• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Anh muốn kết hôn với em.”

Trình Thư Nặc không nghe rõ điện thoại đang thảo luận cái gì, cũng không quan tâm đối phương đang nói gì, lúc này tâm trạng cô đang tốt, nên cố ý quấy Lâm Yến, tay trái cầm di động giúp Lâm Yến, tay phải thì cố ý luồn vào quần áo anh.

Đôi môi mỏng của Lâm Yến nhếch lên, suy nghĩ của anh bị Trình Thư Nặc kéo đi, không có ý định quanh co lòng vòng với đối phương, “Là người phụ nữ nào thì liên quan gì tới tôi?”

Anh lạnh nhạt trả lời, rồi lại mỉm cười đè lại cái tay đang dạo chơi trên người mình của Trình Thư Nặc.

Trình Thư Nặc ỷ vào việc anh không cách nào lên tiếng ngăn lại, nên véo một cái vào bụng Lâm Yến, dùng khẩu hình nói: “Luật sư Lâm à, vóc dáng không tệ đó nha.”

Đáy mắt Lâm Yến tràn ngập nét cười, đầu bên kia điện thoại nói một câu khó hiểu xong, anh không còn lòng dạ nào dây dưa thêm nữa nên cúp máy luôn.

Lâm Yến vứt di động sang bên cạnh, ngón trỏ nâng cằm Trình Thư Nặc lên, ra vẻ nghiêm túc: “Em đang làm gì thế?”

Trình Thư Nặc nhìn anh hai giây, khóe miệng chầm chậm nhếch lên, mỉm cười nói: “Em phát hiện vóc dáng anh rất được.”

Lâm Yến hỏi: “Nên?”

Khóe mắt Trình Thư Nặc nhướng lên, không hiểu sao lại thấy vui vẻ, “Chứng tỏ em may mắn đó.” Cô cố ý trêu anh, lại gần tai Lâm Yến thấp giọng, “Cái kiểu may mắn ở trên giường ý, đương nhiên là dưới tình huống anh không lười biếng.”

Lâm Yến: “…”

Lâm Yến ý thức được bản thân đang bị đùa giỡn, cái câu anh không lười biếng này, thật sự quá gợi tình rồi, cũng có chút đả kích lòng tự trọng của anh nữa.

Anh nắm cằm Trình Thư Nặc, nâng lên trên một chút, muốn cúi đầu dạy dỗ một câu, nhưng khi nhìn cô gái đang cười đến mặt mày cong lên trước mắt, thì trái tim anh lại trở nên dịu dàng.

Sau cùng, Lâm Yến chỉ lấy ngón tay đè lên môi Trình Thư Nặc, “Được rồi.” Anh bật cười, “Em vui vẻ, là niềm vinh hạnh của anh.”

Tay phải của Trình Thư Nặc rời khỏi quần áo của anh, véo hai má Lâm Yến, cô vẫn mỉm cười như cũ, “Anh nghe lời như thế, làm em cũng muốn cưới anh về nhà, hôm nào em sẽ đề nghị kết thông gia với Lâm Hủ.”

Lâm Yến: “…”

Lâm Yến thả cằm Trình Thư Nặc ra, Trình Thư Nặc tưởng là Lâm Yến đang xúc động, ai ngờ giây tiếp theo lại nghe thấy anh cười trách móc, “Nói linh tinh, rõ ràng là anh ăn em sạch sẽ.”

Trình Thư Nặc biết mà còn hỏi, “Ăn kiểu gì cơ?”

“…Không thể nói tiếp nữa.”

“Sao thế?”

“Không phù hợp với trẻ con.”

“…”

Trình Thư Nặc nhướng mày, cô phát hiện ra thú vui mới, đùa giỡn người như Lâm Yến thế mà cũng vui lắm đấy.

Trước đây cô không dám, còn bây giờ lại làm không biết chán.

Lâm Yến không nói gì nữa, anh cúi đầu hôn lên trán Trình Thư Nặc, rồi đứng dậy rời đi, đóng cửa ghế phụ, đi về phía ghế lái.

Hai người chọn đại một nhà hàng ăn cơm, khi đến cục cảnh sát thành phố thì đã hơn một giờ.

Lâm Yến dừng xe tắt động cơ, khi cúi đầu tháo dây an toàn thì anh mới phát hiện Trình Thư Nặc ngồi trên ghế phụ đã tựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.

