Hai người cùng đi vào thang máy, Lâm Yến đứng thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước một cách nghiêm chỉnh, khuôn mặt ửng đỏ, nhưng nét mặt vẫn cứ ra vẻ nghiêm trang, cánh môi khẽ nhấp, ánh mắt lạnh lùng, thoạt nhìn cực kì nghiêm túc.
Ban đầu Trình Thư Nặc chẳng có hứng thú gì mấy đối với anh, nhưng hành động khác thường của Lâm Yến làm cô cảm thấy mới lạ, cô không thích Lâm Yến nhưng cũng không liên quan gì đến việc bản thân nhìn anh làm trò cười.
Cả người Lâm Yến căng chặt, Trình Thư Nặc dù bận vẫn ung dung quan sát anh, ánh mắt dừng trên gương mặt anh.
Cô không nói gì, Lâm Yến lại chủ động phá vỡ sự im lặng, nhả ra một chữ từ trong cổ họng, "Em..."
"Tôi làm sao?"
Khác với Lâm Yến đang cứng đờ người, giọng điệu của Trình Thư Nặc nhẹ nhàng, rõ ràng là tâm trạng không tệ.
Lâm Yến vẫn không nhìn cô, ho khan hai tiếng rồi mới mở miệng lần nữa: "Em...em có thể đừng nhìn anh như vậy không?"
Trình Thư Nặc nhướng mày, gian xảo nở nụ cười với anh: "Vì sao chứ? Tôi cảm thấy anh rất đẹp trai mà?"
Giọng nói của cô dí dỏm, cố ý trêu anh.
"...Khụ khụ." Lâm Yến liếc cô một cái rất nhẹ nhàng, tầm mắt đối diện với cô trong chốc lát rồi lại nhanh chóng dời đi, "Anh cảm thấy...kiểu lời nói này không hợp để nói ngay trước mặt đâu."
Anh hơi dừng, lại nói: "Người bình thường sẽ thấy ngượng ngùng."
Trình Thư Nặc thản nhiên "Ừm" một tiếng: "Vậy cho nên luật sư Lâm ngượng ngùng đó sao?"
Lâm Yến lại nhìn cô lần nữa qua khoé mắt, ánh mắt lại dời khỏi nhanh hơn, nghiêm mặt phủ nhận: "Anh không có."
Trình Thư Nặc gật gật đầu, Lâm Yến thấy cô không hề truy hỏi trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ Trình Thư Nặc lại cười, "Vậy rốt cuộc là luật sư Lâm đỏ mặt cái gì thế? Sẽ không phải thật sự là đang nghĩ đến phụ nữ đó chứ?"
Cô cố ý nâng cao âm cuối, "Nhưng mà ấy, rốt cuộc là nghĩ đến mức độ nào mặt mới đỏ được thành như này vậy?"
"Tiểu Nặc, anh không có, thật sự...thật sự không nghĩ..."
Lâm Yến nói xong, trên mặt lại có thêm chút kì quái, tai cũng có hơi nóng, nhưng vẫn giữ vững vẻ lịch sự đứng đắn như trước, Trình Thư Nặc vẫn luôn nhìn anh vẻ như cười như không, yết hầu Lâm Yến trượt lên trượt xuống, cảm thấy trong khoảng không gian khép kín này không chỉ không thở nổi mà ngay cả nhiệt độ cũng cao lên.
May mắn là thang máy đã nhanh chóng mở ra, Lâm Yến vội vã đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Trong thang máy bức bối quá, nóng thật đấy."
Trình Thư Nặc đi theo sau anh, thấy anh càng đi càng nhanh, khoé miệng lại xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Cô thầm mắng trong lòng, thì ra núi băng nhiễm sắc chính là cái dạng này, thú vị thật đấy.
Xe của hai người vừa khéo đậu một trước một sau, khi Trình Thư Nặc kéo cửa xe ra, Lâm Yến đã ngồi trên xe, chờ cô lên xe, đang chuẩn bị khởi động động cơ, Lâm Yến lại đứng ở bên ngoài xe cô từ lúc nào, nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe.
Trình Thư Nặc hơi ngây ra, tiếp đó kéo cửa sổ xe xuống, ngẩng đầu nhìn anh, "Lại sao vậy?"
