Lâm Yến nghe lời buông cô ra, không chán nản vì lời nói của Trình Thư Nặc, trái lại cầm lấy cổ tay Trình Thư Nặc, dắt cô đi về phía trước, Trình Thư Nặc muốn rút tay ra, thử hai lần không thành, nên cũng để mặc cho anh nắm.
Lâm Yến rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi nho nhỏ từ Trình Thư Nặc, mặt mày anh giãn ra, nghiêng đầu nhìn cô, nói nghiêm trang: “Đúng vậy, có chỗ nào của anh mà em chưa từng thấy đâu, em thật sự rất rõ.”
Trình Thư Nặc: “…”
Cái Lâm Yến nói và cái mình nói là một à, sao nghe lại thấy quái quái, nhưng mà, có lẽ là cô nghĩ nhiều, Lâm Yến chắc không phải là cái loại người miệng lưỡi thâm thuý vậy đâu nhỉ.
Hai người đến bên cạnh xe, Lâm Yến kéo cửa xe ra cho cô, nhìn cô lên xe, chính mình vòng qua từ chỗ xa, vội vàng ngồi vào ghế lái, Trình Thư Nặc cúi đầu cài dây an toàn thì thấy người ngồi ở ghế lái nhẹ nhàng nói một câu, “Tiểu Nặc, có muốn uống rượu không?”
Trình Thư Nặc nghiêng mắt nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Uống rượu? Uống rượu gì cơ?”
Lâm Yến vừa khởi động ô tô vừa khẽ thở dài: “Anh khá là thích dáng vẻ của em khi uống say.”
Trình Thư Nặc nhìn anh càng thêm ngờ vực, tay Lâm Yến đặt trên vô lăng, ngón trỏ hơi cong, lòng bàn tay nhẹ nhàng gõ bề mặt bằng da, dù bận vẫn ung dung lái xe.
Dường như là cảm nhận được ánh mắt của cô, Lâm Yến cũng thản nhiên nhìn về phía cô, anh cười một cái rất khẽ, nói: “Em đừng hiểu lầm, anh không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy em uống say khá là đáng yêu.”
“Đáng yêu?”
Trình Thư Nặc rõ ràng không tin, Lâm Yến đành phải ‘thẳng thắn để hưởng khoan hồng’.
“Được rồi, thật ra là chủ động.”
“…”
Trình Thư Nặc bị chặn họng, lời nói của Lâm Yến có ẩn ý, nếu cô còn nghe không hiểu nữa thì cũng ngây thơ quá rồi.
Hẳn là khi cô uống say thì rất chủ động, sau khi thành niên lần đầu tiên uống say quá thì đã ‘đè’ Lâm Yến luôn, rồi mỗi lần sau đó, chỉ cần cô uống say thì ngày hôm sau tỉnh lại, tình hình chiến đấu quả thật sẽ kịch liệt hơn so với lúc trước khi cô không uống rượu say.
Loại chuyện này mà suy nghĩ thì sẽ có hình ảnh sống động, tuy là đã qua khoảng mấy năm rồi, nhưng Lâm Yến là ai chứ, bất kể là mấy năm nay cô đã từng có bao nhiêu xúc cảm với anh thì vẫn luôn là một nét bút đậm màu, giấu ở một góc nào đó trong lòng, hình ảnh khiến người mặt đỏ tai hồng vẫn sẽ trường tồn theo thời gian.
Trình Thư Nặc hơi đỏ mặt, liếc xéo anh một cái, còn nghiêm chỉnh hơn cả Lâm Yến: “Xin lỗi, em không hiểu anh đang nói gì cả.”
Trình Thư Nặc cho rằng Lâm Yến sẽ có chừng mực, ai ngờ lúc này Lâm Yến còn kiên nhẫn hơn so với bất kì giây phút nào, “Không hiểu? Ý anh là, em uống say thì sẽ…”
Trình Thư Nặc nóng nảy, hung tợn trừng anh, “Đủ rồi đủ rồi, Lâm Yến, sao bây giờ anh lại như vậy chứ!?”
Lâm Yến rõ ràng dừng lại, giọng điệu có hơi luống cuống, “Anh lại nói sai cái gì à? Ý anh là chủ động…”
“Anh im miệng…”
“Ý anh là…”
“Anh mẹ nó im miệng đi! Đừng nói nữa!”
