“Tôi là vợ của Lâm Yến.”
Lâm Yến rất ít nói, nhưng đêm nay lại đứt quãng nói với cô rất nhiều.
Trình Thư Nặc nằm gối lên cánh tay anh, tựa vào lòng Lâm Yến, nghe chất giọng nhẹ nhàng của anh lọt vào màng tai, lồng nguc hơi phập phồng thiêu đốt ngực cô, Trình Thư Nặc cảm thấy không gì vững chãi hơn thế này.
“Vậy nên anh đã thích em từ khi nào thế?” Trình Thư Nặc nghe anh nhắc tới mấy năm trước, có chút tò mò nên lại nói: “Em vẫn luôn cảm thấy anh rất ghét em.”
Ngón tay Lâm Yến day thùy tai cô, nhẹ nhàng vuốt phẳng một cách vừa nhẹ nhàng vừa tỉ mỉ, “Cũng không ghét em.”
“Chỉ là rất tò mò.” Anh nhấp môi, tựa như đắm chìm vào hồi ức, “Mỗi lần nhìn thấy em, em đều vui vẻ, nên anh cứ nghĩ là sao một người lại có thể có nhiều chuyện vui như thế được.”
Lâm Yến khẽ cười, “Nhìn thấy anh nên vui à? Có gì hay mà vui đâu?” Anh truy hỏi liên tục, “Khi đó anh cũng không đối xử tốt với em.”
“Ai biết được.” Trình Thư Nặc lắc đầu, nhớ tới điều gì đó, cô vỗ cánh tay anh, “Em đã tặng cho anh rất nhiều thứ, anh đều rất ghét bỏ, có phải vứt đi hết rồi không?”
Lâm Yến sờ mũi, “Ừm…”
Trình Thư Nặc chống ngực anh, cảnh giác nói, “Anh lại có thể vứt hết ư?”
Lâm Yến nói: “Có chút vô dụng, nên vứt.”
Trình Thư Nặc ngửa đầu liếc anh với vẻ là lạ.
Nếu cô không nhớ nhầm thì, năm đó cô bị bạn cùng phòng giật dây, tặng đủ loại quà, cũng lắm chiêu trò, thậm chí còn từng tặng cả những thứ khó đỡ như ‘áo mưa’, qu4n lót…
Cánh tay của Trình Thư Nặc choàng lên ngực anh, cô khởi binh vấn tội, ” ‘Áo mưa’ cũng dùng rồi à? Lúc đó anh không độc thân sao?”
Đáy mắt Lâm Yến toát lên chút tươi cười, “Nửa năm sau đó đã dùng với em rồi.”
Trình Thư Nặc: “…”
Có lẽ là sắp đến lúc chia tay, Trình Thư Nặc rất muốn trò chuyện với anh.
“Anh vẫn chưa nói cho em biết rốt cuộc là anh bắt đầu thích em từ khi nào.”
Lâm Yến chưa trả lời câu hỏi vừa nãy, Trình Thư Nặc cố chấp hỏi lại lần nữa.
Lâm Yến kéo chăn lên cao, rồi lại dịch góc chăn, “Muốn biết à?”
Trình Thư Nặc vội gật đầu lia lịa.
Lâm Yến đưa tay đi tắt cái đèn ở đầu giường, rồi kéo người vào lòng, “Chờ anh trở lại, rồi anh nói cho em.”
Trình Thư Nặc do dự, dùng sức gật đầu, rồi nghĩ đến điều gì đó, cô lại lắc đầu, “Vẫn là thôi đi, nếu anh nói cho em biết thật ra anh cũng yêu thầm em, còn để em theo đuổi lâu như thế, thì em sẽ cảm thấy anh rất khốn nạn đấy.”
Tuy rằng sự thật khác với những gì Trình Thư Nặc nói, Lâm Yến trái lại vẫn cười thừa nhận: “…Em lấy phải một tên khốn rồi, phải làm sao đây?”
“…”
Trong bóng tối, trong thoáng chốc hai người không nói gì nữa, mặt đối mặt ôm lấy nhau, cánh môi của Trình Thư Nặc dán lên ngực Lâm Yến, nghe tiếng tim đập của anh.
Sáu năm rồi, Lâm Yến là niềm kiêu hãnh của cô.
Trong phòng ngủ, một hồi lâu sau, Lâm Yến chủ động phá vỡ sự tĩnh lặng, cúi đầu hôn tóc cô, “Vợ à.”
“Ừ?”
“Anh giao cho em một nhiệm vụ nhé.”
