“Đến nhà anh.”
Lâm Yến đè cô lên sô pha quấy rối, Trình Thư Nặc chịu thua trước, cô đè lại cái tay không có nề nếp của Lâm Yến, “Đừng quậy nữa, thật sự ảnh hưởng không tốt đâu, em thì không sao, nhưng nếu như anh bị đồng nghiệp nhìn thấy thì đúng là xấu hổ.”
Khoé mắt cô giấu nụ cười, giọng điệu cố ý giả vờ nghiêm túc.
Đương nhiên Lâm Yến sẽ không thật sự làm gì cô, chẳng qua là nhìn thấy Trình Thư Nặc thì tâm trạng thật sự rất tốt, nên không nhịn được trêu cô chơi, thấy cô đẩy, cánh tay anh lập tức rời khỏi vạt áo cô, vu0t ve đôi má ửng đỏ của cô, rồi chợt nhếch môi than thở: “Sao em lại tốt thế, em nói chút xem, tại sao em lại tốt như vậy chứ?”
Trình Thư Nặc ngã xuống sô pha, cánh tay ôm cổ anh, ngón tay quấn quanh mái tóc ngắn của anh di chuyển, “Sao em lại tốt ư?” Cô mím môi, rơi vào vùng kí ức, “Anh quay về lâu vậy rồi, dường như em vẫn luôn chọc tức anh, cũng không tốt với anh.”
Bụng ngón tay của Lâm Yến lướt qua cái mũi xinh xắn thẳng tắp của cô gái, anh nghiêm túc suy nghĩ, không tìm thấy một luận cứ vững chắc nào, nên có chút thờ ơ nói: “Không biết nữa, dù sao cứ cảm thấy em tốt.”
Trình Thư Nặc cười càng rạng rỡ, “Luật sư Lâm bị em làm cho choáng váng đầu óc rồi, chẳng phải có một thành ngữ là ‘sắc lệnh trí hôn’* sao?” Cô cố ý kéo tai anh xuống, “Chính là nói đến loại người như anh đấy, giữa ban ngày ban mặt lại đè người ta ra sô pha là muốn làm gì?”
(*) Sắc lệnh trí hôn: Không thể giữ vững lí trí trước dục v0ng.
“Muốn đó.”
Lâm Yến cố ý nới lỏng cà-vạt, mắt nhìn xoáy vào cô gái với đôi má ửng đỏ dưới người, bắt chước người ta không đàng hoàng nhíu mày.
Trình Thư Nặc nghe hiểu ẩn ý của anh, gò má cô nóng lên, cười mắng, “Sao bây giờ anh lại như này thế, có phải hơi nhiệt tình quá với em rồi không?”
Cô cười đến mức đôi mắt cong thành một vầng trăng khuyết, “Hay là, đàn ông già yêu đương ai cũng giống anh?”
Trình Thư Nặc giả vờ kinh ngạc, vẻ mặt khiếp sợ.
Lâm Yến bất đắc dĩ bật cười, anh lại gần hôn cô, bùi ngùi nói: “Em đấy, cứ nói anh già mãi thôi.”
Anh than thở dong dài, một hồi lâu sau thì chậm rãi đứng thẳng dậy, lại cẩn thận kéo Trình Thư Nặc lên, Trình Thư Nặc vừa ngồi xong, đang định sửa sang lại quần áo, cánh tay của Lâm Yến lại đột ngột duỗi ra, lôi cô lên rồi kéo thẳng người vào lòng.
Trình Thư Nặc bị Lâm Yến kéo ngồi lên đùi, cũng không phải là cô ngại, nhưng lại cảm thấy hơi buồn cười, “Lại sao thế đại luật sư Lâm, có phải anh dính người quá rồi không?”
Ánh mắt Lâm Yến sắc sảo mà dịu dàng, anh cụp mắt nhìn người trong lòng, yết hầu mạnh mẽ di chuyển, giây lát sau mới mở miệng, giọng hơi thấp xuống, “Tiểu Nặc, em sẽ không lừa anh phải không?” Anh nhìn vào mắt Trình Thư Nặc, “Cũng sẽ không rời xa anh đâu đúng không?”