“…”
Đại luật sư Lâm sờ sờ cái mũi, thấp giọng ho khan hai tiếng, rốt cuộc là làm sao vậy, lúc Trình Thư Nặc uống say quá đúng là khá chủ động mà, sẽ chủ động cười với anh, chủ động lại gần anh, cũng sẽ chủ động về nhà với anh, lần trước trong bữa tiệc mừng công Trình Thư Nặc uống say quá cũng có dáng vẻ này mà.
Nhưng Trình Thư Nặc đã lên tiếng, anh thật sự không dám nói tiếp nữa.
Mãi cho đến dưới lầu tiểu khu của Trình Thư Nặc, hai người đều giữ im lặng.
Trình Thư Nặc nhìn thấy đã đến nhà thì lập tức tháo dây an toàn, đang chuẩn bị đẩy cửa xuống xe, Lâm Yến lại nhẹ nhàng gọi tên cô, Trình Thư Nặc lại nghiêng người nhìn anh: “Sao vậy?”
Cô dừng lại, “Em lên đây, anh lái xe cẩn thận.”
Tay trái Lâm Yến đặt trên vô lăng, ánh mắt anh sâu lắng, nhìn Trình Thư Nặc ở ghế phụ lái đang vội vã xuống xe, thấp giọng nói: “Cứ thế mà đi à?”
Trình Thư Nặc chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi, cô buồn cười nói: “Cái gì mà ‘cứ thế’? Anh còn muốn thế nào nữa?”
Đáy lòng Lâm Yến thở dài một hơi, ánh mắt anh hơi dừng, im lặng một lát, mở miệng nói: “Anh nghe Lâm Hủ nói, trước đây khi nó đưa bạn gái về nhà, bạn gái đều sẽ mời nó lên lầu uống trà, thật ra anh không hiểu về mấy cái lễ nghi này lắm.”
Anh dừng lại, bổ sung: “Đều là Lâm Hủ nói, ừ, là Lâm Hủ, nó có kinh nghiệm phong phú, anh thì không hiểu mấy cái đó.”
Trình Thư Nặc hiểu ra, cô cười cười, “Anh muốn em mời anh lên lầu uống trà hả? Nhưng mà ngại quá, em không uống trà, trong nhà cũng không có nổi một nắm trà, hơn nữa, em cũng đâu phải là bạn gái anh.”
Lâm Yến tự động bỏ qua một câu cuối cùng của Trình Thư Nặc, vẻ mặt anh không thay đổi, giọng nói trong trẻo, “Hình như là anh nhớ lầm, Lâm Hủ nói, bạn gái của nó cũng sẽ mời nó uống thứ khác, ví như nước sôi, cà phê, coca vân vân, nó nói uống gì không quan trọng, tấm lòng mới khá là quan trọng.”
Trình Thư Nặc tiếp lời anh, “Vậy anh muốn uống gì?”
Lâm Yến nhanh chóng nói: “Gì cũng được hết, gì cũng uống!”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc lười phải tán dóc với anh, cô cười vạch trần, “Anh đừng có chuyện gì cũng đổ cho Lâm Hủ, anh về đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mai gặp!”
Lâm Yến ít nhiều cũng có hơi thất vọng, anh nghĩ tới điều gì đó, Trình Thư Nặc vẫn chưa xuống xe, “Em chờ đã, có cái này cho em.”
Anh nói xong, cả người quay ra chỗ ghế giữa phía sau, với lấy mấy cái túi mua sắm trên ghế, sau đó ngồi dậy, ngồi lại vào ghế lái lần nữa, nhét mấy cái túi mua sắm trong tay vào lòng Trình Thư Nặc.
Trình Thư Nặc sửng sốt, nháy mắt trong ngực đã có thêm bốn năm cái túi mua sắm, cô liếc mắt, là mấy cái túi đồ xa xỉ phẩm, có hai cái là túi xách, còn có hai cái có lẽ đều là trang sức gì đó.
Trình Thư Nặc lật túi mua sắm, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
Khoé miệng Lâm Yến có nét cười, vẻ mặt lại có hơi mất tự nhiên, đây là lần đầu tiên anh mua, càng là lần đầu tiên tặng, anh không biết Trình Thư Nặc có thích hay không, “Em và Tôn Ngộ dùng cơm thì anh đi dạo ở trung tâm thương mại gần đó, anh cũng không biết em thích gì, chị bán hàng nói, mấy cái này là bán chạy nhất.”
