“Tình yêu cuồng nhiệt.”
Hôm sau, Lâm Yến lái xe đưa Trình Thư Nặc đi làm, lúc ô tô dừng dưới toà nhà Duy Á thì thời gian vẫn còn sớm.
Trình Thư Nặc tháo dây an toàn, đang chuẩn bị xuống xe thì ở chỗ ghế lái lại truyền tới tiếng thở dài buồn bã không vui của người đàn ông.
Trình Thư Nặc quay đầu nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi, Lâm Yến thấy cô nhìn sang thì cũng không vội vàng lên tiếng, anh chậm rãi xắn cao cổ tay áo bên trái, lộ ra đồng hồ ở cổ tay, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt đồng hồ, giọng nói mát lạnh: “Em vẫn còn có thể ở bên anh ít nhất là tám phút nữa, tại sao không tự giác chút mà lại phải để anh nhắc nhở thế?”
Động tác đẩy cửa của Trình Thư Nặc dừng lại, quả thật không vội, cô lại dựa vào lưng ghế lần, dào dạt hứng thú nhìn anh, “Ở bên anh thêm tám phút nữa ư?”
Tay trái Lâm Yến vắt trên vô lăng, tay phải kéo cà-vạt trước ngực xuống, khẽ gật đầu với cô.
Ánh mắt của Trình Thư Nặc lướt trên người anh, thấy dường như anh đang nghiêm túc, cô lập tức nhếch khoé miệng bất đắc dĩ nở nụ cười, “Luật sư Lâm à, từ tối qua đến giờ chúng ta vẫn luôn ở cạnh nhau, anh cũng không ngán à?”
“Vì sao lại ngán?”
Lâm Yến như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười, nhưng suy nghĩ hơi thay đổi, lại hùng hổ chất vấn: “Mới có một ngày mà em đã ngán rồi sao?” Lời nói của anh hơi ngừng, “Trước đây em thường xuyên khen anh đẹp trai, bảo là nhìn cả trăm lần cũng không chán, bây giờ quên hết rồi hả?”
Anh hỏi xong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, chờ Trình Thư Nặc trả lời.
Trình Thư Nặc bị anh nhìn tới mức ngượng ngùng, cô sờ mũi, không chắc chắn hỏi: “Trước đây em buồn nôn vậy sao? Sao em lại hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì nhỉ.”
Lâm Yến mỉm cười một cái cho có, anh bóc mẽ với giọng lạnh lùng, “Bây giờ em đang trở mặt quỵt nợ, cái gì cũng không muốn nhận.”
Giọng điệu của anh vừa chua xót vừa buồn bã, Trình Thư Nặc không còn cách nào khác, cô dựa sang bên người Lâm Yến, ôm cổ anh, cười oán trách: “Bây giờ sao anh lại thế này vậy, sao mà dễ giận thế?”
Lâm Yến giơ tay vòng lấy eo Trình Thư Nặc, kéo cô vào lòng mình, rồi mới chậm rãi phản bác: “Không phải là anh giận.”
Trình Thư Nặc tò mò chớp mắt, “Vậy thì là gì?”
Bàn tay Lâm Yến nhẹ nhàng vu0t ve lưng Trình Thư Nặc, giọng điệu nhẹ nhàng: “Anh lo trước lo sau, anh trở về lâu vậy rồi, em vẫn luôn chê anh lớn tuổi, tính tình khó ưa, cũng không đáng yêu, bây giờ anh là bạn trai em, có còn ghét bỏ anh lớn tuổi tính tình khó ưa nữa không hả?”
Trình Thư Nặc lắc đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo nịnh bợ, “Hoàn toàn không đâu, đàn ông lớn tuổi mới có phong cách, tính cách có khiếm khuyết một chút cũng chẳng sao, trai đẹp tính cách khó ưa cũng được! Em thích kiểu này của anh!”
Khỏi phải nói Trình Thư Nặc nịnh hót cỡ nào, lại còn nói đến mức dạt dào âm thanh và tình cảm, Lâm Yến nghĩ thầm, có lẽ sức hấp dẫn của bản thân mình đúng là lan toả bốn phía, hoặc là Trình Thư Nặc bị tình yêu làm choáng váng đầu óc rồi.
Khen ngợi ngay trước mặt anh như này, anh vẫn hơi ngại ngùng.
