Trình Thư Nặc cũng bị anh nhìn đến mức có hơi mất tự nhiên, cô buông cổ tay Lâm Yến ra, nghĩ nghĩ, giải thích mấy câu: “Ý tôi là, nếu anh không vội, thì ngày mai trở về cũng được.”
Lần này thế nhưng Lâm Yến lại đáp rất nhanh: “Không vội, không hề vội chút nào.”
Trình Thư Nặc không nhìn anh, cúi đầu nhìn mũi chân: “Vậy thì ngày mai cùng về.”
Đuôi lông mày Lâm Yến lây ý cười, cũng có hơi căng thẳng, hỏi thử: “Vậy…anh đây đi lấy thẻ phòng trước, em về phòng thay quần áo, rồi chúng ta cùng xuống ăn cơm nhé?”
Trình Thư Nặc lại ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh mong chờ nhìn mình, cứ suy nghĩ mãi, Trình Thư Nặc nhẹ nhàng gật đầu.
Lòng bàn tay Lâm Yến mướt mồ hôi, anh không biết phải nói cái gì nữa, đành bảo: “Bây giờ anh…anh đi liền…”
Ánh mắt anh liếc nhìn khuôn mặt Trình Thư Nặc, bước chân ra ngoài, trong chốc lát giống như bị ngốc, trước mặt là cửa, anh lại đi thẳng về phía trước, Trình Thư Nặc định nhắc nhưng đã không kịp.
“Rầm” một tiếng, Lâm Yến đụng thẳng vào cánh cửa, bị đập một cú mạnh.
Lâm Yến ngơ ra trong nháy mắt, có hơi xấu hổ che lại cái trán, rồi lại lén liếc mắt nhìn Trình Thư Nặc.
Trình Thư Nặc cũng đúng lúc đối mắt với anh, anh mắt hai người đan xen, đáy mắt Trình Thư Nặc có ý cười nhàn nhạt, Lâm Yến thấy cô khó có khi nở nụ cười, anh khẽ xoa cái trán, khoé miệng cũng cong lên.
“Vừa nãy kích động quá.”
…
Thẻ phòng của Trình Thư Nặc không biết là ném đi đâu, mười lăm phút sau, nhân viên hỗ trợ mở cửa phòng cho khách đến, Trình Thư Nặc vào phòng tắm thay quần áo, Lâm Yến chờ ở cửa.
Động tác của Trình Thư Nặc rất nhanh, sửa sang đơn giản, rồi vội vàng đi ra.
Lâm Yến thấy Trình Thư Nặc đi ra, cô không trang điểm, cũng chỉ mặc một cái áo hoodie và quần dài đơn giản, mái tóc buộc cao lên sau đầu, cả người vừa sạch sẽ vừa thoải mái, Lâm Yến có hơi không dời mắt nổi, đành phải nói lảng sang chuyện khác: “Chúng ta đi trước đi, Lâm Hủ nói bọn họ đợi đến tối rồi mới ăn.”
Trình Thư Nặc gật gật đầu, xách túi ở trên sô pha lên đi về phía trước, cô đứng cạnh cửa thay giày, Lâm Yến đứng ở bên phải cô.
Thay giày xong, Trình Thư Nặc đi đầu đẩy cửa ra ngoài, nửa người cô vừa mới bước ra hành lang thì Lâm Yến ở phía sau lại nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, Trình Thư Nặc quay đầu nhìn anh.
Ánh mắt Lâm Yến dừng sau cổ Trình Thư Nặc, đôi mắt anh trong trẻo, ngón tay chỉ chỉ, nhắc nhở: “Em có lọn tóc chưa buộc lên.”
Trình Thư Nặc dừng lại, phản ứng lại cái anh đang nói là gì, tay phải sờ soạng cổ, quả nhiên chạm đến một lọn tóc bị rơi ra.
Cô định chèn lọn tóc vào mái tóc đã buộc lên của mình, nhưng tay trái cô xách túi, dùng một tay thì có hơi khó, làm hai lần nhưng vẫn không thành công, cô định ngoắc túi vào cổ tay, Lâm Yến lại đặt lên tay phải cô trước: “Để anh giúp em.”
