“Không gì quan trọng hơn em.”
Trình Thư Nặc không nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy một câu như vậy của Lâm Yến, anh cầu xin cô, một cách hèn mọn, cô thậm chí còn nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm, Lâm Yến hoàn toàn không làm ra vẻ, anh cũng cần mình, cần cô bầu bạn.
Trình Thư Nặc không biết Lâm Yến đã trải qua điều gì, nhưng cô có thể cảm nhận được sự thất vọng và bất lực ở anh, nếu có thể, cô muốn bay tới bên cạnh anh ngay lập tức, nhưng tiếc rằng cô không có khả năng dịch chuyển tức thời.
Dường như Lâm Yến chờ đã lâu, trong ống nghe lại truyền tới giọng nói khàn khàn của người đàn ông: “Không được sao?”
Anh lại hỏi lần nữa, không còn sự ung dung của ngày xưa, vì vậy khéo léo đề nghị: “Em đang ở đâu vậy? Đang ở nhà sao? Nói chuyện cùng anh một lúc cũng được.”
Trình Thư Nặc xoay người nhìn, mẹ lo lắng đi đi lại lại, Hàn Thần Ngộ đang an ủi, cô thật sự không đi được, đành phải trả lời đúng sự thật: “Đang ở bệnh viện ấy mà, em trai em xảy ra chút chuyện, có lẽ em không cách nào qua được, hay là anh về nhà trước, em ở bên này xong rồi sẽ về liền, được không?”
Cô cố gắng vỗ về, Lâm Yến lại giống như chỉ nghe thấy nửa câu đầu: “Bệnh viện ư? Xảy ra chuyện gì vậy? Chỉ có một mình em thôi sao?”
Anh hỏi mấy câu liên tiếp, vừa nãy lúc nói tới chính mình thì thất vọng, nhưng giờ nghe thấy tin tức của cô thì lại căng thẳng lo lắng, Trình Thư Nặc còn chưa kịp trả lời thì Lâm Yến đã lên tiếng: “Anh sẽ tới liền.”
Trình Thư Nặc biết Lâm Yến chắc chắn đang bận, cảm xúc cũng sa sút, cô càng không muốn để Lâm Yến chạy đi chạy lại hai bên, nên vội vàng từ chối: “Không cần đâu, mẹ em đang ở đây, Thần Ngộ cũng chưa tan làm, anh đừng tới.”
Lâm Yến cũng không nhượng bộ, bên kia ống nghe truyền tới tiếng kéo ghế, còn có tiếng sột soạt khác của anh, ngay sau đó là giọng nói không cho phép chen vào của Lâm Yến: “Nói cho anh biết địa chỉ, anh tới liền.”
…
Dư Tề còn chưa ra khỏi phòng kiểm tra thì Lâm Yến đã vất vả mệt mỏi chạy tới, anh tới rất gấp, cả một đường chạy chậm tới, ở phía xa Trình Thư Nặc thấy anh chạy đến, cô đứng dậy khỏi ghế ngồi, tới đón.
Lâm Yến nhìn thoáng qua Trình Thư Nặc, rồi ánh mắt lại xoay quanh người Hàn Thần Ngộ cách đó mấy mét.
Ánh mắt hai người giao nhau, Hàn Thần Ngộ nở nụ cười hoà nhã với anh, vẻ mặt Lâm Yến thản nhiên quay đi, anh lại nhìn về phía Trình Thư Nặc, giọng không lớn không nhỏ, “Sao anh lại có thể không tới được chứ? Anh là bạn trai em, em có chuyện đương nhiên là anh phải đến rồi.”
Màu mắt anh thẫm lại, dắt cổ tay Trình Thư Nặc, lòng bàn tay hướng về phía trước, anh vỗ thật mạnh lên trên, Trình Thư Nặc đau đến nỗi nhíu mày, khó hiểu nhìn anh.