…
Sáng sớm hôm sau Lâm Yến rời đi, lúc ấy Trình Thư Nặc tỉnh lại, cũng không mở mắt ra, Lâm Yến lại gần hôn lên mắt cô, rồi mới đứng dậy rời đi.
Trình Thư Nặc mở mắt ra, nhìn bóng dáng anh ra khỏi phòng ngủ, vài phút sau là tiếng cửa đóng lại.
Trình Thư Nặc cũng thức dậy dọn dẹp, cô đứng trong phòng tắm vốc nước lạnh hất lên mặt, Lâm Yến bảo là đi công tác, nhưng Trình Thư Nặc biết sự việc chắc chắn không đơn giản như thế, nhưng Trình Thư Nặc nói tin Lâm Yến cũng là tin tưởng thật sự.
Lâm Yến đồng ý với cô là sẽ bình an trở về, Trình Thư Nặc tin tưởng không chút nghi ngờ.
Lâm Yến giao cho cô xem hôn lễ, áo cưới, còn có rất nhiều chuyện nhỏ liên quan đến việc làm đám cưới, Trình Thư Nặc đồng ý hết thảy.
Cô đang xem công ty tổ chức đám cưới thích hợp, thậm chí còn lo cả chuyến đi hưởng tuần trăng mật.
Cường độ công việc ở Duy Á cũng cao, Trình Thư Nặc gần như không có thời gian suy nghĩ điều gì khác.
Mà sau khi Lâm Yến rời đi, mấy ngày đầu Lâm Yến thường xuyên gọi điện và nhắn tin cho cô.
Một tuần sau, Trình Thư Nặc gọi điện thoại, Lâm Yến vẫn nhắn tin trả lời, vài ngày tiếp theo, ngay cả tin nhắn cũng không có.
Lần đầu tiên Trình Thư Nặc thấy lo lắng là thứ sáu, Lâm Hủ tới nhà, mang theo một cái va li nhỏ, nói phải tạm thời ở đây.
Lúc ấy Trình Thư Nặc đang chọn kiểu dáng thiệp cưới, biết là Lâm Hủ không thể biết được tình hình cụ thể, nhưng thấy Lâm Hủ, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Chú út của cậu đâu?”
Lâm Hủ lại cười tủm tỉm đi về phía phòng ngủ, “Thím xinh đẹp của cháu ơi, cháu ngủ ở đâu đây ạ?
Trình Thư Nặc đi theo sau cậu ta, “Nằm đất nhé?
Lâm Hủ bị sặc, “Thím không còn thấy Hủ Hủ đáng yêu nữa sao?”
Trình Thư Nặc vỗ gáy Lâm Hủ hai cái không chút khách sáo, “Chồng tôi còn đáng yêu hơn cậu gấp ngàn lần.”
Lâm Hủ trợn trắng mắt, “Thím đúng là hay thay đổi, trước kia thì nói chú út của cháu tính tình khó ưa, tính cách không tốt, cũng lớn tuổi.”
Trình Thư Nặc: “Cậu nhớ lầm rồi, tôi chưa từng nói mấy lời này.”
Lâm Hủ: “…”
Hờ hờ, đúng là phụ nữ.
Lâm Hủ đặt va li vào phòng ngủ phụ, Trình Thư Nặc dựa vào cửa phòng, khoanh tay trước ngực nhìn cậu ta, “Bây giờ ai phụ trách văn phòng luật của các cậu thế?”
Lâm Hủ ngoan ngoãn trả lời: “Hai ngày trước Tần Par đã trở lại rồi ạ.”
“Tần Lệ ư?” Trình Thư Nặc bước từng bước về phía cậu ta, “Thế nên chú út cậu ở đâu cậu cũng không biết ư?”
“Dạ, là luật sư Tần.” Trước mặt Trình Thư Nặc Lâm Hủ đâu dám nói dối, “Không biết ạ, chú út của cháu chỉ dặn cháu tới đây ở với thím mấy ngày này.”
Trình Thư Nặc cũng không hỏi tiếp nữa, “Ăn cơm chưa?” Cô đi về phía phòng khách, “Trong bếp có cơm tối, cậu cứ tự nhiên, tôi gọi cho Tôn Ngộ một cuộc điện thoại.”
Trình Thư Nặc dứt lời, Lâm Hủ ném di động xuống cái “bộp”, khí thế rào rạt đuổi theo, “Cháu không cho phép!”