Mu bàn tay Trình Thư Nặc khẽ run lên, Lâm Yến đến phía sau cô, chèn lọn tóc nhỏ kia vào đuôi ngựa cho cô.
Anh làm xong thì quy củ lùi ra ngoài một bước, tiếp tục giữ khoảng cách an toàn.
Trình Thư Nặc nghiêng mắt nhìn anh, Lâm Yến nhìn mái tóc được buộc lên sau đầu cô trước, hơi dừng, rồi ánh mắt mới tiếp xúc với cô, anh khẽ liếm môi, nói: “Đẹp lắm.”
Ánh mắt Trình Thư Nặc khẽ dừng, nhìn vào đôi mắt anh, Lâm Yến cũng nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú không có cảm xúc gì.
Trong vòng một ngày Trình Thư Nặc được anh khen đẹp hai lần, tâm trạng có hơi phức tạp.
Không khí ngưng trệ mấy giây,
Trình Thư Nặc cười cười, “Cảm ơn.”
Lâm Yến thế mà cũng cười, “Đừng khách sáo.”
Trình Thư Nặc: “…”
…
Nhà hàng ở tầng một của khách sạn.
Hai người đi thang máy xuống, cùng bước ra ngoài, khoảng cách không được tính là gần, cách một cái nắm tay, nhưng thật ra là Lâm Yến cố tình thả chậm bước chân.
Lúc đến phòng ăn, Trình Thư Nặc liếc mắt một cái thì đã thấy Chu Duy đang ngồi một mình cách đó không xa.
Chu Duy cũng vừa khéo nhìn sang bên này, ánh mắt cô đối diện với Chu Duy, giây kế tiếp, đối phương liền lướt qua cô, tầm mắt dừng trên người Lâm Yến ở bên cạnh.
Không hiểu sao Trình Thư Nặc lại dịch ra ngoài một bước theo bản năng, kéo giãn khoảng cách giữa mình mà Lâm Yến.
Ngay tại lúc Trình Thư Nặc dịch ra thì Lâm Yến lại duỗi tay nắm lấy tay trái Trình Thư Nặc.
Trình Thư Nặc đang muốn rút tay về, Lâm Yến lại không buông tay, anh kéo cổ tay Trình Thư Nặc qua, thấp giọng nói: “Giúp anh một việc nhé?”
Trình Thư Nặc ngẩng đầu nhìn anh: “Cái gì?”
Lâm Yến nắm thật chặt tay Trình Thư Nặc, nhẹ nhàng nói: “Anh và Chu Duy không có gì cả, hơn nữa, cô ấy có hiểu lầm với em.”
Qua khoé mắt Trình Thư Nặc thoáng nhìn thấy Chu Duy đang sững sỡ ngồi tại chỗ cách đó mấy mét, lại cúi đầu nhìn cái nắm tay của hai người, cạn lời nói: “Anh như thế thì đương nhiên chị Chu Duy sẽ hiểu lầm rồi, chúng ta không phải kiểu quan hệ này.”
Cô dứt lời, định rút tay về lần nữa, Lâm Yến lại vẫn không buông tay mà kéo cô đi thẳng về phía trước, Trình Thư Nặc kinh ngạc, nhưng trong nhà hàng đông người, cô cũng không tiện biểu hiện khoa trương quá, chỉ có thể mặc anh kéo đi, thấp giọng oán trách sau lưng anh, “Anh bỏ tay ra, làm gì thế?”
Trong nháy mắt, hai người đã sắp đi tới chỗ bàn ăn, chưa chờ hai người ngồi xuống thì Chu Duy ở bên cạnh đã đi tới, qua khoé mắt cô ta liếc mắt nhìn cái nắm tay của hai người, cô ta không nhìn Lâm Yến, mà có hơi suy nghĩ nhìn về phía Trình Thư Nặc, cười nói: “Đàn em Thư Nặc à, hình như em có một cậu bạn trai cơ mà.”
Cô ta chỉ nói đến đó, không nói rõ ra.
Trình Thư Nặc biết cô ta đang ám chỉ Tống Diệc Dương, cũng không biết là vì sao, ở trước mặt Chu Duy cô luôn có hơi không dám ngẩng đầu lên, những chuyện mà cô làm vào thời niên thiếu ngông cuồng, Chu Duy là người biết rõ hết, cô ta đã chứng kiến quá nhiều việc hoang đường mà cô làm, mặt dày vô sỉ đi theo Lâm Yến, hay là đáng ghét không biết xấu hổ tiếp cận Lâm Yến, hết lần này tới lần khác.