Khoé mắt Lâm Yến nhuốm nét cười, lại được voi đòi tiên truy hỏi tiếp: “Em thích kiểu đáng yêu, còn anh thì thuộc kiểu nào? Có phải kiểu đáng yêu mà em thích không?”
Trình Thư Nặc càng dùng sức gật đầu, cực kì dốc sức lừa gạt: “Em cảm thấy anh siêu đáng yêu! Đáng yêu gấp vạn lần Tống Diệc Dương!”
Nghe thấy cái tên nào đó, giọng điệu của Lâm Yến trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt, đen mặt nói: “Mới sáng sớm đừng có nhắc đến cậu ta, xui lắm.”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc nhớ tới dáng vẻ ấm ức của Lâm Yến hôm qua, quả thật rất đáng thương, Trình Thư Nặc không muốn làm trái anh nên nhanh chóng nói theo anh: “Sau này em cũng sẽ không nói nữa.”
Cô có ý muốn dỗ người đàn ông của mình ngoan ngoãn.
Lâm Yến quả thật cũng chịu, bên môi lại thấp thoáng nét cười, anh có được đáp án hài lòng, cúi đầu muốn hôn cô, Trình Thư Nặc khẽ ngửa ra sau, tránh khỏi cái hôn của anh, “Đừng, chờ lát nữa phải đi làm rồi, màu son sẽ phai mất.”
Lâm Yến bắt cái người đang né tránh về, trực tiếp giữ cằm cô, “Phai thì sao?”
Trình Thư Nặc bĩu môi, “Anh không thể phá hỏng hình tượng của em được…”
Cô còn chưa nói hết, Lâm Yến không nhúc nhích chút nào, dùng sức nâng cằm cô lên, cánh môi mạnh mẽ d3 xu0ng.
Trình Thư Nặc không trốn được, cánh tay đẩy anh hai cái, hoàn toàn không có hiệu quả, cô bất đắc dĩ, đành phải để mặc anh làm xằng làm bậy.
Hồi lâu sau Lâm Yến vẫn không buông ra, Trình Thư Nặc bị hôn đến mức khó thở, hai gò má cũng đỏ lên, Lâm Yến cũng không có ý dừng lại, cô đành phải dịu giọng cầu xin anh, “Được rồi…phải đi làm rồi…”
Cô nói ấp úng.
Lâm Yến thật sự không quá đáng, cuối cùng anh mut mạnh môi Trình Thư Nặc một cái, rồi mới lưu luyến buông cô ra.
Anh sờ hai gò má của người trong lòng, buồn cười nói: “Tan làm tới đón em, cùng ăn tối, cơm nước xong thì tới nhà anh nhé.”
Cuối cùng Trình Thư Nặc cũng được anh buông ra, cô giận dữ trừng mắt liếc Lâm Yến một cái, cô ngồi thẳng người, kéo gương trên xe xuống, vào sáng sớm hai gò má cô lại ửng đỏ, son môi lem nhem, người tinh mắt mà thấy thì cũng sẽ biết là vừa được đàn ông âu yếm, không phải, là bắt nạt.
“Bây giờ anh chẳng nói lí lẽ gì cả! Hôn hôn hôn, suốt ngày chỉ biết hôn!”
Cô trách móc, Lâm Yến ngược lại mỉm cười với cô, trong đôi mắt đen láy có ánh sáng chuyển động, tia nắng ban mai sáng rỡ nhỏ vụn chiếu vào cửa sổ, mềm mại bao phủ cả người anh, khiến anh dịu dàng thêm mấy phần, nhưng khoé miệng lại dính một dấu vết mờ ám, phá hỏng hình tượng lịch sự nghiêm chỉnh của anh.
Người trong cuộc lại hồn nhiên không phát hiện ra, vẫn ung dung nhìn cô.
Trình Thư Nặc không muốn để ý đến anh nữa, cô lấy son trong túi ra trang điểm thêm, chờ đến khi sửa soạn lại xong, “Luật sư Lâm, anh kiềm chế chút đi! Chúng ta đã quen biết nhiều năm thế rồi, trở thành một cặp tình nhân yêu đương cuồng nhiệt không chỉ không hợp với anh, mà em cũng không quen được.”
Cô nói liên miên, Lâm Yến vẫn luôn giữ im lặng, Trình Thư Nặc liếc ngang anh một cái, “Anh bây giờ có cái thái độ gì thế? Nghe thấy điều không muốn nghe, nên không nói gì đúng không?”