Lâm Yến lại làm mặt lạnh, kéo Trình Thư Nặc từng bước lại gần bên cạnh mình, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói nghiêm túc: “Em có chuyện gì, thì hẳn là nên liên lạc với anh đầu tiên, tiểu Nặc, anh là người hẹp hòi, lần này phạt em, lần sau mà còn tái phạm, anh sẽ không dễ nói chuyện như này đâu.”
Trình Thư Nặc là người thông minh biết bao, mấy câu đó của Lâm Yến ‘ý ở ngoài lời’, sao cô lại không hiểu được, cô không tìm Hàn Thần Ngộ giúp đỡ, tình bạn giữa cô và Hàn Thần Ngộ rất tốt, nhưng từ khi Hàn Thần Ngộ nói rõ một vài suy nghĩ với mình lần nữa thì cô đã cố gắng hết sức để tránh hiềm nghi.
Cô rất mâu thuẫn, cô nợ Hàn Thần Ngộ, nhưng không đủ khả năng (trả), cả trái tim cô đã hoàn toàn dành cho Lâm Yến, nhưng cô cũng không muốn mất đi một người bạn, thậm chí cô hy vọng Hàn Thần Ngộ được hạnh phúc hơn bất cứ ai, tìm được một cô gái tốt, hạnh phúc hơn cô gấp trăm ngàn lần.
Trình Thư Nặc không muốn hai người xảy ra xích mích, cô nhận lỗi, “Biết rồi, anh cũng đừng nghĩ linh tinh, em và cậu ấy là bạn bè.”
Lâm Yến không nói tiếp ngay, anh nhìn Trình Thư Nặc một cách ẩn ý, màu mắt hơi thẫm.
Trình Thư Nặc chẳng hiểu ra sao trước cái liếc mắt này của anh, sắc mặt Lâm Yến không tốt, cô không nghiên cứu kĩ cái liếc mắt đầy ẩn ý này của Lâm Yến, lo lắng hỏi: “Anh sao vậy?”
Lâm Yến lắc đầu, ban đầu anh muốn che dấu, nhưng thấy Hàn Thần Ngộ ngồi bên cạnh qua khoé mắt, ung dung nhìn bọn họ, thì lời nói của anh lại rẽ ngoặt, nói hời hợt: “Không có gì, cũng chỉ chưa ăn cơm cả một ngày, dạ dày không được dễ chịu lắm mà thôi.”
Trình Thư Nặc thấy giọng điệu anh lơ đãng, cơn tức thoáng chốc bốc lên, “Anh cái người này sao vậy hả? Lớn từng này rồi mà chuyện ăn cơm còn phải để em nhắc nhở hay sao?”
Cô hơi bực, muốn hất tay anh ra, nhưng lại nhìn ra được Lâm Yến đang trùng trùng tâm sự, Trình Thư Nặc vẫn quan tâm hơn: “Anh đi thẳng từ cục cảnh sát tới à? Chuyện của anh đã xử lí xong chưa? Anh đi ăn cơm trước, rồi lại bận chuyện của anh đi, em bên này một mình cũng được, anh không cần ở lại đâu.”
Lâm Yến nghe Trình Thư Nặc nói một lượt xong, mày hơi nhíu lại, khi nhìn thấy ánh mắt Trình Thư Nặc lại hạ thấp giọng, chỉ nói cho Trình Thư Nặc: “Không gì quan trọng hơn em cả.”
Anh dừng lại, đưa tay khẽ vuốt tóc cô, bật cười nói: “Đạo lí này trước đây anh không hiểu, bây giờ mà còn không hiểu, thì em cũng đừng tiếp tục theo anh nữa.”
Trong lòng không cảm động là không thể nào, Trình Thư Nặc bị lời nói thẳng thắn của anh làm cho không biết phải trả lời ra sao, bên cạnh đúng lúc chen vào một giọng nói: “Tiểu Nặc, người này là ai vậy?”
Mẹ Trình đi WC về thì nhìn thấy Trình Thư Nặc đang lằng nhằng với một người đàn ông, bà cũng biết nhìn hàng, người này mặc âu phục đi giày da, trang phục và phụ kiện từ đầu đến chân quả thật xa xỉ, thoạt nhìn không đơn giản.