Ban đầu tâm trạng của Trình Thư Nặc vui vẻ, nhưng cô nhạy cảm nhận ra được cảm xúc của Lâm Yến thay đổi, cô hơi sửng sốt, rồi chợt thẳng thắn nói: “Em lừa anh làm gì, lại rời xa anh làm gì, sáng nay anh còn nói chúng ta đang yêu đương cuồng nhiệt mà!”
Sắc mặt Lâm Yến có hơi tái nhợt, im lặng hồi lâu, anh hơi chua xót nói: “Tiểu Nặc, anh không rời xa em được nữa!”
Anh nói lời khó hiểu, chầm chậm, rồi mới ép bản thân nói tiếp: “Trước kia còn có thể buông tay, bây giờ thì không làm được nữa rồi.”
Lòng dạ đang rối bời của Trình Thư Nặc bị hai câu nói thẳng thắn của Lâm Yến đánh trúng trong nháy mắt, cô có chút không phản ứng được, Lâm Yến rất ít khi nói lời yêu thương, bây giờ anh chợt thổ lộ thật sự khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Trình Thư Nặc không biết vì sao Lâm Yến đột nhiên lại cảm tính như vậy, nhưng vẫn nặng nề gật đầu, “Anh có thể tin tưởng em hơn một chút.”
“Em vẫn sẽ mãi ở bên cạnh anh chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
Cô trả lời vừa nhanh vừa chắc chắn.
Đôi mắt của Lâm Yến từ tối tăm trở nên sáng rực, băng tuyết tan ra trong ánh mắt, không tới một lúc thì cười lên, khẽ giọng hỏi: “Tụi mình đi ăn cơm đi, em có muốn ăn gì không?”
“Gì cũng được.”
Trình Thư Nặc rời khỏi lồng nguc Lâm Yến, cô lấy gương trang điểm ra soi, lau mép môi dưới.
Lâm Yến cũng đứng lên, hỏi thử: “Đến nhà anh nhé?”
Trình Thư Nặc liếc xéo anh một cái, cũng thẳng thắn: “Hôm nay không đi.”
“Tại sao?”
Lâm Yến có chút không cam lòng.
Trình Thư Nặc cất gương, Lâm Yến làm mặt lạnh đứng đó, cô buồn cười nói: “Có gì mà tại sao đâu, hôm qua em không về nhà, bộ quần áo trên người này cũng đã mặc hai ba ngày rồi.”
Lâm Yến đi tới trước mặt Trình Thư Nặc, vẫn không cam lòng, “Chúng ta đi ăn cơm trước, rồi lại tới trung tâm thương mại mua quần áo cho em, mua quần áo xong thì em về nhà với anh.”
Trình Thư Nặc lườm anh một cái, “Không cần, em còn lâu mới đi dạo phố với anh.”
Ánh mắt Lâm Yến lộ ra sự thất vọng, anh chợt nghĩ tới điều gì đó, nắm cổ tay Trình Thư Nặc đi ra ngoài, “Em không về nhà với anh cũng được, anh về nhà với em là được rồi.”
Trình Thư Nặc bị anh kéo đi ra ngoài, cô chú ý tới mu bàn tay sưng đỏ của Lâm Yến, nhanh chóng kéo anh dừng lại, “Tay anh bị làm sao thế?”
Lâm Yến không quan tâm lắm, “Không sao.”
Anh đẩy cửa ra, tiếp tục đi về phía trước.
Trình Thư Nặc lo lắng, chặn trước mặt anh, “Không phải anh có chuyện gì gạt em đấy chứ?”
Lâm Yến khẽ nở nụ cười, “Không sao thật mà, nếu em đau lòng, thì về nhà với anh, hoặc là để anh tá túc ở nhà em.”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc không nói lại được anh, hai người đi ra ngoài, Lâm Yến vẫn nắm tay cô không buông như trước, Trình Thư Nặc có chút mất tự nhiên, người cô quen ở văn phòng luật Lệ Hành không ít, tuy bây giờ đã qua giờ tan làm, người ở văn phòng luật không nhiều lắm, nhưng người ở lại tăng ca lại trùng hợp là người cô quen.