Không để ý tầng đỏ ửng đáng ngờ trên mặt kia, Lâm Yến vẫn mang vẻ mặt đứng đắn như trước, giọng nói cũng không nghe ra được bệnh tật gì, vẫn là giọng điệu lạnh lạnh nhạt nhạt.
"Tối nay có rảnh không?"
"Muốn nói chuyện gì?"
Trình Thư Nặc nhìn thẳng vào anh, giữa cô và Lâm Yến cuối cùng vẫn không còn giống trước, sự thay đổi lớn nhất mà quãng thời gian ba năm qua mang lại cho cô chính là vào bất cứ lúc nào cũng có thể tỏ ra chuyên nghiệp, bao gồm cả lúc đối mặt với lâm Yến, nếu là Trình Thư Nặc của trước kia thì trong vòng một giây đã lập tức gật đầu với anh rồi.
Suy nghĩ của Lâm Yến rất nhạy bén, đương nhiên cũng có thể cảm giác được, nhưng sau khi nghẹn lời chốc lát thì vẫn tiếp tục nói: "Muốn mời em ăn bữa cơm."
Trình Thư Nặc áy náy lắc đầu với anh. "Vậy thì ngại quá, hình như không rảnh."
Ngược lại Lâm Yến vẫn chưa bỏ qua: "Khi nào thì rảnh?"
Trình Thư Nặc: "Nếu như với luật sư Lâm thì lúc nào cũng không rảnh."
Lâm Yến: "..."
Trình Thư Nặc không nói gì nữa, đang định kéo cửa sổ xe lên, Lâm Yến lại đưa tay ngăn cô lại, Trình Thư Nặc không vui nhìn anh, khoé miệng Lâm Yến thản nhiên nhếch lên, nói: "Tiểu Nặc, hôm nay anh rất vui."
Trình Thư Nặc ra vẻ chuyện không liên quan đến mình, "Có liên quan gì tới tôi đâu?"
Lâm Yến lại nhẹ nhàng than thở: "Em còn nhớ số điện thoại của anh, anh có thể không vui ư?"
Trình Thư Nặc như bị chọc thủng cái gì đó, hung tợn liếc xéo anh một cái, lập tức muốn đẩy tay anh ra, Lâm Yến thế mà rất tự giác đứng thẳng dậy, nở nụ cười thản nhiên với cô như cũ.
Anh rất ít cười, lúc cười rộ lên thì rất đẹp, như cảnh xuân sau khi tuyết tan, phía má trái còn có cái lúm đồng tiền mờ mờ, giống như cạm bẫy dịu dàng.
Trình Thư Nặc đành phải đen mặt trừng anh, "...Bệnh thần kinh."
...
Bởi vì khúc nhạc đệm nhỏ Lâm Yến sáng nay mà Trình Thư Nặc đi làm muộn nửa tiếng, nhưng mà không có vấn đề gì lớn, tuần trước vụ án của Sáng Thế đã kết thúc, trên tay bọn họ ngoại trừ một vài khách hàng hằng ngày thì tạm thời không có hạng mục lớn nào. vừa lúc được thảnh thơi.
Cuối tuần vừa rồi của Trình Thư Nặc thật sự là chẳng ra gì, lúc này đến Duy Á tinh thần cũng chẳng cách nào tốt lên nổi.
Cô đến phòng trà nước, pha một ly cà phê hoà tan, đúng lúc Thẩm Gia Vi cũng cầm cốc nước đi vào, thấy sắc mặt Trình Thư Nặc không tốt thì hỏi: "Cuối tuần không nghỉ ngơi tốt à?"
Trình Thư Nặc không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Thẩm Gia Vi lại nhìn cô một cách rất nghiêm túc, do dự một lát, cô ấy nói: "Hôm thứ sáu ở KTV, tôi nhìn thấy luật sư Lâm đưa cô về."
Trình Thư Nặc dừng lại, nhấp một ngụm cà phê, cô không biết mục đích của Thẩm Gia Vi khi nói lời này là gì nên không vội mở miệng, ngược lại Thẩm Gia Vi cũng thẳng thắn: "Thư Nặc, cô và luật sự Lâm thật sự chỉ là bạn cùng trường thôi sao?"
Trình Thư Nặc vẫn không nói lời nào, Thẩm Gia Vi nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi nghĩ, làm gì có người đàn ông nào lại đi đặt ảnh của bạn cùng trường ở trong ví tiền đâu cơ chứ?"