Trình Thư Nặc nhìn cậu ta với vẻ ngờ vực, Lâm Hủ đi vòng quanh cô, “Cháu không cho thím gọi điện thoại cho bạn trai cũ! Chú út của cháu không ở đây, sao thím có thể làm vợ của chú út của cháu ngoại tình được chứ!”
Khóe miệng Trình Thư Nặc nhếch lên.
“Thím à có phải thím thấy trống vắng, nên muốn tìm bạn trai cũ ôn chuyện, nhân lúc chú út của cháu không có đây, nồng nhiệt với bạn trai cũ không thế?”
Trình Thư Nặc lạnh lùng liếc cậu ta, vừa gọi cho Tôn Ngộ, vừa nói lạnh lẽo như băng: “Cậu có thể im mồm được rồi.”
Lâm Hủ không biết lấy đâu ra một quyển sổ nhỏ, “Có bản lĩnh thì thím gọi đi, cháu phải ghi lại chuyện thím gọi điện vào sổ, bây giờ là 6 giờ 34 phút, chủ động gọi cho bạn trai cũ Tôn Ngộ, cuộc trò chuyện dài…”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc ném gối ôm qua, “Cút cho tôi.”
Lâm Hủ rất là căm phẫn, chỉ nắp bút vào Trình Thư Nặc, nhìn thấy cái gối ôm bay tới thì hơi sửng sốt, bút máy đã bị gối ôm đâm cho đập xuống đất, không ngờ là lại chọc vào lỗ mũi của mình.
Bỗng nhiên bị chọc, Lâm Hủ ném bút, bưng cái mũi nhe răng trợn mắt, “Hủ Hủ bị thương rồi, có phải Hủ Hủ sắp chết rồi không?”
Trình Thư Nặc: “…”
Cô vừa định mắng hai câu thì điện thoại được kết nối, Trình Thư Nặc không đùa nữa, “Đang bận à?”
Ở phía Tôn Ngộ bên kia là một loạt tiếng bước chân, “Đang bận.”
Nếu Tôn Ngộ nói bận, Trình Thư Nặc cũng không muốn làm trễ nải thời gian của cậu ta nữa, “Vụ án của mấy cậu điều tra thế nào rồi?”
Thật ra Trình Thư Nặc cũng đã đoán được đại khái, Lâm Yến luôn điều tra vụ án của Lâm Nghị, mà vụ án của Lâm Nghị dính líu rất nhiều người, không chỉ có một biến số là Hoàng Khải Bình, cũng có tên sát thủ liên hoàn vẫn luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nói thẳng ra Tôn Chí Thành và Giang Hành Chi đều là kẻ thế mạng, còn Lâm Nghị lại là người hy sinh trong vụ án này.
Hôm đó người đàn ông giống Lâm Yến mà Dư Tề nhìn thấy lại là ai đây?
Thậm chí ngay cả Hoàng Khải Bình sống chết không rõ cũng là một quả bom hẹn giờ trong cuộc sống bình yên của cô và Lâm Yến.
Bên kia đầu Tôn Ngộ trở nên trầm mặc, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chị đang ở nhà à?”
Trình Thư Nặc nhìn Lâm Hủ ngồi trên sô pha vẫn còn đang kêu đau, cô cúi đầu, “Ở nhà, có việc gì à?”
Lần này Tôn Ngộ trả lời rất nhanh, “Mở cửa cho tôi.”
Cánh tay cầm di động của Trình Thư Nặc run lên, “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Tôn Ngộ nói: “Cần chị phối hợp điều tra.”
Cậu ta dứt lời thì cửa vang lên tiếng đập cửa “Bộp bộp bộp”.
Động tác của Lâm Hủ rất nhanh, “Vèo” một cái đã vọt tới cửa, kéo cửa ra, hưng phấn ló đầu.
Nhìn thấy người tới, một giây trước Lâm Hủ còn đang ngạc nhiên mừng rỡ, nháy mắt đã biến thành ngạc nhiên và tức giận, “Đệt! Gian phu đến đây! Gian phu lại có thể tới tận nhà!”
Trình Thư Nặc chạy tới phía sau Lâm Hủ, sau đó giật mình một cái, khuôn mặt Trình Thư Nặc không đổi nói: “Mẹ nó cậu im cho tôi! Tống Diệc Dương là gian phu của tôi đấy, cậu có bản lĩnh thì đi giết cậu ta đi!”