Luật sư Vương quen biết Trình Thư Nặc, vừa nãy thấy cô đi vào văn phòng của Lâm Yến cũng đã tò mò chết đi được, bây giờ hai người nắm tay đi ra, anh ta hóng hớt bùi ngùi, “Quản lí Trình đây là thình lình giành mất nam thần của Lệ Hành bọn tôi đó, Lâm Par à, quản lí Trình là bà chủ của Lệ Hành chúng ta hả?”
Nói bà chủ thật sự là quá sớm, hai người mới ở bên nhau mà, Trình Thư Nặc phất tay, giải thích: “Tôi là luật sự Lâm…”
Cô nói được một nửa thì bị người ta ngắt lời.
“Đúng là bà chủ.”
Lâm Yến nắm tay Trình Thư Nặc không buông, ánh mắt lướt qua mấy người đồng nghiệp đang xem trò hay, sắc mặt anh lạnh nhạt, khoé miệng lại lộ ra nét cười như có như không, “Giới thiệu với mọi người một chút, Trình Thư Nặc, đối tượng kết hôn của tôi, sau này còn phải làm phiền mọi người nể mặt tôi mà quan tâm để ý nhiều hơn.”
Mấy luật sư trong văn phòng luật đều ngẩn ra.
Không phải bạn gái mà là đối tượng kết hôn, chênh lệch giữa hai cái này lớn lắm đấy, bạn gái có thể thay đổi thường xuyên, nhưng đối tượng kết hôn thì không dễ bàn đâu.
Ngay cả luật sư Vương cũng ngẩn ra, cho đến khi Lâm Hủ đứng lên khỏi chỗ làm việc, cậu ta ‘lệ nóng doanh tròng’, dùng sức vỗ tay, rất là kích động nói: “Tốt quá đi! Tôi* vui lắm! Mời hai người kết hôn ngay tại chỗ!”
(*) Vì mọi người không biết LY và LH là chú cháu nên khi ở nơi làm việc mình sẽ để xưng hô “tôi” nhé.
Khi nói, nước mắt cậu ta lại còn lăn xuống, càng dùng sức vỗ tay, gần như nghẹn ngào nói: “Bây giờ lập tức hôn cho tôi! Dùng sức hôn cho tôi! Cái tình yêu chết tiệt này huhuhu!”
Lâm Yến: “…”
Trình Thư Nặc: “…”
Những người khác không biết quan hệ giữa Lâm Hủ và Lâm Yến, lúc này trong lòng gào thét một hồi: “Mẹ nó! Lâm Hủ cậu điên rồi hả! Ai mẹ nó muốn xem Lâm Yến hôn sâu chứ!”
Lâm Hủ thật sự rất kích động, người chú út vừa già vừa hung dữ, tính tình khó ưa, quan trọng là sức khoẻ cũng không ổn của cậu ta cuối cùng cũng tìm được chốn về của mình, cậu ta sắp kích động muốn chết rồi, giây tiếp theo trực tiếp lao ra khỏi chỗ làm việc, đứng phía sau cặp tình nhân, tay phải đẩy Lâm Yến, tay trái đẩy Trình Thư Nặc, cố hết sức đẩy hai người ra ngoài, “Hai người đi thuê phòng cho cháu! Nhanh đi đi! Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa! Không kịp nữa rồi!”
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Yến không biết Lâm Hủ lại phát điên cái gì, tuy rằng bản thân nghe cậu ta nói xong thì rất vui vẻ, nhưng đang ở văn phòng luật, vẫn còn nhiều người như thế ở đây, thật sự không phù hợp.
Mắt anh lướt ngang qua luật sư Vương đang khiếp sợ đến mức cằm cũng sắp rớt xuống đất, luật sư Vương cũng là một người thông minh, thấy Lâm Yến nhìn sang, anh ta lập tức đi nhanh về phía trước, tới sau lưng Lâm Hủ, tay trái trực tiếp xách cổ Lâm Hủ, dùng sức kéo người ra sau.