Trình Thư Nặc khó hiểu nhìn cô ấy: "Cô nói cái gì? Ảnh nào?"
Thẩm Gia Vi lắc đầu: "Không có gì, chỉ là tôi bỗng không còn hứng thú gì với luật sư Lâm nữa thôi." Cô ấy tạm dừng rồi mới nở nụ cười nói: "Quá lạnh lùng cao ngạo, như một cái hũ nút vậy, chơi chẳng vui chút nào, còn chẳng đáng yêu được như Lâm Hủ."
Trình Thư Nặc nghĩ thầm, con gái thật đúng là dễ thay đổi, cười cười rồi cũng hỏi: "Bây giờ không phải là cô lại thích Lâm Hủ đó chứ?"
Thẩm Gia Vi: "Đúng vậy!"
Trình Thư Nặc: "..."
Bên này Trình Thư Nặc vừa khéo nhắc tới Lâm Hủ với Thẩm Gia Vi, một lát sau đến văn phòng thì lại nhận được cuộc gọi của Lâm Hủ.
Trình Thư Nặc xoay cây bút trong tay, nghe Lâm Hủ ở đầu bên kia điện thoại kích động nói không ngừng: "Chị, chị nhất định phải qua đây đó, tôi thật sự không lừa chị đâu, có một người bạn của tôi mới mở một hoạt động, bảo tôi gọi mấy người bạn qua góp vui, nếu chị không tới thì tôi cũng không biết phải ăn nói thế nào."
Trình Thư Nặc buồn cười hỏi: "Văn phòng luật của mấy cậu không có ai sao? Gọi tôi làm gì?"
Lâm Hủ nghiêm túc nói: "Công việc và cuộc sống đương nhiên phải tách biệt chứ! Sao mà giống nhau được?"
Trình Thư Nặc định từ chối, cô còn chưa mở miệng, ở bên phía Lâm Hủ dường như đang có người thấp giọng nói cái gì đó với cậu ta, Trình Thư Nặc còn chưa nghe rõ, Lâm Hủ đã quan tâm bổ sung: "Chị à chị yên tâm đi đi! Cái tên chú nhỏ quỷ đáng ghét kia sẽ không đến đâu, chú ấy không thích chơi với tôi."
Trình Thư Nặc có hơi động lòng, nghĩ nghĩ, lại nói: "Miễn phí thật đó hả?"
Lâm Hủ: "Đúng vậy, đã nói là bạn bè mở rồi mà, càng đông người càng tốt."
Trình Thư Nặc: "Tôi đây có thể gọi mấy người bạn được không?"
Cô nói xong, bên kia Lâm Hủ lại im lặng trong chốc lát rồi giọng nói mới truyền đến lần nữa, "Được chứ! Chỉ cần không phải nam thì được hết!"
Trình Thư Nặc có chút thất vọng thở dài: "Vậy thôi đi..."
Lâm Hủ đột nhiên hét lên, chợt nhanh chóng nói: "Nam cũng được, nam cũng được, chỉ cần chị thích! Đúng rồi, bạn trai thì không được, người bạn kia của tôi mới vừa chia tay, không thích nhìn cặp đôi yêu nhau thể hiện tình cảm*."
(*) Nguyên văn convert là "tú ân ái": theo ý tui hiểu là làm trò thân mật trước mặt mọi người =))) hi vọng là tui hiểu đúng.
Trình Thư Nặc: "...Được rồi."
Trình Thư Nặc cúp điện thoại, Lâm Hủ bảo là có một người bạn vừa khai trương hội sở suối nước nóng, hỏi cô cuối tuần có đến được không, đến đó chơi hai ngày, mấy năm nay Trình Thư Nặc sống một mình, nếu không có công việc thì hầu như cuối tuần đều sẽ làm tổ ở nhà, cô là một người thích sôi nổi, cuộc sống trôi qua lại cực kì lạnh lẽo buồn tẻ. Lâm Hủ nhiệt tình mời, cũng không mất tiền, Trình Thư Nặc quả thật động lòng, nghĩ nghĩ liền click mở WeChat.
Cũng rất kì lạ, ban đầu cái nhóm chat "Liên minh yêu mến chị gái" này ngày nào cũng rất tưng bừng, nhưng mấy ngày gần đây lại chẳng ai nói gì, lịch sử trò chuyện gần nhất vẫn dừng ở thứ sáu tuần trước.