Cô biết tình cảm mà Chu Duy dành cho Lâm Yến, khác với cô. Chu Duy là người cao quý, cô ta chưa bao giờ cúi mình, yêu một cách kiêu ngạo, cũng vì thế mà càng có thể xem những trò hề của cô dễ dàng hơn.
Khuôn mặt Trình Thư Nặc có hơi nóng, càng muốn rút tay về, Lâm Yến vẫn không buông tay, anh nhìn về phía Lâm Yến, “Là bạn trai cũ, bây giờ Thư Nặc đang độc thân.”
Chu Duy nói chuyện với Lâm Yến, nhưng từ đầu tới cuối vẫn nhìn về phía Trình Thư Nặc, “Thế à, nên giờ đàn em Thư Nặc lại bám lấy cậu đó hả?”
Trình Thư Nặc cố gắng cười một cái, “Chị Chu Duy hiểu lầm rồi, em và luật sư Lâm không có gì…”
Cô vừa mới nói được một nửa, Lâm Yến đã cắt ngang như lẽ dĩ nhiên, “Đúng là hiểu lầm.”
Trình Thư Nặc dừng lại, lòng lạnh xuống.
Tuy rằng điều Lâm Yến nói là thật, quả thực cô và Lâm Yến chỉ có quan hệ bình thường, nhưng nghe Lâm Yến giải thích với Chu Duy cô lại có hơi không thoải mái.
Thế nhưng Chu Duy lại nở nụ cười ngay lập tức, cô ta kéo ghế ra ngồi xuống, “Vậy ngồi cùng đi, dù sao mình cũng chỉ có một mình, đúng rồi, Lâm Yến khi nào thì cậu về, mình chờ cậu cùng đi.”
Lâm Yến lắc đầu, giọng nói anh dịu đi mấy phần, nói tiếp: “Không phải là Thư Nặc bám lấy mình, là mình bám lấy cô ấy.”
Sắc mặt anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở bên cạnh Chu Duy bỗng ngước mắt, Lâm Yến không trốn tránh tầm mắt cô ta, thẳng thắn thành khẩn thừa nhận, “Ừ, mình đang theo đuổi cô ấy.”
Anh bất đắc dĩ bật cười, lại nhìn về phía Trình Thư Nặc, “Cô ấy vẫn chưa có đồng ý với mình.”
Nhiệt độ trên mặt Trình Thư Nặc lại cao lên thêm, cô giả vờ tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái, nhiệt độ lòng bàn tay của người đàn ông truyền đến mu bàn tay, cô liền vội vã rút tay về, lần này ngược lại Lâm Yến không kiên trì nữa, anh thả cô ra, kéo ghế cho Trình Thư Nặc.
Trình Thư Nặc do dự, ngồi xuống đối diện Chu Duy, vẻ mặt Chu Duy có hơi khó coi, nhưng cũng không dám nói lời khó nghe gì trước mặt Lâm Yến, ngược lại sẽ làm hình tượng của mình đổ bể, vì thế ổn định lại cảm xúc, cười hỏi Trình Thư Nặc: “Đàn em đến đây một mình sao?”
Trình Thư Nặc, “Không phải, em còn có bạn.”
Chu Duy: “Vậy bọn họ đâu rồi?”
Trình Thư Nặc định nói là vẫn đang còn ngâm suối nước nóng, Lâm Yến lại cướp lời cô, “Mình tới cùng Thư Nặc, Lâm Hủ cũng ở đây.”
Chu Duy nghe đến đây, khoé miệng không nhịn được nhếch lên, ngay cả Lâm Hủ Trình Thư Nặc cũng biết rồi, cô ta lật bừa thực đơn, không nói gì nữa.
Nói ra cũng khéo, bên này vừa mới nhắc tới Lâm Hủ, điện thoại của Lâm Yến cũng đúng lúc vang lên, là Lâm Hủ, hỏi trong điện thoại hai người đang ở đâu.
Vài phút sau, Lâm Hủ và đám người Tống Diệc Dương cũng tới nhà hàng.