Lâm Hủ vùng vẫy: “Buông ra, làm cái gì thế!”
Động tác của luật sư Vương càng ác hơn, tay phải bịt luôn miệng cậu ta lại, giống như đang chế ngự một kẻ bắt cóc vô cùng hung ác nào đó.
Lâm Hủ: “…”
Cho đến khi rời khỏi văn phòng luật ngồi vào xe, Trình Thư Nặc vẫn không ngừng cười.
Lâm Yến tò mò hỏi: “Buồn cười đến vậy à?”
Trình Thư Nặc gật đầu, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Lâm Hủ đáng yêu thật đấy.”
Thái dương Lâm Yến nhảy lên, khẽ liếc cô, “Em cảm thấy nó đáng yêu ư?”
Trình Thư Nặc dựa vào ghế ngồi, vẫn luôn cười với anh, “Đúng vậy, rất đáng yêu, ngốc ơi là ngốc, không giống anh.”
Tay trái Lâm Yến vắt lên vô lăng, tay phải nắm cổ tay Trình Thư Nặc, khẽ kéo tay cô đặt lên đùi mình.
Anh chậm rãi nói: “Em cảm thấy nó đáng yêu, vậy có phải anh cũng được cộng thêm điểm không?”
Trình Thư Nặc ghé sát lại người anh hơn một chút, “Tại sao Lâm Hủ đáng yêu, thì anh lại được cộng thêm điểm?”
Lâm Yến nghiêm trang giải thích: “Anh là chú út của nó, nó đáng yêu như thế thì hơn một nửa là công lao của anh, là anh biết cách dạy dỗ.”
Trình Thư Nặc không ngờ Lâm Yến lại vô liêm sỉ như thế, cô cười nhạo: “Bây giờ ngay cả món hời của Lâm Hủ anh cũng chiếm, vô lí quá đấy.”
Lâm Yến thản nhiên nở nụ cười, anh nhìn tình hình giao thông ở đằng trước qua tấm chắn thuỷ tinh, không nói tiếp nữa, tay phải lại nắm Trình Thư Nặc không buông.
Hai người tìm đại một nhà hàng, Trình Thư Nặc chịu trách nhiệm gọi món, lo lắng cho tình huống của Lâm Yến, cô cố gắng chọn mấy món ăn nhẹ bụng một chút, cô đưa thực đơn cho người phục vụ, người phục vụ rời đi.
Lâm Yến lạnh nhạt ngồi tại chỗ, anh không nói chuyện, ánh mắt vẫn dừng trên người Trình Thư Nặc, khuỷu tay Trình Thư Nặc chống trên bàn, bàn tay nâng mặt, “Tại sao anh cứ nhìn em mãi thế? Trên mặt em có gì hả?”
Lâm Yến lắc đầu, khuôn mặt anh tuấn tú, lúc nói chuyện đôi mắt hơi nhếch lên, “Đẹp nên mới nhìn mãi đó, có gì mà tại sao đâu.”
Ánh mắt Trình Thư Nặc xoay vòng, lại cầm cốc nước trong tay lên nhấp một ngụm, cô rõ ràng cũng được xem như là kẻ lão luyện, một câu bình thường như vậy của Lâm Yến lại khiến cô rung động bất ngờ, Trình Thư Nặc nghĩ thầm, bản thân đúng là bị tình yêu làm choáng váng đầu óc rồi.
Cô thừa nhận sự hư vinh của bản thân, được người đàn ông của mình khen ngợi, tâm trạng cô tốt vô cùng.
Hai người im lặng đối mặt với nhau.
“Tiểu Nặc à…”
“Luật sư Lâm à…”
Lên tiếng cùng một lúc, cả hai đều sửng sốt.
“Em nói trước đi.”
“Anh nói trước đi.”
Lại trăm miệng một lời, Trình Thư Nặc cười với anh, mặt mày cong lên, đáy mắt Lâm Yến cũng tràn ra nét cười thản nhiên.
Hai người rõ ràng là người yêu cũ, vài năm sau vẫn cứ mãi quẩn quanh rồi lại đến bên nhau, thiên lôi câu địa hoả* mà sa vào tình yêu cuồng nhiệt, nhưng ngày thường ở chung lúc nào cũng thể hiện thật cẩn thận.