Tuy rằng ngày thường Trình Thư Nặc ngại bọn họ phiền phức, nhưng nếu đám người này không nói gì lại khiến cô có loại cảm giác bị "thất sủng".
Vì thế khó có khi chủ động gửi bong bóng thoại vào nhóm: "Có phải mấy cậu giấu tôi lén có con cún nào khác không vậy?"
Cô gửi xong, ba phút sau cũng không có ai trả lời.
Trình Thư Nặc lại bổ sung thêm một câu: "Thứ sáu có rảnh không? Chỗ tôi bên này có lời mời đi hội sở suối nước nóng miễn phí hai ngày một đêm! Miễn phí đó!
Năm phút đồng hồ trôi qua, vẫn không có ai trả lời.
Trình Thư Nặc: "..."
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Thực sự có con cún nào khác sao? Tên đàn ông chó má nào dám cướp mấy nhóc đáng yêu của cô rồi hả?
Cô có chút mất mát ném di động đi, cúi đầu xử lí công việc.
Gần đây tổ bọn họ không có hạng mục lớn nào, nhưng phải chuẩn bị đề án ra mắt sản phẩm mới cho công ty khoa học kĩ thuật Chính Hưng, tuần tới sẽ phải đưa ra phương án tuyên truyền, lại còn phải cạnh tranh cùng với mấy công ty quan hệ xã hội khác.
Nói thật thì tuy công ty khoa học kĩ thuật Chính Hưng không được xem là công ty lớn ở An Thành, nhưng lại là công ty con thuộc tập đoàn Trung Khải ở An Thành, mà Trung Khải lại là xí nghiệp lớn ở thủ đô, giá trị thị trường đến trăm triệu.
Nhưng mà một năm gần đây dường như tập đoàn Trung Khải cũng không yên bình, tuy rằng vòng giao thiệp ngầm của Trình Thư Nặc khá nhỏ nhưng dù gì cũng là SAE* của Duy Á, nhân mạch** trong công việc vẫn phải có.
(*)Từ này mình đã tra nhưng tạm thời chưa hiểu được nghĩa của nó là gì vì có cảm giác cái mình tra được không quá liên quan, nếu mọi người có ai biết thì hãy giúp mình với nhé.
(**)人脉: từ này cổ đại thì dịch là thân tín, vây cánh, hiện đại dịch là quen biết, mối quan hệ, vây cánh cũng đc, tùy vào từng văn cảnh. Người có "nhân mạch" tốt tức là có mối quan hệ với mọi người tốt, quen biết rộng, được lòng người. (Cre: Chinese Netizenbuzz Vtrans)
Thành viên hội đồng quản trị Hoàng Khải Bình bị vướng vào một vụ án hình sự, chuyện này làm ầm ĩ xôn xao cả lên, luôn chiếm đầu đề trên các bản tin xã hội, các thông cáo của truyền thông dùng từ rất cực đoan, Trình Thư Nặc cũng có xem qua chút tin tức, nói Hoàng Khải Bình giết người bạn gái ở chung với mình trong biệt thự, cái loại ân oán nhà giàu này thật sự có rất nhiều ánh mắt nhìn vào, nhưng nghe cũng rất doạ người.
Trình Thư Nặc đọc mà kinh hãi, nhưng không mấy để ý, việc này hot lên lần nữa là khi có tin tức về mức phí thuê luật sư một tháng sau đó, nghe nói Hoàng Khải Bình chi ra mức phí tố tụng lên đến tám con số, tin tức vừa ra, dư luận liền ồ lên, nhưng mà cuối cùng là văn phòng luật nào tiếp nhận vụ án thì cô lại thật sự không quan tâm lắm.
...
Nháy mắt đã sắp đến giờ tan tầm, bởi vì công việc không nhiều lắm, mọi người đều nhao nhao thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Trình Thư Nặc ra khỏi Duy Á, định tìm bừa một chỗ ăn chút gì đó, vừa mới ra khỏi thang máy thì nhận được tin nhắn của Hàn Thần Ngộ.
Thần Ngộ: "Thư Nặc, bác sĩ Trương nói gần đây hiếm khi bà ấy ít việc, nếu cậu có thời gian thì có thể nói chuyện thêm với bà ấy."