Bởi vì không đủ chỗ, Lâm Hủ trái lại cũng trực tiếp kéo hai cái ghế gần đó lại, một cái cho Tống Diệc Dương, một cái cho mình chen vào giữa Chu Duy và Lâm Yến, sau đó khách khách khí khí nói với Chu Duy: “Chị Chu Duy, chị dịch sang một chút được không.”
Chu Duy miễn cưỡng dịch sang bên canh, thấy Lâm Yến và Trình Thư Nặc dựa gần vào nhau thì lại cảm thấy tên nhóc Lâm Hủ này chắc chắn đã tạo phản rồi.
(Mẫn: Người ta đã bao giờ theo phe chị gái đâu mà chị nói người ta tạo phản thế? =)))))
Ai ngờ càng quá đáng hơn là, Lâm Hủ lại cho phía đối diện một ánh mắt, Tống Diệc Dương liền chen vào giữa Vu Thi và Trình Thư Nặc, sau đó liều mạng dồn Trình Thư Nặc về phía bên Lâm Yến.
Ban đầu Trình Thư Nặc còn nhịn được, nhưng tên khốn Tống Diệc Dương này lại không có tý chừng mực gì cả, cô cũng sắp dựa vào bên người Lâm Yến đến nơi rồi, tên ngốc này lại còn nói liến thoắng: “Dịch sang chút, dịch sang chút nữa đi, Trình Thư Nặc chị mẹ nó dịch sang chút nào, đừng cách tôi gần thế, tôi nhìn thấy chị là thấy phiền.”
Trình Thư Nặc: “…”
Bờ mông Trình Thư Nặc đã sắp ngồi lên đùi Lâm Yến đến nơi, cô không thể nhịn được nữa đạp một cước lên cẳng chân Tống Diệc Dương: “Cậu lại lên cơn điên gì thế? Có phải tôi phải ngồi lên đùi luật sư Lâm cậu mới hài lòng không hả!”
Tống Diệc Dương vội gật đầu không ngừng, “Được đó được đó, chị ngồi cho tôi xem, Trình Thư Nặc chị đúng là đói khát không thôi.”
Cậu ta chậc chậc, “Chị chủ động thế này, không sợ doạ luật sư Lâm chạy mất à?”
Trình Thư Nặc thật sự muốn cho cậu ta một cái tát, trong đầu tên khốn Tống Diệc Dương này toàn là mấy thứ linh ta linh tinh.
Cô lại định đá một cước, nhưng vừa rồi bị Tống Diệc Dương đẩy nên cô vẫn luôn bị dồn sang bên người Lâm Yến, chỉ ngồi bên mép ghế, không giữ được thăng bằng, suýt chút nữa là ngã ra thì có một đôi tay đặt bên eo, đúng lúc đỡ lấy cô.
Trình Thư Nặc lại nhìn về phía Lâm Yến ở bên trái, anh thế mà lại khó có lúc nhướng mày, vẻ mặt sinh động hơn một chút, “Có lẽ là anh sẽ không đâu.”
“Sẽ không cái gì?”
“Sẽ không bị doạ cho chạy mất.”
“…”
Trình Thư Nặc nghẹn họng, trong chốc lát cũng không biết phải nói gì, cô thật sự không nghĩ ra, Lâm Hủ nói đỡ cho Lâm Yến là lẽ dĩ nhiên, nhưng tại sao đám người Tống Diệc Dương này lại toàn giúp Lâm Yến thế!
Cô không xoay người được, đối diện truyền đến tiếng của Vu Thi, cậu ta chắp tay trước ngực, cúi mình vái lạy với Lâm Yến, “Luật sư Lâm, anh yên tâm, tôi sẽ không bao giờ tranh thịt với anh nữa, tôi cũng lớn từng này rồi, cũng không phải chưa từng ăn thịt, sau này đều nhường anh hết.”
Lâm Yến: “…”
Vu Thi: “Luật sư Lâm, anh đừng nhìn tôi như vậy, sau này tôi thật sự không dám nữa.”
Lâm Yến không nói gì, Trình Thư Nặc thì thản nhiên “Ừ” một tiếng, cô có chút vui mừng: “Vu Thi à cậu hiểu chuyện thật đấy, nhưng mà luật sư Lâm còn già hơn cả cậu mà.”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến sờ sờ mũi, thấp giọng ho khan.