Động tác của anh trở nên nhẹ nhàng, ánh mặt trời rọi vào qua cửa kính, dịu dàng phả trên người Trình Thư Nặc, cô nhắm mắt, hàng mi rất dài, từng sợi rõ ràng, mềm mại che khuất cảm xúc trong đôi mắt, hơi thở loáng thoáng, khóe môi Lâm Yến cong lên, khi thấy cảnh trước mắt này, ngay cả một người luôn lạnh nhạt như anh cũng có sự dịu dàng dâng trào nơi khóe mắt.

Anh nhớ tới cú điện thoại vừa nãy của Hoàng Khải Bình.

Anh không phải là một kẻ phong lưu đa tình, là người phụ nữ nào thì cũng chẳng liên quan gì đến anh, người duy nhất có quan hệ với anh chỉ có Trình Thư Nặc trước mặt, người mà anh yêu thương.

Lâm Yến ghé sang, cánh môi đè lên môi Trình Thư Nặc, lưu luyến cọ xát.

Trình Thư Nặc ngủ rất nông, khi Lâm Yến tới gần thì cô đã tỉnh, mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, cô đẩy anh ra một chút, khóe mắt liếc ra bên ngoài cửa sổ, “Tới rồi sao?”

Lâm Yến cúi đầu “Ừ” một tiếng, không nói gì khác.

Trình Thư Nặc đang định mở miệng, tay Lâm Yến lại xuyên qua dưới cánh tay cô, bế thẳng cô lên, trong nháy mắt, cô đã ngồi nghiêng trên đùi Lâm Yến.

Trình Thư Nặc ngước mắt nhìn anh, “Sao thế? Anh không vào à?”

Cô có chút không hiểu ra sao, sẽ không có chuyện Lâm Yến không phân rõ được chuyện nào là chủ yếu và chuyện nào là thứ yếu, lại càng không phải người chỉ biết yêu đương, đa số thời điểm anh luôn bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Hàng mi Lâm Yến rũ xuống, con ngươi sắc bén khóa chặt cô, một lúc lâu sau, anh mới thấp giọng lên tiếng: “Tiểu Nặc”

“Ừ?”

“Anh hơi muốn…”

Anh nói mấy chữ đầu, rồi lại không nói tiếp nữa.

Trình Thư Nặc cái hiểu cái không, cô giơ tay ôm cổ anh, ngón tay quấn quanh phần tóc bên tai anh, “Anh muốn nói gì?”

Lâm Yến lại im lặng, Trình Thư Nặc chờ một cách không chắc chắn, Lâm Yến lại đột nhiên cúi đầu, môi sượt qua tai cô, dán lên vành tai.

“Anh muốn kết hôn với em.”

“…”

Trình Thư Nặc ngẩn ngơ, bất thình lình cầu hôn là sao đây, quá qua loa, quá đột ngột rồi.

Vẻ mặt Trình Thư Nặc ngây ra như phỗng.

Lâm Yến ngẩng đầu, anh lại đối mặt với Trình Thư Nặc, “Hôm nay là cuối tuần, chắc là cục dân chính không làm việc, thôi vậy, không kết hôn nữa.”

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc không ngờ mình còn chưa tỏ thái độ thì người trong cuộc đã đổi ý, cô giãy dụa, muốn rời khỏi lồng nguc Lâm Yến, ai ngờ Lâm Yến lại không buông tay mà vẫn siết cô vào lòng như cũ.

“Ngày mai thì sao?”

Giọng anh vừa trầm thấp vừa chậm rãi, đề nghị một lần nữa.

“Cái gì mà thì sao?”

“Kết hôn đó.”

“…”

Trình Thư Nặc lạnh lùng liếc anh một cái, “Ai muốn kết hôn với anh chứ?” Cô mím miệng mếu máo, khó chịu nói: “Với cái đức hạnh này của anh, đừng nói kết hôn, em còn muốn chia tay anh đây này.”

“Anh có đức hạnh gì?”

Lâm Yến không hiểu gì, tuy anh không hẳn là loại đàng hoàng gì, nhưng cũng không nham hiểm tiểu nhân mà, dùng cái từ đức hạnh này có chút nghiêm trọng.

Trình Thư Nặc nhanh chóng cho anh đáp án: “Chưa từng thấy ai cầu hôn như anh cả.”

Lâm Yến nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt biến đen, “Còn có người khác từng cầu hôn em à?”

Trình Thư Nặc nhanh chóng phủ nhận, “Tuyệt đối không có, em không có ý này.”