Khí thế của Lâm Hủ yếu đi trong nháy mắt, “Hu hu hu hu hu cháu không nỡ với tiểu Diệc Dương…”
Trình Thư Nặc: “…”
Tôn Ngộ: “…”
Trình Thư Nặc không vô nghĩa với Lâm Hủ nữa, Tôn Ngộ và người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát đứng thẳng trước cửa.
Trình Thư Nặc còn chưa nói gì, Tôn Ngộ đã mở miệng trước: “Có thể phải phiền chị về cục cảnh sát với bọn tôi một chuyến.”
Trình Thư Nặc khó hiểu: “Tôi ư? Về cục cảnh sát với mấy cậu sao?”
Tôn Ngộ gật đầu, “Cần chị phối hợp điều tra.”
Trình Thư Nặc im lặng nhìn Tôn Ngộ, người cảnh sát đứng bên cạnh Tôn Ngộ nói nghiêm túc: “Cô và Lâm Yến có quan hệ gì?”
Anh ta hoàn toàn là đang dùng giọng điệu việc công thì xử lí theo phép công.
Sợi dây nào đó trong lòng Trình Thư Nặc bị gẩy một cái, cô cũng nghiêm túc nhìn hai cảnh sát ở cửa, nói nhẹ nhàng nhưng chắc nịch: “Vợ.”
Cô nhìn người đàn ông trung niên mình từng gặp một lần ở cục cảnh sát, lặp lại, “Chú cảnh sát, tôi là vợ của Lâm Yến, xin hỏi có vấn đề gì sao?”
Có lẽ là biết lập trường của Tôn Ngộ khó xử, người cảnh sát trung niên gật đầu nói với Trình Thư Nặc: “Lâm Yến là kẻ tình nghi quan trọng của vụ án trong tay bọn tôi, bây giờ bọn tôi không tìm thấy anh ta.”
Lâm Hủ khiếp sợ không thôi, “Chú út của tôi…” Sắc mặt cậu trắng bệnh ra trong nháy mắt, “Sao có thể chứ…”
Trái lại Trình Thư Nặc không có biểu cảm gì, “Đợi chút, tôi đi lấy túi, rồi về với các anh.”
Cô nói xong thì bình tĩnh xoay người, đi vào phòng khách, cầm túi, Trình Thư Nặc lại xoay người, lạnh nhạt nói với hai người: “Được rồi, tôi và các anh tới cục cảnh sát.”
Biểu hiện của Trình Thư Nặc quá bình tĩnh, trái lại làm Tôn Ngộ không biết phải làm sao, cậu ta lắm mồm giải thích: “Hai tuần trước, tối hôm Lâm Yến lái xe rời khỏi cửa cục cảnh sát đó, Hoàng Khải Bình đã chết, Lâm Yến ở cùng với anh ta, bây giờ anh ta (Lâm Yến) là tội phạm bị truy nã của cảnh sát.”
Trình Thư Nặc nghe xong thì cảm xúc vẫn không dao động quá lớn, “Ở cùng nơi thì có thể nói lên điều gì? Tối hôm đó anh ấy cũng ở cùng tôi, có khả năng chứng tỏ chuyện gì?”
Tôn Ngộ bị chặn họng không trả lời được.
Cảm xúc của Trình Thư Nặc thản nhiên, thậm chí còn nở nụ cười, “Chứng tỏ rằng tôi có thể là đồng phạm.”
Đôi mắt Lâm Hủ đỏ một vòng, “Thím à thím nói vớ vẩn gì thế! Sao chú út của cháu lại làm loại chuyện này được, chú ấy là luật sư, có chuyện gì không thể giải quyết thông qua pháp luật chứ, nói khó nghe thì, nếu chú út của cháu thật sự muốn xử ai đó, thì có rất nhiều cách, còn cần đến giết người sao? Còn có cái tên Hoàng Khải Bình kia vốn cũng chẳng phải hạng tốt lành gì…”
Trình Thư Nặc không để cậu ta nói hết lời, ngắt lời cậu ta, “Cậu giúp tôi lấy quyển atlas lại đây.”
Lâm Hủ lau nước mắt: “Bây giờ đã là lúc nào rồi mà thím còn…”
Trình Thư Nặc cười, “Quan tâm lúc nào làm gì, tôi còn phải tập trung chuẩn bị cho đám cưới, cậu có muốn làm phù rể không?”
Cô giơ tay lau qua nước mắt cho Lâm Hủ, “Với cái IQ này của cậu, làm pageboy* cũng đã là cố lắm với cậu rồi.”
(*) Chỉ những cậu bé đi cùng cô dâu vào hội trường đám cưới.
- -----oOo------