Đứa con gái này của bà, tuy rằng mọi mặt đều rất ưu tú, trai bên người cũng không ít, nhưng đều chẳng đàng hoàng, người trước mắt này trái lại thoạt nhìn rất đáng tin, chẳng qua khí chất lạnh nhạt, đoán chừng chung đụng không tốt.
Lâm Yến nghe thế cũng dừng lại, khoé mắt nhìn về phía người tới, tuy rằng là mẹ con, nhưng dáng vẻ hai người không giống nhau lắm, dù vậy Lâm Yến vẫn đoán được thân phận của đối phương ngay lập tức, anh nắm tay Trình Thư Nặc không buông, lịch sự nói: “Cháu chào bác, cháu là bạn trai của Thư Nặc, họ Lâm, tên một chữ Yến, bác gọi cháu Lâm Yến là được ạ.”
Mẹ Trình không nghĩ rằng đối phương lại nói thẳng là bạn trai con gái mình như vậy, bà lập tức có chút sửng sốt. Trong tầm nhìn, Hàn Thần Ngộ đúng lúc đứng lên, không phải là bà không thích người thanh niên trước mắt này, nhưng mà khi so sánh với Hàn Thần Ngộ, đương nhiên là bà thấy bất công cho Hàn Thần Ngộ.
Từ trước tới nay bà luôn để ruột ngoài da, quay đầu dạy dỗ Trình Thư Nặc: “Thần Ngộ sao kém gì gì Yến này được, mẹ cũng đã khuyên không biết bao nhiêu lần, hi vọng hai con bên nhau vui vẻ, hồi trước cũng đã tới kết…”
Sắc mặt Trình Thư Nặc tối sầm, ngắt lời bà ngay lập tức, “Mẹ!”
Đuôi mắt cô lướt nhìn Lâm Yến, thấy sắc mặt anh không gợn sóng, vẫn chưa phát hiện ra điều khác thường gì, Trình Thư Nặc khẽ thở phào, giữa lúc xấu hổ, Dư Tề được y tá đưa ra xuất hiện trong tầm nhìn.
Đây là lần đầu tiên Trình Thư Nặc nhìn thấy Dư Tề trong đêm nay, trạng thái của cậu đúng thật là không tốt, bình thường láu cá tinh ranh, rất nhiều trò mưu ma chước quỷ, hôm nay cả người bơ phờ, đầu gục xuống, cực kì không có tinh thần.
Mẹ Trình dắt con trai, sốt ruột hỏi: “Bác sĩ à con tôi rốt cuộc bị sao vậy? Có phải là vì áp lực quá không?”
Dù sao thì Hàn Thần Ngộ cũng hiểu nhiều hơn bọn cô, hỏi cũng chuyên nghiệp hơn, “Có kiểm tra ra vấn đề gì không? Nếu tất cả đều bình thường, thì liệu có phải bị cái gì bên ngoài k1ch thích không?”
Bác sĩ gật đầu, đồng quan điểm nói: “Không có vấn đề gì, các bước kiểm tra đều bình thường, nếu phải đưa ra kiến nghị, thì tìm một bác sĩ tâm lí, bố mẹ và thầy cô khơi thông, có phải ở trường đã gặp phải chuyện gì hay không.”
Thật ra Trình Thư Nặc cũng hiểu được điểm này, bây giờ học sinh không thể được như bọn cô hồi trước, bị ảnh hưởng bởi môi trường, tiếp xúc với xã hội sớm hơn, cũng dễ trưởng thành sớm, mấy năm nay tin bạo lực học đường xuất hiện liên tiếp, chẳng qua đứa em trai này của cô, thật sự không có cái tính bị người bắt nạt.
Lúc này Dư Tề gặp nhiều người như vậy, so với trạng thái một mình ở trong phòng lúc ban đầu thì tốt hơn rất nhiều, cậu dựa vào bên cạnh Hàn Thần Ngộ, ấp úng nói: “Anh rể, em không bị bệnh, mẹ em bà ấy…bà ấy chỉ thích làm quá lên thôi.”
