Giật mình, ở trên giường có hai người im lặng đối mặt.
Cổ Dĩ Mạt sợ áp đau Thẩm Mặc, liền buông ra bàn tay đang đè ở vai nàng, đổi thành chống đỡ hai bên vai, cũng không có ý bỏ qua cho Thẩm Mặc, hai tròng mắt đen sâu lẳng lặng nhìn nàng, cho dù không nói một lời, trong màu đen ấy tản ra một loại áp lực uy nghiêm.
Chị là quân vương trong toàn bộ thế giới của em.
Có lẽ, làm một bề tôi, hoặc là nói, là kỵ sĩ, không nên đối với quân chủ của mình có nửa điểm giấu diếm.
Nhưng là, Dĩ Mạt a, một điểm này so với điều kiện tiên quyết là em yêu chị, liền trở thành cái gì cũng không được.
Em bỏ lại cái gọi là thật tâm, bỏ lại cái gọi là thẳng thắn, bỏ lại cái gọi là thành khẩn.
Có lẽ, những thứ em bỏ đi này là những điều chị coi trong nhất, em bỏ đi những thứ này liền trở thành quả bom bị chôn vùi, nhưng em thật rất yếu đuối.
Yếu đuối đến không muốn đối mặt với hiện tại, không muốn tiếp nhận việc mất đi chị.
Cho nên, tha thứ cho em đi.
Con ngươi màu hổ phách nhẹ nhàng khép lại, rồi lại chậm rãi mở ra, nhìn trước đoi ngươi ngăm đen mạnh mẽ trước mắt, chợt lơ đãng một tia ôn hòa mềm mại.
"Em chuyện gì cũng không có, chẳng qua là thật lâu không có đi công tác, nên hơi mệt một chút."
Giọng nói nàng trước sau như một nhu hòa, giống như dòng suối xuôi chảy, nước suối lại còn hòa hợp nhiệt khí ấm áp.
Cái này làm Cổ Dĩ Mạt không đành lòng tra hỏi, nhưng lại, không muốn cứ như vậy mà buông tha.
"Vậy... Cái ống tre đó là cái gì, trước chị có thấy qua, mới vừa nhìn lại không có."
Aizz, quả nhiên vẫn thấy được a.
Đêm đó, nàng từ phòng tắm đi ra, thấy Cổ Dĩ Mạt mở vali của mình, nhìn bên trong có chút ngẩn người xuất thần, liền chỉ lo lắng lcó hay không bị nàng nhìn thấy cái ống tre.
Bây giờ xem ra, quả nhiên vẫn là thấy được.
Có thể làm sao đây?
Những vì sao sáng ở ngoài cũng không có nhiều trên bầu trời đêm, vậy đối với ánh sáng này nàng nên làm sao đây?
Xé bầu trời đêm ra sao?
"Đó chỉ là cái ống tre không có gì, lúc đại học dùng để cất đồ, vẫn luôn để quên trong đó."
Thẩm Mặc chợt có chút chán ghét mình.
Ghét lời nói dối từ miệng bản thân.
Nàng phát hiện cho tới bây giờ, nàng vãn luôn lừa dối.
Lúc mẹ rời đi, cha nói: "Muốn khóc, muốn trách cha, cư nói đi, con gái."
Mà nàng rõ ràng rất muốn lệ như suối trào, nhưng chỉ là giương môi kéo ra một nụ cười, nói: "Không có chuyện gì, cha."
Thời điểm bị bệnh, sắc mặt tái nhợt, lúc người ngoài hỏi "Cô không có sao chứ ".
Nàng cũng mặt đầy tươi cười nói dối.
Hôm nay, lúc người mình yêu hỏi câu tương tự, nàng cũng đang nói dối.
Cổ Dĩ Mạt không nói một lời, chẳng qua là lẳng lặng nhìn cặp mắt hổ phách kia.
Ở trong đó, tràn đầy đều là nhu hòa.
Nhưng là, nàng vẫn luôn cảm giác, năm tháng đọng lại trong màu hổ phách đó, có chút ánh sáng dao động.
Trong đầu vẫn luôn thoáng qua tia gì đó, nhưng cuối cùng cũng không biết được.
Trực giác của nàng nói rằng Thẩm Mặc không có nói thật, nhưng lại không có căn cứ, cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Nàng bỗng nhiên rất mệt mỏi, mêt mỏi vì bản thân đối với Thẩm Mặc có quá nhiều điều không biết.
Rõ ràng bảo vật vẫn luôn bên cạnh mình, vậy mà mình mãi cũng không với tay chạm được.
Khó mà chân thật ôm lấy mà vuố ve.
Nàng phát hiện thật ra thì Thẩm Mặc, vẫn luôn cho nàng một cảm giác hư ảo
Giống như,
Cách một tầng thời gian xuất hiện một màng ngăn, hiện lên ánh sáng mê huyễn không rõ, tới lui, ngăn trở hết thảy.
Thần nói,
Phải có ánh sáng.
Vậy nếu như, trong bầu trời đêm, ánh trắng sáng cùng các vì sao lại không có xuất hiện?
Thần sao, thời điểm như vậy, người sẽ làm gì đây?
Ngươi lại có thể, làm gì chứ?
Là xé rách đi, hay là, vứt bỏ đây?
-----------------------------------------------------------
Editor: Thật ra hôm nay vẫn sẽ có chường nhé =)) Hờ hờ -.-