Trình Thư Nặc nhìn tin nhắn rồi cất điện thoại luôn, tiếng chuông vang lên mấy cái, điện thoại lại bị treo, Trình Thư Nặc sửng sốt, tin nhắn của Hàn Thần Ngộ lại nhanh chóng gửi đến.
Thần Ngộ: "Sao vậy?"
Trình Thư Nặc vừa soạn tin nhắn vừa đi ra ngoài, nói chuyện hội sở suối nước nóng mà Lâm Hủ nói hồi sáng với hắn, việc của Hàn Thần Ngộ bên bệnh viện nhiều, cũng không biết có thời gian cho bản thân nghỉ ngơi một chút không.
Thần Ngộ: "Mình không đi đâu, cậu chơi vui vẻ, có người nào đi với cậu không? Một mình thì phải chú ý an toàn, ngâm suối nước nóng xong thì phải cẩn thận giữ ấm, đừng để bị cảm."
Trình Thư Nặc nhìn khung thoại rất dài kia, trong lòng tức khắc có trăm mối cảm xúc lẫn lộn, cô rất muốn nhẹ nhàng quên đi những chuyện xảy ra hai ngày nay, cô không thể mất đi Hàn Thần Ngộ, tình bạn cũng như một miếng thịt trên người, cô không dứt bỏ được.
Nhưng Trình Thư Nặc cũng rõ ràng, cô và Hàn Thần Ngộ không thể trở về như trước được nữa, những thứ ngăn cách giữa hai người, chỉ có thể chờ đợi thời gian gột rửa.
Trình Thư Nặc chưa bao giờ cảm thấy bản thân mắc nợ ai, Hàn Thần Ngộ là người duy nhất mà đời này cô cảm thấy mắc nợ.
Trình Thư Nặc đi ra khỏi toà nhà hành chính, hoàng hôn ngả về phía tây, kéo ra vầng sáng dài dài màu vàng, rọi xuống dòng người qua lại trên đường, vào giờ tan tầm, đám người rộn ràng nhốn nháo, Trình Thư Nặc nheo nheo mắt, nhìn tia nắng chiều bị toà cao ốc tách rời ra, hôm nay cô cũng không biết mình bị làm sao, cứ nhớ đến một vài chuyện trong quá khứ.
Thật ra Hàn Thần Ngộ nói không sai, bọn họ quả thật suýt chút nữa...suýt chút nữa thì đã đi lĩnh chứng.
Thật ra Trình Thư Nặc nghĩ, nếu lúc ấy cô không tỉnh ngộ hoàn toàn mà ỷ lại vào tình yêu của Hàn Thần Ngộ dành cho cô, nếu hai người thật sự bên nhau thì sẽ ra sao?
Chắc chắn Hàn Thần Ngộ sẽ đối xử với cô rất tốt, điểm này không thể nghi ngờ, còn gì nữa nhỉ, hẳn là cô sẽ trở thành một người mẹ, sẽ có một đứa con đáng yêu, mà không phải như bây giờ, mỗi ngày đều rối tinh rối mù, ngây ngây ngô ngô.
Lâm Yến thì sao, anh cũng sẽ có một người vợ xinh đẹp, bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
Hai người sẽ còn dây dưa bên nhau như bây giờ nữa sao?
Đương nhiên sẽ không.
So với việc chán ghét Lâm Yến, thì Trình Thư Nặc càng chán ghét chính mình hơn, cô rất muốn đối xử ác độc với Lâm Yến, cô rất muốn phóng khoáng một chút, ở lúc Lâm Yến quay đầu lại thì nở nụ cười đá văng anh.
Nhưng hết lần này tới lần khác cô không làm được, cô vẫn bị anh kéo đi, cái loại nhận thức này khiến cho cô cảm thấy đau khổ, cũng khó có thể chịu đựng nổi, rồi lại không dằn lòng được, mạnh mẽ ép xuống những nỗi oán trách, căm hận, rồi tình yêu lại từng chút, từng chút một được khơi lên.
Trình Thư Nặc sững sờ tại chỗ, suy nghĩ đã bay đi rất xa rất xa.
Thế nên hoàn toàn không phát hiện ra bước chân người đàn ông đã sớm dừng lại cách đó mấy bước, cứ im lặng nhìn cô như vậy, thấy cô gầy gò đứng bên cạnh bồn hoa, hốc mặt đỏ lên một vòng, lúc nâng tay lên lau nước mắt, lòng anh như bị khoét một lỗ.