Hàn Thần Ngộ đưa tay vỗ vai cậu ta, “Là mẹ em lo cho em, chị em cũng thế, có phải ở trường đã xảy ra chuyện gì không?”
Dư Tề im lặng, sau đó lắc đầu nguầy nguậy.
Mẹ Trình lo lắng đến nỗi mắt cũng đỏ lên, bà chỉ có một đứa con trai như vậy, khỏi nói đau lòng bao nhiêu, bà kéo khoá kéo áo khoác lên giúp Dư Tề, “Ngày mai mẹ phải tới trường hỏi giáo viên, có phải có người nào bắt nạt con không? Con nói xem con cái thằng nhóc này sao lại chẳng để mẹ bớt lo chút nào thế!”
Trình Thư Nặc vẫn còn có chút tỉnh táo, cô khuyên một câu: “Mai là chủ nhật, giáo viên cũng không có mặt, với tính tình của Dư Tề thì làm gì có ai bắt nạt nó chứ.”
Mẹ Trình lườm Trình Thư Nặc: “Sao mà con chẳng quan tâm em trai mình chút nào vậy, có người nào làm chị như con không hả?”
Trình Thư Nặc muốn phản bác một câu, Lâm Yến vẫn luôn im lặng đứng sau cô đã mở miệng trước: “Bác gái, bác đừng hiểu lầm Thư Nặc, cô ấy chỉ lo lắng quá nên mới kêu cháu cùng tới.”
Khi nói, anh liếc nhìn đồng hồ, “Về chuyện bác sĩ tâm lí cháu và Thư Nặc sẽ sắp xếp giúp Dư Tề, bác xem hôm nay thời gian cũng không còn sớm nữa, cháu đưa bác và Dư Tề về trước nhé ạ?”
Lâm Yến hỏi thử, khoé mắt liếc nhìn khuôn mặt Dư Tề bên cạnh Hàn Thần Ngộ.
Vừa nãy Dư Tề cũng chưa chú ý tới người đàn ông ở phía sau Trình Thư Nặc, giờ phút này thấy anh nói chuyện, mặc âu phục màu đen, vóc dáng cao, đứng thẳng tắp, đây không phải là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Lâm Yến, cũng không biết tại sao lòng bàn tay lại đổ mồ hôi, trốn phía sau Hàn Thần Ngộ, “Chị, em không muốn luật sư Lâm đưa về, em muốn anh rể đưa.”
Hàn Thần Ngộ, “Cũng được, tôi và luật sư Lâm ai đưa cũng như nhau cả.”
Con ngươi Lâm Yến chợt sáng, anh cũng cười, giọng điệu không nghe ra được cảm xúc gì, “Tôi và bác gái không thân, Dư Tề cũng không thích tôi, bác sĩ Hàn đưa về đi, tôi không thích hợp lắm.”
Lâm Yến cũng đã nói vậy, mẹ Trình đương nhiên không có ý kiến, nhìn Hàn Thần Ngộ: “Vậy làm phiền cháu nhé, đúng rồi, Thần Ngộ à cháu là bác sĩ, chắc chắn có quen bác sĩ tâm lí.”
Mấy người kẻ tung người hứng, Trình Thư Nặc nghe ra được, “Mẹ, chuyện Dư Tề con sẽ giải quyết, người ta làm việc vất vả một ngày, mẹ đừng có cái gì cũng làm phiền Thần Ngộ, con đưa bọn mẹ về, chuyện Dư Tề con cũng sẽ sắp xếp ổn thoả!”
Giọng cô cứng rắn, mẹ Trình nhìn Trình Thư Nặc, lại liếc nhìn Lâm Yến, nghĩ tới gì đó, bà không nói nữa.
Nhóm người ra khỏi bệnh viện, Hàn Thần Ngộ và Dư Tề, mẹ Trình đi sóng vai ở đằng trước, thường trò chuyện mấy câu, Lâm Yến và Trình Thư Nặc theo ở phía sau.