Trình Thư Nặc dở khóc dở cười: “Anh mua nhiều thế làm gì, nếu thật sự muốn thì tặng một cái cùng đủ rồi mà.”
Dù sao thì Trình Thư Nặc cũng là một người phụ nữ bình thường, nhận được quà chắc chắn sẽ vui mừng, huống hồ lại còn là người đàn ông mình thích tặng, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được dáng vẻ Lâm Yến với cái mặt ‘đầu gỗ’ đi dạo phố, mua túi xách ở trung tâm thương mại, nên lập tức cảm thấy có hơi buồn cười.
Lâm Yến thấy Trình Thư Nặc nở nụ cười, trong lòng anh thả lỏng, nói: “Lần sau chúng ta cùng đi dạo phố, mua thứ em thích.”
Trình Thư Nặc không muốn ở bên Lâm Yến, cô sợ bản thân mềm lòng, nói thế nào nhỉ, một Lâm Yến như vậy, cô vừa mong chờ vừa thấy xa lạ, vì thế vội vàng nói hai câu: “Sau này đừng mua nữa, em biết anh không thiếu tiền, nhưng cũng đừng tiêu xài lung tung, một cái là được rồi, anh mua nhiều như vậy, em sẽ có áp lực, tóm lại, không có lần sau.”
Cô nói xong, xách mấy cái túi sang bên trái, đẩy cửa xuống xe.
“Rầm” một cái, cửa xe bị đóng sầm lại, cả người Lâm Yến chấn động, anh không nhịn được lấy bàn tay vuốt vuốt mũi, không phải chứ, anh tặng quà, ít nhất thì Trình Thư Nặc cũng phải hôn anh một cái chứ, đã không hôn thì thôi đi, sao mà ngay cả một câu cảm ơn cũng không có vậy chứ.
Đầu năm nay, ngay cả BigData cũng không đáng tin, đại luật sư Lâm lấy di động qua, trực tiếp xoá luôn cái app yêu đương nào đó, sau đó theo sát xuống xe, đuổi theo Trình Thư Nặc phía trước.
Trình Thư Nặc nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu nhìn anh thì phát hiện thế nhưng Lâm Yến lại đuổi kịp, Trình Thư Nặc ngẩn người, có chút không phản ứng lại được, Lâm Yến trực tiếp lấy đi cái túi mua sắm trong tay Trình Thư Nặc.
Anh cười một cái, rất là quan tâm nói: “Nặng lắm đúng không? Anh giúp em xách lên.”
Lâm Yến nói xong, cũng không chờ Trình Thư Nặc đáp lại đã đi thẳng về phía hàng hiên.
Trình Thư Nặc: “…” Thế mà còn có thể như này sao!
Cô chạy lên, sóng vai với Lâm Yến đi về phía trước, “Sao anh lại thế này? Muốn lên uống trà đến thế à?”
Lâm Yến lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc giải thích, “Em hiểu lầm anh rồi, anh sợ nặng quá, em không xách được.”
Anh rảo bước đi vào thang máy trước Trình Thư Nặc một bước, rồi lại xoay người, nhìn Trình Thư Nặc đang chậm chạp bước trên mặt đất, nói: “Đương nhiên là, nếu em kiên quyết muốn anh ở lại uống trà, anh cũng sẽ cố mà đồng ý với em.”
Trình Thư Nặc nghe xong thì cười, “Em kiên quyết muốn anh ở lại?”
Lâm Yến thản nhiên “Ừ” một tiếng: “Đúng vậy.”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc không ngờ được da mặt Lâm Yến lại có thể dày như vậy, cô còn chưa kịp nói lẩy một câu, cửa thang máy đã đúng lúc mở ra, Lâm Yến lại đi về phía cửa nhà cô càng nhanh hơn cô, đứng ngoài cửa, “Tiểu Nặc, mau mở cửa đi.”
Trình Thư Nặc chỉ thiếu nước trợn trắng mắt lên, cô lấy chìa khoá trong túi, cắm vào ổ khoá, sau đó đẩy cửa ra, cô bước vài bước vào trong, sau đó xoay người, chặn Lâm Yến ở ngoài cửa, duỗi tay về phía anh, “Anh đưa tới rồi, về được rồi đấy.”
Cô nhận lấy túi mua sắm từ tay Lâm Yến, “Cảm ơn quà của ah, cũng cảm ơn anh đưa em về, càng cảm ơn anh đưa em lên đây, anh thật sự có thể về được rồi đó.”