(*) Thiên lôi câu địa hoả: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất). Nghĩa bóng là: Ám chỉ trạng thái k1ch tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là “thiên lôi”, một bên là “địa hỏa”, vậy thì nếu ở gần nhau thì… (Cre: Tangthuvien.vn)
Lâm Yến nắm tay đặt trên bàn, thanh âm nhuốm chút tình cảm dịu dàng, “Ưu tiên cho phái nữ, cho anh một cơ hội, thỉnh thoảng ga lăng một chút nhé.”
Trình Thư Nặc cười đồng ý, cô nhớ tới vụ tai nạn nhỏ của Lâm Yến hôm qua, “Chuyện Giang Hạ đã giải quyết được chưa anh?”
Lâm Yến không ngờ Trình Thư Nặc sẽ đột ngột hỏi về Giang Hạ, đáy lòng anh xuất hiện một chút lo lắng, nhưng lại bị anh mạnh mẽ d3 xu0ng rất nhanh, Lâm Yến không muốn giấu diếm cô, anh ích kỉ muốn phơi bày chính mình trước mặt Trình Thư Nặc, càng ích kỉ muốn cô hoàn toàn hoà vào cuộc sống của mình, hai người dây dưa không rõ, cô cũng sẽ không rời khỏi anh được nữa.
Đương nhiên là, dù sao anh cũng khác trước kia, cho dù tương lai phải đối mặt với điều gì, anh đều tin tưởng có thể bảo vệ Trình Thư Nặc chu toàn.
“Không, anh vẫn chưa gặp anh ta.”
Anh nói đúng sự thật.
Trình Thư Nặc cũng thẳng thắn: “Anh ta là người phụ trách của bên đối tác về dự án quan hệ xã hội trong tay em, em cũng từng gặp anh ta hai lần, không thân lắm, anh có quen biết anh ta không?”
Lâm Yến không vội trả lời, chờ người phục vụ đưa tờ thực đơn được đóng dấu tới, đặt ở mép bàn, sau đó lại xoay người đi, Lâm Yến mới hời hợt hỏi: “Vụ án của bố anh em biết được bao nhiêu? Hẳn là Tôn Ngộ cũng có nhắc tới với em ít nhiều nhỉ.”
Lâm Yến cũng đã đoán được, Trình Thư Nặc cũng không giấu, “Biết đại khái.”
Lâm Yến hơi gật đầu, màu mắt của anh trở nên tăm tối, giọng trầm thấp mà chậm rãi, “Vụ án của bố anh không chỉ đơn giản là hy sinh vì nhiệm vụ.”
Anh không nói rõ ràng, nhưng Trình Thư Nặc vừa nghe đã hiểu ý nghĩa trong từng câu chữ của anh, cô không chắc chắn bản thân có nên hỏi hay không, đang lúc do dự, giọng nói của Lâm Yến đã truyền tới, “Mấy năm trước anh vẫn luôn điều tra, trong lúc đó Hoàng Khải Bình giúp đỡ anh rất nhiều, trước đây anh cũng không lừa em, tình bạn giữa anh với anh ta quả thật không tồi, với em thì không biết lần trước ở làng du lịch tại sao anh ta lại làm thế với em, nhưng mà, Tiểu Nặc em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để anh ta tiếp tục làm em bị thương nữa.”
Yết hầu anh di chuyển, giọng nói mang vẻ tàn nhẫn, cũng có sự sợ hãi nào đó, “Tình bạn giữa anh và anh ta, được xây dựng dựa trên sự an toàn của em, nếu em xảy ra chuyện, anh và anh ta chính là kẻ thù, Hoàng Khải Bình là một người làm ăn, anh ta hiểu rõ nhất cách làm người có chừng mực và cái gì mới đem lại lợi ích lớn nhất, chuyện ở làng du lịch lần trước là lần đầu tiên, cũng tuyệt đối là lần cuối cùng.”
