đi phòng họp.
Tần Yên nhìn bóng lưng Thẩm Mặc, bước chân phải có chút do dự, Đồ Ngu chớp mắt không dễ phát hiện vỗ lưng đối phương một cái, mơ hồ khích lệ.
Tần Yên nhấp mím môi, nhìn Đồ Ngu một cái, sau khi thấy được ánh mắt kiên định khích lệ của đối phương, liền xoay người đi theo, mà Cổ Dĩ Mạt ở trước người hai người đi ra phòng họp, ngồi ở trên ghế sa lon phòng tiếp khách chờ Thẩm Mặc.
Tần Yên từng bước từng bước bước lên, bước đi ban đầu có chút do dự dần dần trở nên có chút dồn dập.
Mình, tìm người này bốn năm.
"Tìm tôi sao?" Tần Yên vừa đi qua cây cột quay người, liền nghe được hiongj nói thức tỉnh ngủ say kia.
Thẩm Mặc khoanh tay tựa vào bên tường, nhìn Tần Yên xuất hiện ở trước mắt, nhàn nhạt mở miệng.