Trong tay Lâm Yến không còn đồ gì, hai tay vòng vào nhau, anh nói: “Đừng khách sáo với anh như vậy.”
Trình Thư Nặc nói: “Vẫn cần phải lễ phép, tóm lại là cảm ơn anh.”
Cô dứt lời thì lập tức chuẩn bị đóng cửa.”
Lâm Yến lại bước một bước lên trước, đầu tiên là ngăn cản động tác của cô, sau đó đầu lưỡi liếm mỗi dưới, nói: “Anh bỗng thấy khát quá.”
Trình Thư Nặc nói rất bình tĩnh: “Trên xe của anh có nước khoáng, em có thấy.”
Khuôn mặt Lâm Yến cũng vô cảm “Ồ” một tiếng, nói năng hùng hồn: “Hình như anh hết khát rồi, nhưng mà muốn đi vệ sinh.”
“Nhịn, về nhà rồi đi.”
Cô càng bình tĩnh nhả ra mấy chữ.
Tâm hồn Lâm Yến hậu tri hậu giác chịu tổn thương, thật ra anh cũng chỉ là muốn nán lại với Trình Thư Nặc thêm một lát, bàn ngày việc ở văn phòng luật nhiều, anh không có thời gian, rất vất vả mới tan tầm, định hẹn cô dùng cơm, Trình Thư Nặc lại bảo muốn dùng cơm với Tôn Ngộ, anh rõ ràng để ý, lại cứ một mực giả bộ rộng lượng.
Ung dung trả lời trong điện thoại, em đi đi, anh không sao, ừ, anh đâu có hẹp hòi vậy đâu.
Cho nên người mình thích và bạn trai cũ cùng ăn lẩu, anh chỉ có thể để bụng đói đi dạo trung tâm thương mại.
Đáy lòng Lâm Yến khẽ buông một tiếng thở dài, anh làm những chuyện này, bản thân cũng thấy mất tự nhiên, thậm chí còn có hơi trúc trắc, chênh lệch quá lớn so với thói quen sinh hoạt ngày thường của anh, nhưng Trình Thư Nặc thích, anh bằng lòng thay đổi, cũng bằng lòng thích nghi từ từ, nhưng mà cuối cùng cũng không thể không nóng lòng muốn thành công.
Lâm Yến đút tay vào túi, nhìn vào đôi mắt Trình Thư Nặc, “Vậy được rồi, anh về đây.”
Trình Thư Nặc gật gật đầu, đang định đóng cửa thì bỗng vang lên tiếng vang kì lạ nào đó.
Cô dừng lại, có hơi kinh ngạc hỏi: “Anh vẫn chưa ăn cơm chiều sao?”
Lâm Yến “Ừ” một tiếng rất khẽ, “Đợi lát nữa rồi đi ăn.” Anh nói, đi về phía thang máy, “Vậy mai gặp nhé.”
Trình Thư Nặc không nói gì, nhìn theo anh đi đến trước thang máy, nhìn bóng dáng anh, bỗng nhớ tới trước đó khi nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Yến, anh dựa vào thân xe, cô đơn lẻ loi, hoà lẫn vào những cành cây ngô đồng trơ trọi của nước Pháp.
Thái độ của cô trở nên mềm mỏng, gọi anh, “Lâm Yến.”
Lâm Yến nghe thấy tiếng, nghiêng mắt nhìn cô.
Trình Thư Nặc nói: “Nếu không chê thì, em làm cho anh một phần.”
Đại luật sư Lâm nghi ngờ bản thân xuất hiện ảo giác, anh chớp chớp mắt, không chắc chắn hỏi: “Cái gì? Em làm cho anh ăn?”
Trình Thư Nặc nhìn anh ngây ngốc đứng sững sờ ở kia, “Không ăn thì thôi vậy.”
Cô nói, rồi đóng cửa luôn, Lâm Yến nhấp khoé miệng nở nụ cười, chân dài bước ra, đi nhanh về phía cô, “Ăn ăn ăn, gì cũng ăn hết.”
…
Trình Thư Nặc đã không ăn cơm ở nhà mấy ngày, tủ lạnh cũng không dư thừa nguyên liệu nấu ăn gì, cô cầm hai quả trứng gà, đứng trước cửa phòng bếp, nói với người đàn ông ở trong phòng khách: “Chỉ có rau với trứng gà, làm mì nước cho anh nhé? Cái khác thì không có.”