Đề tài chợt trở nên nghiêm trọng, Trình Thư Nặc có ý muốn làm dịu bầu không khí, “Em không sao, chuyện lần trước đều đã qua rồi, bây giờ anh ngoài việc đi làm như bình thường ra thì thời gian còn lại hầu như đều ở bên em, còn có thể có chuyện gì chứ.”
Cô mỉm cười, rồi lại cúi đầu uống nước, người phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên, Trình Thư Nặc không nhìn Lâm Yến nữa, trong đầu lại hiện lên mấy câu tàn nhẫn mà Hoàng Khải Bình nói.
Hoàng Khải Bình nói rằng, Lâm Yến chẳng phải là người tốt lành gì, anh sẽ không từ thủ đoạn vì mục đích của bản thân, thậm chí là đùa giỡn với mạng người….
Lúc Trình Thư Nặc nghe thấy Hoàng Khải Bình nói mấy câu ấy thì bị đẩy ngã vào bồn tắm, khi đó cô rất sợ hãi, sợ những lời trong miệng anh ta là sự thật, nhưng sau đó lại nhìn thấy Lâm Yến vọt vào, cả trái tim cô đều là sự quyến luyến và dựa dẫm.
Lâm Yến có phải người tốt hay không không quan trọng, điều duy nhất cô chắc chắn là, Lâm Yến là người cô yêu, mà cô tin tưởng người yêu của mình, Lâm Yến tuyệt đối sẽ không lạnh lùng vô tình như Hoàng Khải Bình hình dung.
Trước khi nhấc đũa, Trình Thư Nặc nhớ tới một vấn đề, “Vụ án của đội trưởng Lâm có liên quan tới tập đoàn Hành Viễn sao? Em nhớ là ngày hôm qua anh có nói với em, ba năm trước đây việc tập đoàn Trung Khải thu mua Hành Viễn do anh phụ trách, mà năm đó Tôn Chí Thành lại là tài xế riêng của Giang Hành Chi.”
“Phải.”
Anh thừa nhận, nhưng không nói nhiều.
Phó Duyên ở bên kia vẫn chưa truyền tới tin gì mới, bây giờ anh cũng không chắc chắn, thậm chí anh cũng nghi ngờ có phải bản thân đã phán đoán sai rồi hay không, nếu đúng là phán đoán sai, vậy có phải chẳng khác nào anh đã gián tiếp hại chết một người chẳng có tội tình gì không, Lâm Yến không dám nghĩ tiếp.
Trình Thư Nặc cũng không hỏi gì nữa, một bữa cơm ăn rất lặng lẽ, Lâm Yến chủ động rất nhiều, cũng bằng lòng thẳng thắn với cô, nhưng vẫn giữ một vài thói quen, ví dụ như lúc ăn cơm thì không thích nói chuyện.
Hai người rời khỏi nhà hàng, cùng nhau đi về phía chỗ đậu xe, trên đường Lâm Yến đề nghị, “Có muốn đi xem phim không? Ngày mai là cuối tuần, tối nay không có việc gì cả.”
Trình Thư Nặc nương theo ánh sáng lấp lánh của ngọn đèn ở ven đường quan sát anh, “Anh còn có tâm trạng xem phim hả?” Cô mỉm cười, “Lâm Yến, không cần phải ép bản thân vì em đâu.”
Trình Thư Nặc là người thấu hiểu biết bao, Lâm Yến chính là kiểu giấu đến khi tâm trạng tốt trở lại, cô cũng có thể cảm nhận được ít nhiều, trong lòng Lâm Yến có tâm sự, cho dù anh làm ra vẻ thoải mái.
Lâm Yến nắm tay Trình Thư Nặc đút vào túi áo bành tô của mình, anh nói: “Xem phim không phải là chính, chỉ là muốn ở bên em, đúng là tâm trạng không tốt, nhưng ở cạnh em, anh vẫn rất vui vẻ.”
Lời anh nói là thật, chuyện vụ án anh có gấp cũng vô ích, vẫn phải chờ tin tức từ Phó Duyên, bản lĩnh của anh có hạn, đúng thật là không giải quyết được vấn đề về mặt điều tra hình sự, về phần Hoàng Khải Bình, anh đã dùng cách để liên lạc, có liên lạc được hay không, thì cũng phải qua đêm nay rồi nói sau.