Trình Thư Nặc hơi lo lắng, cô lại gần bên cạnh Lâm Yến, dắt tay phải anh, vuốt mu bàn tay anh như đang vỗ về.
Lâm Yến hiểu được ý cô, thấy ánh mắt Trình Thư Nặc nhìn sang, anh khẽ mỉm cười với cô.
…
…
Cuối cùng là Trình Thư Nặc đưa hai người về, cô an ủi mẹ và Dư Tề xong, lại bị mẹ kéo tới dặn dò hồi lâu, tới gần 10 giờ mới rời khỏi nhà mẹ Trình.
Lúc xuống dưới tầng, nhìn thấy Lâm Yến dựa vào trước cửa xe, đứng trong màn đêm vô tận, cô nhanh chóng chạy chậm qua, đứng cách anh mấy bước, “Sao anh lại tới đây? Sao lại tìm được chỗ này vậy?”
Rõ ràng là mấy người tách ra ở cửa bệnh viện, cô cũng để Lâm Yến về nhà trước, Trình Thư Nặc rất ít tới chỗ mẹ Trình bên này, cũng không biết làm sao mà Lâm Yến lại biết được địa chỉ.
Lâm Yến ngước mắt, nhìn thấy Trình Thư Nặc, anh giải thích rất nhẹ nhàng, “Anh vẫn luôn lái xe theo sau em.”
Anh đưa tay ôm cô, vòng qua eo Trình Thư Nặc, hơi tự giễu nói: “Tiểu Nặc, mẹ em cũng thế, em trai em cũng thế, đều không thích anh.”
Trình Thư Nặc nghĩ tới tình cảnh trước đó, bản thân Lâm Yến đang một đống chuyện, lại chạy tới bên này của cô, kết quả mẹ Trình còn không muốn gặp, Trình Thư Nặc cảm thấy rất có lỗi, cô cũng ôm eo anh, “Không sao cả, em thích anh là được rồi.”
Lâm Yến dựa vào lòng Trình Thư Nặc, “Có phải anh chẳng tốt chút nào không, nên mới không được ai thích.”
Trình Thư Nặc kiễng chân, hôn anh một cái, “Nói linh tinh gì thế, anh quên rồi sao, trước đây bà ngoại em thích anh lắm, bà cụ luôn nói em tuỳ hứng, lần nào nhìn thấy anh là em lại chẳng có chút cảm giác tồn tại nào cả.”
Vẻ mặt Lâm Yến dịu đi một chút, ánh đèn đường màu vàng rọi xuống, anh im lặng một lát, “Nếu mẹ anh còn sống, thì chắc chắn cũng sẽ thích em lắm.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
Có được đáp án khẳng định, Trình Thư Nặc cười đến mặt mày cong cong, suy nghĩ của Lâm Yến khẽ thả lỏng, cũng không nhịn được nữa cúi đầu hôn cô, Trình Thư Nặc thoải mái ôm cổ anh, cô nghe theo trái tim, chuyện gì cũng bằng lòng phối hợp với anh.
Trái lại Lâm Yến buông cô ra rất nhanh, anh ôm lấy đôi má Trình Thư Nặc, “Tiểu Nặc, anh còn phải quay lại cục cảnh sát, chắc tối nay sẽ không về.”
Trình Thư Nặc hơi ngạc nhiên, “Vụ việc vẫn chưa được giải quyết sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không?”
Lâm Yến không giấu, “Đúng là rất khó giải quyết.”
Trình Thư Nặc nhẩm lại những điều mình biết trong đầu vài lần, cô hỏi: “Có liên quan tới vụ án hy sinh vì nhiệm vụ của đội trưởng Lâm sao? Hay là liên quan tới vụ án của bố Tôn Ngộ? Có phải cũng có liên quan tới Hoàng Khải Bình không? Trong đó còn dính tới tập đoàn Hành Viễn nữa sao?”