Lâm Yến thì chỉ cần có thể ở lại thôi, có thèm ăn cái gì đâu, anh gật đầu, “Ăn bừa chút gì đó là được, anh không đói.”
Trình Thư Nặc: “…”
Không đói? Vừa nãy cái bụng của ai kêu doạ cô nhảy dựng đấy?
Trình Thư Nặc nhướng mày, không nói gì, quay người trở lại phòng bếp.
Một tô mì cũng không cần nhiều thời gian, Trình Thư Nặc múc vào bát xong, đóng gas, bưng ra ngoài, tới trước sô pha, Lâm Yến lại dựa vào lưng sô pha hơi hơi nhắm mắt, thế mà lại ngủ mất rồi.
Trình Thư Nặc đứng lại chỗ không nhúc nhích, ánh sáng trong phòng khách chói lọi, mi mắt anh khẽ nhắm, hàng mi mềm mại che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, tạo thành một cái bóng nhợt nhạt dưới mắt.
Giấc ngủ của Lâm Yến không tốt, cô biết, không biết mấy năm nay có khá hơn chút nào không, nhưng nhìn một vòng quầng thâm nhàn nhạt nơi hốc mắt anh, đoán chừng là vẫn như cũ.
Trình Thư Nặc không định đánh thức anh, tay chân nhẹ nhàng đặt bát đũa lên bàn trà, Lâm Yến lại ngủ rất nông, cũng tỉnh lại, “Nấu xong rồi à?”
Chóp mũi anh khẽ ngửi, khen: “Thơm thật đấy.”
Trình Thư Nặc đưa đũa cho anh, chợt ngồi dậy: “Anh cứ ăn từ từ, ăn xong thì về luôn đi.”
Lâm Yến nhìn cô đi về phía phòng ngủ, “Em đi đâu vậy?”
Trình Thư Nặc không xoay người, “Tắm rửa một cái, chuẩn bị đi ngủ.”
“Được rồi.”
Anh cũng không được voi đòi tiên nữa, im lặng cúi đầu ăn mì.
…
Trình Thư Nặc tắm rửa xong đi ra, Lâm Yến vẫn còn ngồi ở phòng khách, vẫn không nhúc nhích ôm bát nước, trong chén không còn mì mà chỉ còn canh.
Trình Thư Nặc dùng khăn lông lau đầu, đi đến bên cạnh anh, hỏi: “Sao anh vẫn chưa đi thế?”
Lâm Yến thấy cô đi ra, ngước mắt nhìn cô, Trình Thư Nặc đã thay áo ngủ, mặt đã tẩy trang, làn da của cô rất đẹp, khuôn mặt trắng trong thuần khiết, thế nhưng lại không có son môi, màu môi có hơi nhạt, thoạt nhìn không có tinh thần như ban ngày.
Trình Thư Nặc giơ khăn lông lên, nhẹ nhàng lau mái tóc ướt, mỗi một cử động của cánh tay đều khiến lòng anh gợn sóng dập dờn.
Bỗng nhiên anh muốn được đằng chân lân đằng đầu.
“Hỏi anh đó, sao còn chưa đi thế?”
Cô lại hỏi lần nữa, giọng điệu muốn đuổi anh.
Đầu lưỡi Lâm Yến quét qua khoé môi, anh cầm cái thìa trong chén, múc một muỗng đầy.
Anh do dự, rồi hạ quyết tâm, ngay cả mặt mũi cũng vứt.
Vì thế Trình Thư Nặc tận mắt nhìn thấy cái thìa của Lâm Yến nghiêng xuống, đổ thẳng nước canh lên quần áo của mình, sau đó ngẩng đầu, nhìn cô, đầu tiên là nhíu mày, dường như có hơi bực bội, sau đó lại dùng giọng nói thanh thanh đạm đạm từ trước tới giờ của anh, thở dài: “Toi rồi, quần áo anh bẩn rồi, không ra ngoài được, phải tắm rửa mới được.”
Anh dừng một giây, vô tội nói: “Anh cũng thế này rồi, Tiểu Nặc, em sẽ không nhẫn tâm đuổi anh đi đâu đúng không?”
Trình Thư Nặc: “…”
Anh nói xem rốt cuộc anh là loại người nào! Thiếu tay hay gãy chân hả?!