Lâm Yến không biết mấy năm nay Trình Thư Nặc sống có tốt hay không, cô được xem là một người phụ nữ vừa hiểm độc, xinh đẹp, toả sáng đầy vẻ vang, đã sớm không còn là một cô gái nhỏ mới bước chân vào xã hội nữa, nhưng trong một cái nháy mắt này, khi nhìn cô một thân trang phục công sở, trang điểm tinh tế, lại ngẩn ngơ đứng đó, lặng lẽ lau nước mắt, anh cực kì chắc chắn rằng, cuộc sống mà Trình Thư Nặc trải qua chẳng tốt chút nào.
Năm ngón tay Lâm Yến nắm chặt lại rồi buông ra, anh ép chính mình giấu đi cảm xúc đang có, như là một người vừa mới xuất hiện, cười đi lên trước, làm như không có gì gọi tên cô, "Tiểu Nặc..."
Trình Thư Nặc mới vừa cắt đứt mạch suy nghĩ thì thình lình nghe thấy âm thanh này, vì thế theo tiếng nói đó hoảng loạn nhìn qua, cô sợ bị người khác nhìn ra gì đó, nhìn thấy Lâm Yến đi về phía cô, khoé miệng chứa ý cười thản nhiên, khi đi trên đường vạt áo lay nhẹ, ban đầu cô có chút xấu hổ, có thể thấy vẻ mặt anh rất tự nhiên, nên lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô thu hồi tâm tư, đi lên phía trước, "Anh tới làm gì?"
Lâm Yến đi đến bên cạnh cô, đứng song song với cô, thấp giọng nói: "Cùng nhau ăn cơm chiều đi."
Trình Thư Nặc hừ một tiếng, khinh thường nói: "Ai thích thú gì chuyện ăn cơm với anh đâu."
Anh cười khẽ, thẳng thắn chân thành nói: "Anh thích được ăn cơm với em."
Trình Thư Nặc mặc kệ anh, Lâm Yến cố gắng hạ giọng hết mức, dịu dàng nói: "Nếu không thì anh nấu cho em nhé? Thật sự không dám giấu, bây giờ tài nấu nướng của anh cũng không tệ lắm, em có muốn nếm thử không?"
Lâm Yến sẽ nấu cơm? Cô thế mà lại thật sự có chút bất ngờ đấy.
Trình Thư Nặc nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn anh một cái, "Sao có thể không biết xấu hổ thế được, tài nấu nướng của luật sư Lâm vẫn nên để dành lại cho người khác đi thôi."
Trình Thư Nặc nói xong, càng đi càng nhanh, Lâm Yến suy nghĩ mấy giây, nghiêng người đi lên chắn trước mặt Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc bị buộc phải dừng lại bước chân, cực kì ghét bỏ trừng anh.
Lâm Yến lại nở nụ cười với cô, ánh mắt cực kì sâu thẳm, hơi thở nồng đậm, nhiều lời hiếm thấy, "Tiểu Nặc, anh biết bây giờ em không thích anh, cũng ghét phải nhìn thấy anh, nhưng không còn cách nào cả, anh chỉ muốn vây quanh em, em thấy anh phiền, anh vẫn cứ muốn gặp em, nhưng anh không muốn mỗi lần em nhìn thấy anh thì đều tức giận..."
Anh hơi dừng, nâng tay lên dắt cánh tay Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc muốn tránh cũng không kịp, Lâm Yến kéo cổ tay cô, nói tiếp: "Thế này đi, em đừng tự mình tức giận nữa, có vấn đề gì thì cứ trực tiếp nhằm vào anh, em cho anh một cái tát, sau đó đừng giận nữa được không?"
(Mẫn: Đại luật sư Lâm ơi, anh đây là có máu M trong người đó hả? =)))))
Anh dứt lời, trực tiếp kéo tay Trình Thư Nặc đánh lên mặt mình, anh ra tay tàn nhẫn, thật sự thay Trình Thư Nặc đánh xuống.
Trình Thư Nặc chỉ nghe thấy "bốp" một tiếng, lòng bàn tay cô cũng có hơi đau, khuôn mặt của Lâm Yến anh tuấn, làn da trắng nõn, da thịt lại mềm mại, một cái tát này đánh xuống, mặt lập tức đỏ lên, Trình Thư Nặc giống như bị điện giật mà rút tay về, không tưởng tượng nổi nói: "Có phải anh có bệnh không thế?"