“Thế thì ý em là gì?”

“…”

Trình Thư Nặc ý thức được sự nhạt nhẽo tùy ý mà Lâm Yến thường thể hiện có thể đều là giả vờ hết, cái người này chẳng phải không quan tâm, mà rõ ràng là hẹp hòi vô cùng.

“Luật sư Lâm à, chuyện kết hôn tính sau đi, bây giờ em có chuyện quan trọng hơn cần phải hoàn thành.”

“Còn chuyện gì quan trọng hơn việc kết hôn với anh nữa?”

“Ví dụ như, em bỗng muốn đi vệ sinh.”

“…”



Hai người không quậy nữa mà cùng nhau xuống xe đi về phía cục cảnh sát thành phố, chiều nay Lâm Yến phải đến phòng điều tra kinh tế tiếp nhận điều tra.

Trình Thư Nặc không rõ tình hình chi tiết, cô chỉ biết đại khái là cảnh sát nghi ngờ vụ thu mua Hành Viễn của Trung Khải mà Lâm Yến phụ trách ba năm trước đây có vấn đề. Trình Thư Nặc cũng hiểu được, việc Lâm Yến và Hoàng Khải Bình dính dáng với nhau có lẽ là không sai, mà điểm xuất phát của Lâm Yến, là lúc ấy khi anh tra ra manh mối cuối cùng liên quan đến vụ án của Lâm Nghị có liên quan với tập đoàn Hành Viễn.

Ba năm trước, hoặc là bốn năm trước, hoặc là trước đó nữa, tiếng tăm của tập đoàn Hành Viễn ở An Thành không nhỏ, mà khi đó Lâm Yến chẳng qua mới chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp. Nếu vụ án của Lâm Nghị không chỉ đơn giản là hi sinh vì nhiệm vụ, khi đó Lâm Yến đã phải gánh chịu điều gì trên lưng, anh cần mượn quyền lực của Hoàng Khải Bình để đạt được mục đích của mình ư?

Lâm Nghị qua đời năm Lâm Yến học lớp 12, mà tới năm ba đại học Trình Thư Nặc mới bắt đầu theo đuổi Lâm Yến lúc ấy đã học năm tư.

Trình Thư Nặc bất chợt gỡ bỏ khúc mắc, cô đã từng không cam lòng, chỉ bởi vì cảm thấy Lâm Yến không yêu cô, hoặc không đủ yêu cô, cho dù cô vứt bỏ tất cả những rụt rè của một cô gái, chỉ thiếu nước hèn mọn quỳ xuống trước anh thôi cũng không đợi nổi một chút đáp lại từ anh.

Nhưng chuyện không chỉ đơn giản như những gì cô nhìn thấy, trước đây trong mắt cô chỉ có tình yêu, Lâm Yến thì không, trong mắt anh không chỉ có mỗi tình yêu.

Anh có trách nhiệm của một người đàn ông, cũng có sự nhẫn nhịn và thứ muốn theo đuổi mà không muốn ai biết.

Cũng coi như vừa khéo, bất kể là Hoàng Khải Bình của tập đoàn Trung Khải hay hai anh em họ Giang của Hành Viễn, ngoài Giang Hành Chi đã qua đời ba năm trước ra, thì khoảng thời gian gần đây cô đã gặp hết.

Hoàng Khải Bình là gặp ở làng du lịch suối nước nóng lần trước, Giang Hạ thì vào mấy ngày trước, đến bây giờ dự án bên khoa học kĩ thuật Chính Hưng vẫn chưa được xác định.

Lâm Yến và những chuyện này dính líu với nhau bắt nguồn từ Lâm Nghị, đến nay Tôn Ngộ vẫn còn hận Lâm Yến, nhưng Lâm Yến sai nhất ở điểm nào.

Mấy ngày nay cô nhận được rất nhiều thông tin, Lâm Yến không giấu diếm cô điều gì, tuy Trình Thư Nặc cũng vất vả tiêu hóa hết, nhưng hơn cả thế là sự thích thú.

Chuyện cô có thể làm không nhiều lắm, thậm chí cô chẳng giúp được gì cho Lâm Yến, nhưng cô thật sự thích cảm giác này.

Cảm giác khi được kề vai chiến đấu cùng Lâm Yến.