Chu Duy ở phía đối diện hoàn toàn bị tình huống trước mặt làm cho kinh hãi, vẻ mặt cô ta có hơi không giữ nổi, liền hỏi: “Thư Nặc, những người này đều là bạn bè của em à?”
Trình Thư Nặc không cảm thấy có vấn đề gì, gật gật đầu, Tô Hàng ngồi cạnh Chu Duy bổ sung rất là tự nhiên, “Nói đúng hơn, thì là bạn trai cũ.”
Khoé miệng Chu Duy nhếch lên, “Bạn trai cũ?” Tầm mắt cô ta quét qua khuôn mặt của mấy chàng trai, “Nhiều thế à? Đàn em Thư Nặc, em cũng quá…”
Cô ta không tìm được từ nào để diễn tả một cách chính xác, câu từ cũng bị nghẹn lại không nói ra nổi.
Tô Hàng và Tống Diệc Dương đều có dáng vẻ ngốc nghếch trắng trẻo ngọt ngào, không chỉ không cảm thấy lời Chu Duy nói có vấn đề gì, hai người thế mà còn có thể một hỏi một đáp, phối hợp khá là ăn ý.
“Nhiều á?”
“Có nhiều lắm đâu, còn có một người không tới đấy.”
“Bọn tôi còn muốn Trình Thư Nặc tìm thêm mấy người nữa đấy.”
“Đúng vậy, lần trước bọn tôi nói bốn người chơi mạt chược, còn thiếu một người bưng trà rót nước.”
Trình Thư Nặc: “…”
Cuối cùng Chu Duy không nhịn nổi nữa, các mối quan hệ nam nữ của Trình Thư Nặc lộn xộn như vậy mà Lâm Yến vẫn còn muốn theo đuổi cô, cũng quá không tưởng tượng nổi.
Đáy mắt cô ta không che giấu nổi sự ghét bỏ và khinh thường, mắt nhìn Trình Thư Nặc ở đối diện, lại nhìn Lâm Yến bên cạnh cô, giống như người nhàn rỗi, bình tĩnh ngồi đó.
Cô ta càng thấy hạn hán lời, thái độ đúng mực trước sau như một cũng không thể khiến cô ta giữ được bình tĩnh, “Thư Nặc, em có nhiều bạn trai cũ như vậy, còn theo bọn họ đi chơi, em đây cũng quá….quá…”
Cô ta vẫn không nói nên lời mấy từ ngữ sỉ nhục gì, nhưng ý trong từng câu chữ lại rất rõ ràng, nói trắng ra chính là cảm thấy Trình Thư Nặc hư hỏng bừa bãi.
Bên này Chu Duy còn chưa tìm được một từ chuẩn xác để diễn tả thì Lâm Yến đã mở miệng, giọng nói của anh không gợn sóng, cũng không thể chen vào, “Mình rất áp lực, bạn trai cũ của Thư Nặc trẻ tuổi hơn mình, lớn lên cũng đẹp trai, việc mình muốn theo đuổi Thư Nặc dường như càng thêm khó khăn.”
Anh hơi dừng, nhìn Trình Thư Nặc ở bên cạnh, tiếng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng khoé miệng lại không khỏi cong lên, “Mình thật sự là lo Thư Nặc sẽ chướng mắt mình.”
Chu Duy: “…”
Trước đây Trình Thư Nặc không cảm thấy bản thân có vấn đề gì, so với thân phận bạn trai cũ thì đám Tô Hàng bọn họ càng giống bạn bè cô hơn, nhưng mấy cái này lại bị Chu Duy nói trắng ra như vậy, lại còn ở trước mặt Lâm Yến, Lâm Yến nói đỡ cho cô, Trình Thư Nặc lại cảm thấy có chỗ nào quái quái.
Tuy rằng trong lòng quẫn bách*, nhưng Trình Thư Nặc cũng không muốn để Chu Duy khinh thường mấy chàng trai, “Có nhiều mối tình thì sao? Chị Chu Duy cảm thấy là em không đứng đắn hay là không biết xấu hổ vậy?”
(*) Rơi vào tình trạng bế tắc không có lối thoát.