“Ừ, đều liên quan cả.”
Anh không phủ nhận.
Lâm Yến không giải thích cụ thể đầu đuôi trong đó, Trình Thư Nặc lại ngay lập tức cảm nhận được hoàn cảnh của Lâm Yến khó khăn đến nhường nào, nhiều chuyện như vậy rối thành một nùi, anh còn chạy tới lo lắng cho cô, Trình Thư Nặc thật sự đau lòng, “Anh có ổn không?”
Lâm Yến muốn nói mình vẫn ổn, nhưng thực sự là không nói nên lời.
Hai người đứng trên con đường ngã tư nơi tiểu khu trong màn đêm, gió vào ban đêm rất lạnh, phả lên mặt tựa như những con dao nhỏ chi chít.
Lâm Yến nhớ tới đủ loại chuyện hồi ban ngày, đôi mắt sắc bén sâu lắng, yết hầu anh nặng nề lăn một vòng, một hồi lâu sau mới khó khăn mở miệng.
Anh nói: “Dường như anh không xứng làm luật sư, anh vứt bỏ tín ngưỡng của anh, cũng vấy bẩn cả sự nghiệp của anh, Phó Duyên nói anh là nỗi sỉ nhục của bố anh, trước kia anh không cho là đúng, trong mắt bố anh chỉ có sự nghiệp của ông, trong mắt ông không có anh, không có mẹ anh, vậy nên cho tới giờ anh vẫn ghét ông ấy, nhưng anh có tư cách gì mà ghét ông ấy, so với ông ấy, anh càng vô liêm sỉ hơn, ông ấy không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một người chồng tốt, nhưng ông ấy là một cảnh sát tốt, còn anh chẳng là cái thá gì cả.”
Lần đầu tiên Trình Thư Nặc nghe anh nói một hơi dài như vậy, Lâm Yến là người kiêu ngạo cỡ nào, nhưng bây giờ anh lại nói lời phủ định bản thân, từng chữ từng câu hoà lẫn vào màn đêm nặng nề mạnh mẽ d3 xu0ng lòng cô.
Cô nghe thấy tiếng trái tim mình co rút nhanh, giọng Lâm Yến cũng càng ngày càng thấp.
“Anh chẳng tốt như em nghĩ đâu, so với một bác sĩ cứu người như Hàn Thần Ngộ, anh càng không bằng được, tuy anh rất không muốn thừa nhận, nhưng đúng là Hàn Thần Ngộ hợp với em hơn anh…”
“Anh có ý gì?” Trình Thư Nặc không để anh nói hết lời, cô phát hiện ra sự bất thường, rút cánh tay vòng trên cổ Lâm Yến về, dây thần kinh căng chặt, “Lâm Yến, rốt cuộc là anh muốn nói gì?”
Vẻ mặt Lâm Yến phức tạp hơn, “Ý anh là…”
Lời nói của anh hơi dừng, có chút khó mở miệng, im lặng hồi lâu, anh rút cánh tay đang đặt trên vai Trình Thư Nặc về.
“Mấy năm chúng ta chia xa đó, em cũng đã đến mức bàn chuyện kết hôn với Hàn Thần Ngộ, có phải chứng tỏ em cũng chẳng phải không có anh thì không được không? Tiểu Nặc, là anh muốn em, nhưng em có thể có một sự lựa chọn tốt hơn, như Hàn Thần Ngộ chẳng hạn, cậu ấy vẫn còn thích em, anh biết.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: “Bà update chậm 25 phút, tôi là con chó, rốt cuộc vì sao bà lại đối xử với tôi như vậy hả? Mẹ kế còn tốt hơn bà!!!”
Họ Lục nào đó: “Cưng à là như này, vốn chương sau sắp xếp ‘rung xe’ cho ngài, nhưng ngài nói chúng ta bên này là mẹ kế, vậy nên giúp ngài huỷ bỏ ‘rung xe’, đổi thành món ‘chia tay’ rồi đó.”
Lâm Yến: “…”
- -----oOo------