Hai người tách ra, Trình Thư Nặc ở bên phòng hình sự, hồi sáng Dư Tề đã bị Tôn Ngộ đưa về cục, Trình Thư Nặc ít nhiều cũng có chút lo lắng, nhưng khi cô đi tới thì từ xa đã nhìn thấy mẹ Trình và một người đàn ông trung niên đang đỡ nhau đứng chờ trên hành lang bên ngoài phòng thẩm vấn.

Trình Thư Nặc sửng sốt tại chỗ, mấy hôm trước bố Dư Tề đi công tác, mẹ Trình mới gọi điện cho cô, lúc này gia chủ đã quay lại, Trình Thư Nặc bỗng cảm thấy bản thân không cần phải xen vào.

Tóm lại, người Dư Tề nhìn thấy không phải Lâm Yến, còn việc người cậu nhìn thấy rốt cuộc là ai, cũng là chuyện của cảnh sát, không liên quan gì nhiều tới cô.

Trong thoáng chốc khi cô đang ngây người, thì cửa phòng thẩm vấn mở ra, Tôn Ngộ kéo Dư Tề ra ngoài, sau lưng còn có hai nữ cảnh sát.

Dư Tề bổ nhào vào lòng mẹ Trình, người đàn ông trung niên vỗ lưng Dư Tề, không biết ba người đang nói gì.

Trình Thư Nặc không nhìn nữa, cô xoay người rời đi.

Tôn Ngộ tình cờ liếc thấy Trình Thư Nặc ở đầu bên kia hành lang, cậu nói hai câu với nữ cảnh sát bên cạnh rồi xoay người đuổi theo.

Nơi đầu cầu thang, Trình Thư Nặc liếc nhìn Tôn Ngộ đã đuổi kịp, cô cảm thấy buồn cười, “Cậu đi theo tôi làm gì thế?”

Tôn Ngộ đi đến bên cạnh Trình Thư Nặc, “Chị không sao chứ?”

Trình Thư Nặc không hiểu ra sao, “Tôi thì có thể có chuyện gì?” Cô tiếp tục đi xuống cầu thang, suy nghĩ một lúc, rồi vẫn quan tâm nói: “Dư Tề không sao chứ?”

Tôn Ngộ cố gắng nói đơn giản: “Hai nữ cảnh sát vừa nãy đều học chuyên ngành tâm lí học, trước khi vụ án được giải quyết, bọn tôi sẽ phái đồng nghiệp thường xuyên để ý, không sao đâu.”

Trình Thư Nặc gật đầu, không hỏi gì nữa.

Tôn Ngộ lại mở miệng: “Chị muốn đi đâu thế?”

Bởi vì câu hỏi của Tôn Ngộ mà Trình Thư Nặc nghĩ tới người nào đó, cô nở nụ cười, nói: “Đến phòng điều tra kinh tế, không biết khi nào anh ấy mới xong, tôi đi chờ anh ấy.”

Tôn Ngộ đi sóng vai với Trình Thư Nặc xuống cầu thang, “Chị tin tưởng Lâm Yến đến vậy à?”

“Đương nhiên.”

Cô đáp lại hai chữ, cũng không giải thích thêm.

Tôn Ngộ hỏi: “Tại sao vậy?”

Bước chân của Trình Thư Nặc dừng lại, cô nghiêng người nhìn Tôn Ngộ: “Cái gì mà tại sao?”

Tôn Ngộ cũng không vòng vo, cậu đối mặt với Trình Thư Nặc, “Có đáng không? Chị vừa lành sẹo thì đã quên đau rồi sao, năm ngoái khi chúng ta bên nhau, tôi đón sinh nhật với chị, những lời chị nói khi uống nhiều đó, chị đã quên hết rồi sao? Nếu không sao mà chị có thể ở bên anh ta một lần nữa thế?”

“Tôi đã nói gì?”

Đúng là Trình Thư Nặc đã quên, cô chưa bao giờ nhớ mình nói gì khi uống say.

Tôn Ngộ do dự một giây, rồi khó khăn nói tiếp: “Chị nói với tôi, khi chị mang thai một đứa bé không ai muốn thì hận không thể giết anh ta.”

Ngay chính bản thân Trình Thư Nặc cũng sửng sốt, cô hỏi: “Tôi từng nói thế với cậu sao?”