Lâm Yến lắc đầu, cong môi cười nói: “Không phải, anh cảm thấy em nói rất có lí.”
Anh hơi dừng, nét cười nơi khoé miệng dần dần rõ rệt, giây tiếp theo lại nhếch môi than thở: “Nhưng mà, chúng ta đúng là yêu đương cuồng nhiệt, có một số việc không kìm lòng được, ví dụ như hôn em vậy.”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc không muốn nhiều lời với anh nữa, cô chuẩn bị đẩy cửa xuống xe, Lâm Yến vẫn ngồi thờ ơ như trước, Trình Thư Nặc không nhìn nổi nữa, trước khi xuống xe thì lại gần Lâm Yến, có chút thô bạo dùng sức lau hết son môi dính trên khoé miệng anh, “Càng ngày càng vô lý!”
Cô phàn nàn.
Trái lại Lâm Yến lại ngoan ngoãn để cô lau, động tác của Trình Thư Nặc thô bạo, nhưng anh lại thích ý.
Trình Thư Nặc không có thời gian ầm ĩ với anh, giúp Lâm Yến xử lí sạch sẽ rồi thì vội vàng đẩy cửa xuống xe, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa xe lại.
Lâm Yến nhìn theo bóng dáng đã đi xa của cô, cô đi vào toà nhà hành chính, rồi hoàn toàn không thấy được nữa.
Ánh mắt của Lâm Yến rút về, nụ cười trên mặt hơi phai nhạt, cuối cùng lấy lại vẻ lạnh nhạt không dao động trước sau như một.
Anh im lặng ngồi trong xe, hai tay đặt trên vô lăng, ngón tay khẽ gõ lên phần da bọc vô lăng, tạo ra những tiếng vang “thùng thùng”.
Anh lại nhớ lại những lời Hàn Thần Ngộ nói hôm qua, rồi lại sâu lắng nhìn toà nhà hành chính bên ngoài cửa sổ, anh không do dự nữa, cầm di động trên giá, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, điện thoại nối máy rất nhanh, Lâm Yến đi thẳng vào vấn đề: “Điều tra giúp tôi một chuyện.”
Giọng điệu anh nghiêm túc, đối phương cũng không dám chậm trễ.
Không tới một lúc, điện thoại lại bị ngắt.
Lâm Yến thả di động lại vào hộp chứa đồ, im lặng khởi động động cơ, đánh tay lái chuẩn bị rời khỏi, ô tô còn chưa đi được mấy mét thì di động trong ngăn tủ lại rung lên “ong ong”.
Lâm Yến không dừng xe mà tiếp tục đi về phía trước, tiếng chuông vang lên hồi lâu anh mới chậm rãi đeo tai nghe bluetooth nghe máy.
“Đang ở đâu vậy?”
Là giọng của Phó Duyên.
“Có chuyện gì?”
Lâm Yến lời ít ý nhiều, đáp rất nhanh.
Đổi lại là sự tĩnh lặng kéo dài ở đầu bên kia điện thoại.
“Hoàng Khải Bình gây chuyện à?”
Lâm Yến suy đoán một cách hợp lý, tay phải anh đánh lái, rẽ ngoặt, xe đi thẳng.
“Không phải, sau vụ làng du lịch lần trước, bọn tôi không còn phát hiện dấu vết của hắn ta nữa.”
Lần này thế nhưng Phó Duyên lại trả lời rất nhanh.
“Vậy thì là chuyện gì?”
Lâm Yến vẫn nói câu này.
Anh dứt lời, ngay sau đó trong tai nghe truyền tới giọng nói không có chút hơi ấm nào của Phó Duyên.
“Xuất hiện nạn nhân thứ tư rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: “Cảm ơn bà con cô bác, đây là ‘áo mưa’ tôi bán sỉ, phát cho mỗi người một cái làm quà cảm ơn, cảm ơn mọi người đã nói giúp tôi, thật sự cảm ơn!”
Trình Thư Nặc: “Chồng à, anh có lòng quá.”
Lâm Yến: “Vị người thân này, đây là ‘áo mưa’ phát cho em, đi tìm người khác đi, cả đời này anh đều ăn chay, bần tăng có pháp danh Bất Hành*”
(*) Bất hành nghĩa là “không được” =))) không được cái gì mọi người tự hiểu =)))))
Trình Thư Nặc: “…”
- -----oOo------