Lâm Yến gật đầu, anh nói: "Em nói có thì là có."
Trình Thư Nặc: "..."
Giọng điệu của anh cứ thản nhiên tuỳ ý như vậy, nhận thức của Trình Thư Nặc lại được đổi mới lần nữa, Lâm Yến ấy à, rõ ràng người trước mặt là anh, vẫn là cái bộ dạng đẹp đẽ như thế, nhưng lại có chỗ nào đó sai sai, dường như bất tri bất giác anh đã thay đổi rất nhiều, nói nhiều, biểu cảm cũng nhiều, cũng giống như thật sự quan tâm đến cô.
Cô muốn nói gì đó, rồi lại nghẹn họng, nhưng vào lúc này, cách đó không xa có người kêu: "Thư Nặc!"
Trình Thư Nặc đột nhiên bị dời lực chú ý, cô theo hướng âm thanh nhìn lại thì thấy chàng trai cao lớn mặc đồng phục cảnh sát cách đó mấy mét, cậu ta đứng trước xe cảnh sát, thấy cô nhìn sang thì bản thân hưng phấn vẫy vẫy tay.
Trình Thư Nặc rất bất ngờ, nhưng cũng nở nụ cười: "Tôn Ngộ sao cậu lại ở đây vậy?"
Cô nói xong, trực tiếp bỏ lại Lâm Yến nhanh chóng đi về phía chàng trai đứng trước xe cảnh sát.
Lâm Yến: "..."
Tôn Ngộ? Sao lại nghe quen thế nhỉ!
Anh tìm kiếm một vòng trong đầu, rồi cũng nghĩ ra, bạn trai cũ của Trình Thư Nặc.
Lâm Yến: "..."
Anh xoay người nhìn sang hai người cách đó mấy mét, trong nháy mắt Trình Thư Nặc đã nở nụ cười như đoá hoa, Lâm Yến lập tức cảm thấy khuôn mặt đau rát.
Quả thật là đã lâu rồi Trình Thư Nặc không gặp Tôn Ngộ, giờ thấy ở cửa công ty nên thật sự vui mừng: "Tới tìm tôi à?"
Tôn Ngộ có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Đúng lúc đi qua nên đến đây gặp chị, không ngờ thật sự gặp được." Cậu ta hơi dừng, lại nói: "Khoảng thời gian này vội điều tra án, hôm qua mới trở về từ thành phố bên cạnh, không nhận được những cuộc gọi mấy hôm trước của chị, đúng rồi, có chuyện gì sao?"
Trình Thư Nặc cũng chân thành thẳng thắn cười nói, "Hai ngày trước em trai tôi gây chuyện phải vào cục cảnh sát, không biết phải làm sao nên lúc đó muốn tìm cậu hỏi một chút."
Tôn Ngộ: "Nghiêm trọng thế à? Giải quyết sao rồi?"
Trình Thư Nặc: "Ừ, có một người bạn là luật sự nhanh chóng giúp đỡ, đối phương đồng ý giảng hoà, nên bồi thường một chút tiền thuốc men."
Khi hai người nói chuyện, Lâm Yến đúng lúc đi tới, anh rất bình tĩnh đứng bên cạnh Trình Thư Nặc, cách cô rất gần, cánh tay hai người kề sát nhau.
Trước mặt Tôn Ngộ Trình Thư Nặc không muốn làm trò nói lời không hay gì, vì thế có chút không tình nguyện giới thiệu với Tôn Ngộ, "Lâm Yến, bạn cùng trường đại học."
Lâm Yến: "..."
Cô dừng lại, rồi giới thiệu với Lâm Yến: "Tôn Ngộ, bạn trai cũ của tôi, bây giờ là cảnh sát hình sự trẻ tuổi nhất cục cảnh sát thành phố, tốt nghiệp trường cảnh sát với thành tích đứng đầu được cục cảnh sát thành phố đặc cách tuyển chọn, trong vòng ba năm giành được một huân chương bậc hai, từng giành được hai lần huân chương bậc ba, là bộ mặt của cục cảnh sát thành phố, năm ngoái còn suýt chút được chọn làm đại diện quay bộ phim tuyên truyền cho cục..."