Trình Thư Nặc nghe anh giải thích xong, “Em không muốn xem phim.”
Lâm Yến kéo Trình Thư Nặc tới trước mặt mình, dùng áo bành tô ôm cô vào lòng, “Em muốn làm gì, anh đều có thể làm cùng em.”
Anh cụp mắt, màu con ngươi dịu dàng, “Bình thường lúc tình nhân hẹn hò thì làm gì? Về mặt này kinh nghiệm của anh có hạn, cần em quyết định.”
Trình Thư Nặc bị anh quấn trong lòng, dựa vào lồng nguc ấm áp của anh, cô cũng nghiêm túc suy nghĩ, “Hình như cũng chỉ ăn cơm xem phim dạo phố, em cũng không có kinh nghiệm.”
“Em không có kinh nghiệm ư, hửm?”
Âm cuối của anh cao lên, cuối câu có mùi tra khảo.
Lâm Yến chợt không nể mặt, véo eo Trình Thư Nặc cách quần áo, “Bạn trai cũ của em cũng đã có thể lập thành nhóm đi du lịch rồi, mà vẫn chưa có kinh nghiệm sao.”
Lâm Yến không muốn so đo này nọ, nhưng vẫn cứ âm thầm để ý, nhưng anh vẫn còn có chừng mực, nói tới bốn thằng nhóc, chỉ không nhắc tới Hàn Thần Ngộ đã ‘nã’ anh một phát súng tối qua kia.
“Không được lôi chuyện cũ ra, chúng ta đã chia tay nhiều năm rồi, em cũng không ngờ được còn có thể cùng anh yêu đương một lần nữa.” Trình Thư Nặc biết đàn ông đều nhỏ mọn, cô cũng phải sống chứ, “Nói sau đi, anh chắc chắn cũng có bạn gái cũ đúng không, ba năm chắc anh cũng quen không ít nhỉ, em không so đo, anh cũng không được so đo.”
Đương nhiên là, cô cũng hơi ‘cả vú lấp miệng em’.
Lâm Yến nghe theo nhìn sang, ánh mắt sâu như biển, ánh sáng vàng mềm mại phủ xuống, có vài vầng sáng rơi trên khoé mắt đuôi mày của cô gái, rọi xuống thành nửa cái bóng bên môi cô, tôn thêm mấy phần dịu dàng như nước trên khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp.
Trái tim Lâm Yến mềm nhũn, anh không cách nào so đo với Trình Thư Nặc được.
Trình Thư Nặc vẫn luôn cảm thấy anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng anh đâu có phụ nữ đâu, cuộc đời hai mươi mấy năm của anh, bừa bãi, chết lặng, trống vắng, Trình Thư Nặc là sắc màu rực rỡ nhất, cô mạnh mẽ nhảy vào cuộc sống của anh, không để cho anh có cơ hội trốn tránh, rồi lại tuyệt tình rời khỏi sinh mệnh anh, cũng hoàn toàn không cho anh một con đường để bù đắp.
“Ừ, không so đo nữa.”
Câu trả lời của Lâm Yến vẫn rất dứt khoát.
“Tống Diệc Dương ngắn nhất, chỉ có hai tuần, mấy người khác thì hai mấy ngày, dù sao bọn họ cứ có một lời nào không hợp thì sẽ đá em.”
Trình Thư Nặc muốn giải thích thay bản thân mấy câu, lần này Lâm Yến không lên tiếng trả lời, Trình Thư Nặc còn muốn nói cái gì đó, cánh môi Lâm Yến lại d3 xu0ng, mạnh mẽ ngậm lấy, gần gũi dây dưa với cô.
Hồi lâu sau, anh mới chưa đã thèm buông ra, đôi môi mỏng ngăn lại cánh môi mềm mại của cô gái, anh bất đắc dĩ nói: “Không cần phải nói cụ thể như thế, anh không so đo, nhưng sẽ ghen.”