Chu Duy phủ nhận: “Chị không có ý này.”
Thái độ của Trình Thư Nặc với Chu Duy vẫn còn được coi là tốt, nhưng lời nói của Chu Duy vẫn có ẩn ý, cô cũng liền nói thẳng, “Vậy chị Chu Duy có ý gì vậy?”
Chu Duy không ngờ Trình Thư Nặc còn nói một câu như vậy, cô ta bị ép phải bất đắc dĩ cười mỉa mai, “Đàn em hiểu lầm chị rồi, đương nhiên là chị không có ý này.”
Ngược lại Trình Thư Nặc cũng có chừng mực, cũng không truy hỏi đến cùng quấy nhiễu hứng thú của một bàn người dùng cơm.
“Tôi đi WC, mấy người gọi món trước đi.”
Cô lấy cớ rời đi, hoà hoãn bầu không khí.
Tại lúc cô đứng dậy thì Lâm Yến kéo tay trái Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc liếc mắt nhìn Lâm Yến, nhớ tới vừa rồi Chu Duy khẩu phật tâm xà, không biết vì sao, khi đối mặt với Lâm Yến cô lại có vài phần mất tự nhiên, lòng cô có hơi chùng xuống, có lẽ trước đây Lâm Yến cũng cảm thấy cô hư hỏng bừa bãi, nên có hơi lạnh nhạt hất tay anh ra.
Cô lấy túi đi về phía WC, Lâm Yến bị Trình Thư Nặc liếc, cũng vội vã đứng lên, muốn đi theo Trình Thư Nặc.
Trình Thư Nặc hỏi: “Anh đi theo làm gì, tôi đi WC.”
Lâm Yến nói: “Anh đưa em đi.”
Trình Thư Nặc: “…”
Cuối cùng Lâm Yến cũng không theo kịp, Trình Thư Nặc vừa nhìn một cái, Tống Diệc Dương và Vu Thi đã cùng nhau ấn người ngồi trở về chỗ.
Trình Thư Nặc thầm nghĩ, có nhiều bạn trai cũ thì sao, ít nhất thì không có ai làm bộ làm tịch, tuy rằng đa số thời điểm đều không đáng tin, nhưng lúc mấu chốt vẫn nghe lời cô, chút khó chịu mới vừa bị Chu Duy khơi lên biến mất trong nháy mắt.
Trình Thư Nặc đi vệ sinh xong, rửa mặt trước bồn rửa tay, cô thấy khuôn mặt mộc của mình trong gương, lại nghĩ tới vừa rồi Chu Duy trang điểm đẹp đẽ thì cô lại cảm thấy Lâm Yến không phúc hậu.
Rốt cuộc là anh ta gọi bao nhiều người đi ngâm suối nước nóng vậy?
Nhưng vừa rồi Lâm Yến nói những lời đó trước mặt Chu Duy cũng đã giúp cô giữ được mặt mũi, sức nặng trong mấy câu kia của Lâm Yến đương nhiên không nhẹ, Lâm Yến có thể nói lời hay ý đẹp về cô, cô cũng bất ngờ, còn có chút vui vẻ.
Nhưng cũng chỉ có chút thôi.
Không hơn.
Trình Thư Nặc ra khỏi WC, đi về phía hành lang, nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, thì ở phía trước có một người nhân viên khách sạn đẩy một cái xe dọn vệ sinh chặn trước mặt cô.
Đối phương mặc đồng phục khách sạn mũ lưỡi trai kéo rất thấp, không nhìn rõ mặt, Trình Thư Nặc không cảm thấy mình biết hắn ta.
Dừng hai giây, Trình Thư Nặc đi sang bên cạnh, định vòng qua hắn ta, nhưng người nọ lại chặn xe dọn vệ sinh trước mặt cô lần nữa.
Trình Thư Nặc bị buộc phải dừng bước, đang định nói gì đó thì đối phương lại mở miệng trước cô.
“Cô Trình, cho tôi mười phút nhé?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: “Vợ à, đùi cho em ngồi đây.”
Trình Thư Nặc: “Cứng quá, em không thích.”
Lâm Yến: “Cứng quá nên không thích hả? Tống Diệc Dương bảo em đói khát không thôi mà.”
Trình Thư Nặc: “…”