Trình Thư Nặc nói rất hãnh diện, nhìn Tôn Ngộ: "Mẹ của tôi ơi, tên nhóc cậu sao lại ưu tú thế hả, quá cho tôi mặt mũi rồi."
Tôn Ngộ không ngờ Trình Thư Nặc lại nhớ rõ như vậy, cũng có chút ngượng ngùng, "Thư Nặc, khiêm tốn một chút, cuối cùng chẳng phải cũng không quay đó sao."
Trình Thư Nặc hoàn toàn không đồng ý, vội nói: "Còn chẳng phải vì lãnh đạo các cậu cảm thấy cậu lớn lên quá đẹp trai, sợ nhìn qua không đủ chững chạc, cho nên cuối cùng chọn một người không đẹp trai bằng quay đó sao! Chuyện này sao trách cậu được chứ!"
Bạn cùng trường đại học: "..."
Khoé miệng Lâm Yến nhếch lên rất nhỏ, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, anh thật sự có chút bi thương, đều là bạn trai cũ, vì sao lại đối xử khác biệt như vậy chứ?
Vừa rồi Tôn Ngộ vẫn luôn không nhìn Lâm Yến một cách cẩn thận, nghe Trình Thư Nặc khen xong, cậu mới hơi đỏ mặt nhìn sang Lâm Yến, lễ phép nói: "Chào ngài*, tôi là bạn của Thư Nặc, ngài..."
(*) Từ gốc là "您" (nín) dùng để chỉ người có địa vị, ảnh hưởng cao hơn hoặc lớn tuổi hơn, thể hiện sự tôn trọng đối phương, nếu để xưng hô "anh" thì không thể hiện được hết sắc thái nghĩa này nên mình sẽ để là "ngài" nhé.
Cậu nói được một nửa thì lời nói đột nhiên im bặt, dừng hai giây, rồi lại mở miệng lần nữa: "Có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi không? Lâm Yến? Chữ "Yến" nào?"
Lâm Yến nghe cậu ta nói thế thì cũng ngước mắt lên nhìn lại cậu ta, trước đó lực chú ý của anh vẫn luôn đặt trên người Trình Thư Nặc, cũng không nhìn người đối diện, nhưng khi tầm mắt hai người đối diện, trong đầu Lâm Yến có hình ảnh nào đó chợt loé lên, phản ứng nhanh hơn cậu ta.
Lâm Yến gần như là nhận ra ngay lập tức, đáy mắt khẽ thay đổi, giữa mày lộ ra một chút lo lắng.
Tôn Ngộ cũng phản ứng lại, sắc mặt nhanh chóng lạnh xuống, tầm mắt cậu trở nên tàn nhẫn, cố định chặt chẽ trên khuôn mặt Lâm Yến.
Bầu không khí bỗng chốc đông cứng lại.
Trình Thư Nặc vẫn chưa phản ứng lại được từ sự thay đổi bất ngờ này thì Tôn Ngộ đã lao đến chỗ Lâm Yến, trực tiếp vung quyền đánh về phía khuôn mặt Lâm Yến, cậu ta là cảnh sát hình sự, thân thủ nhanh nhẹn, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn.
Lâm Yến bỗng chốc không kịp đề phòng, bị đánh cho loạng choạng lui về sau, trực tiếp ngã trên đường cái, phía sau đúng lúc có một chiếc ô tô đang lao nhanh đến, tiếng còi đột ngột vang lên, ô tô vẫn thẳng tắp lao đến đây.
"Lâm Yến!"
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn cùng trường đại học: "Cuối cùng cũng bị thương rồi, vợ à, đau đau, huhu..."
Trình Thư Nặc: "Tỏ vẻ đáng thương đấy à? Chơi lớn thế sao?"
Mỗ Lục: "Con trai đến đây! Mẹ ruột cho con hộp cơm! Thêm hai cái đùi gà!"
Lâm Yến: "..."
Tôi chủ động nhận lỗi trước, tôi ngàn lần không nên vạn lần không nên mắc kẹt ở cái chỗ này, các bạn có vấn đề gì thì cứ mắng Lâm Yến đi! Da cậu ta dày lắm TvT.
Đứa con trai tốt của đất nước Trung Hoa ơi, hãy vì ta mà mở một khoảng trời đi nào!!!
Lâm Yến: "Tôi cũng đã nhận cơm hộp rồi, vẫn chưa chịu buông tha cho tôi sao hả?"
Hết chương 27.