Thái độ nhận sai của Trình Thư Nặc cực kì tốt, cô chủ động mổ khẽ lên môi anh hai cái, đề nghị, “Chúng ta cũng đừng xem phim nữa, về nhà được rồi, nếu chán thì tìm phim trên mạng xem.”
Lâm Yến rời khỏi môi cô, đè cái trán của cô lại, “Anh không có ý kiến.”
Khoé miệng Trình Thư Nặc cong lên, “Đến nhà em nhé? Lần trước chẳng phải anh để lại hành lý ở chỗ bên kia của em sao, em đã đặt vào tủ quần áo giúp anh rồi.”
Lâm Yến nhướng mày, anh chợt nở nụ cười, “Vậy anh đây càng không có ý kiến gì.”
…
Hai người lại lên xe, Trình Thư Nặc ngồi bên ghế phụ, ban đầu cô chơi di động, trên đường lại phát hiện ra điều bất thường.
Cô quay đầu nhìn về phía Lâm Yến, “Anh vượt quá tốc độ rồi, thời gian cũng không gấp anh chạy nhanh thế làm gì?”
Lâm Yến vẫn ung dung nhìn dòng xe cộ, đối với sự chỉ trích của Trình Thư Nặc, anh chống chế không thừa nhận, “Anh không có mà.”
Anh vừa nói xong thì thiết bị chỉ dẫn lập tức truyền ra môt giọng nữ được công thức hoá vô cùng đúng lúc, “Bạn đã vượt quá tốc độ, 100m phía trước có giám sát, giới hạn tốc độ.”
Lâm Yến: “…”
Trình Thư Nặc khó hiểu hỏi, “Anh đang gấp à?”
Lâm Yến nói: “Không gấp.”
“Vậy anh chạy như thế làm gì?”
Cô vòng đề tài trở về.
Lâm Yến không muốn nói lí lẽ, anh nói cho có: “Vì thích.”
Trình Thư Nặc: “…”
Nếu Lâm Yến không đàng hoàng, Trình Thư Nặc cũng hoàn toàn hết cách, cô chịu thua, làm tổ trên ghế không nói gì.
Vốn là không xa, Lâm Yến lại tăng tốc, hai mươi phút là tới dưới tiểu khu, Trình Thư Nặc tháo dây an toàn ra đẩy cửa xuống xe, Lâm Yến cũng đồng thời xuống xe, anh bước nhanh đi tới bên cạnh Trình Thư Nặc.
Trình Thư Nặc chủ động ôm cánh tay anh, dắt anh đi về phía hàng hiên.
Lâm Yến lại kéo cô chạy chậm về một hướng, Trình Thư Nặc bị anh ép phải thay đổi tuyến đường, “Đi đâu vậy? Không về nhà sao?”
Lâm Yến đi về phía trước, lúc đang đi vội vã thì anh cúi đầu xuống bên tai Trình Thư Nặc cố ý thổi một hơi, “Đêm nay…”
Anh kéo dài âm cuối, kết câu là ‘phong hoa tuyết nguyệt’*.
(*) Ý chỉ tình cảm nam nữ.
Giây tiếp theo cánh môi sượt qua tai cô, khẽ vuốt, “Em còn muốn chạy đi đâu? Em cảm thấy anh sẽ bỏ qua cho em sao?”
Trình Thư Nặc: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: “ĐM! Tôi phải hoàn tục! Không được hoàn tục nữa rồi! Sư huynh à, không được, phải hoàn tục!!!”
Họ Lục nào đó: “Cậu không tha cho tiểu Nặc ư? Vậy tôi cũng không tha cho cậu! ‘Áo mưa’ có rồi, địa điểm cũng tìm xong rồi, tắm rửa xong, quần áo cởi hết, sau đó…”
Lâm Yến: “Bà lại muốn làm gì!!!”
Họ Lục nào đó: “Có muốn làm gì đâu, tôi định để ‘dì cả’ của tiểu Nặc tới sớm mà thôi, moaz.”
Lâm Yến: “……Tôi tự tử đây.”
Trình Thư Nặc: “Mau bỏ dao xuống, Chồng ơi không được chết!”
- -----oOo------