“Không chỉ có thế…” Tôn Ngộ hơi dừng, rồi mới tiếp tục: “Chị còn nói lúc ấy sinh non bị đưa đến bệnh viện thì hận không thể chết đi cùng đứa bé, chị còn nói sống không có ý nghĩa gì, chị nói chuyện mà mình hối hận sau cùng chính là trước đây đã chọn môn của khoa luật làm môn tự chọn, nên mới quen biết Lâm Yến…”

Trình Thư Nặc không để Tôn Ngộ nói hết, “Tôi say rượu nên nói linh tinh thôi.”

Tôn Ngộ nói nghiêm túc: “Chẳng lẽ không phải là rượu vào lời ra sao?”

“Bất kể là loại nào, thì đều đã là quá khứ rồi.” Trình Thư Nặc nghiêm túc nhìn Tôn Ngộ, giọng cô trở nên nhẹ nhàng, “Cậu nhắc đến những lời này trước mặt tôi thì không sao, nhưng tôi không hi vọng Lâm Yến biết, vậy nên, sau này đừng nói nữa, cậu nhớ lời một con ma men nói lâu như thế làm gì, tôi cũng không muốn nghe lại nữa.”

Làm sao Tôn Ngộ cũng không ngờ được, điều Trình Thư Nặc lo lắng sau cùng lại có thể là cảm giác của Lâm Yến, cảm xúc Trình Thư Nặc lúc đó là thật hay giả, cậu ta biết rõ, lúc đó nỗi hận thù trong mắt Trình Thư Nặc là thật, còn tình yêu là giả.

Nhưng bây giờ nhìn vào ánh mắt của Trình Thư Nặc, cậu cũng rõ ràng, nỗi hận thù của quá khứ là giả, còn tình yêu mới là thật.

Tôn Ngộ không nói gì nữa, cậu đứng tại chỗ, nhìn Trình Thư Nặc xuống cầu thang, cho đến khi bóng dáng cô biến mất.



Trình Thư Nặc còn chưa chờ tới lúc Lâm Yến đi ra, thì thời tiết lại thay đổi, đầu tiên mặt trời trốn sau tầng mây đen, sắc trời tối xuống từng chút một, không lâu sau thì mưa to trút xuống.

Tâm trạng Trình Thư Nặc không tồi, Lâm Yến chưa ra, cô trò chuyện cùng ba chàng trai khác trong nhóm, ban đầu trong nhóm chỉ có năm người, rồi nhờ Tống Diệc Dương giật dây mà cô bất chợt nổi hứng, kéo luôn Lâm Yến vào.

Cô còn chưa kịp thảo luận gì trong nhóm thì lại cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng phóng tới trên đỉnh đầu.

Cô ngước mắt, nhìn về phía một đầu khác của hành lang thì vừa khéo thấy Lâm Yến đứng cách đó mấy mét, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

Trình Thư Nặc chìm đắm vào cặp mắt sắc sảo đó, cô bỏ di động vào túi, mỉm cười chạy chậm về phía Lâm Yến, “Không sao rồi phải không?” Cô giơ tay ôm lấy anh, “Em tới đón anh về nhà.”

Nhưng ai biết cánh tay của cô còn chưa đặt lên eo Lâm Yến thì Lâm Yến đã nghiêng người đi nhanh hơn cô, tránh khỏi sự tiếp cận của cô.

Cánh tay của Trình Thư Nặc xấu hổ lơ lửng giữa không trung, cô còn chưa phản ứng được là xảy ra chuyện gì thì Lâm Yến đã bước nhanh về phía trước, nhanh chóng rời đi.

Trình Thư Nặc không biết đã xảy ra chuyện gì, cô sốt ruột đuổi theo, gọi tên anh, “Lâm Yến!”

Lâm Yến không trả lời, anh đi nhanh hơn, gần như là chạy đi.

Trình Thư Nặc đuổi tới cửa cục cảnh sát, Lâm Yến cũng không quay đầu lại mà chạy vào màn mưa.

Mưa rất to, nện “bôm bốp” xuống mặt đất, nước bắn lên, bóng dáng anh hòa vào màn mưa hỗn loạn, khiến Trình Thư Nặc nhớ tới đêm mưa đó, còn có sự sợ hãi và bất an tràn ngập cõi lòng.

Trình Thư Nặc không chút do dự muốn đuổi theo, lại bất chợt bị người dùng lực kéo cổ tay lại, “Đừng đi! Trình Thư Nặc con cũng trưởng thành rồi, sao mà vẫn không nhìn rõ tình huống như  hồi trẻ thế!”

Chỉ chậm một chút, Lâm Yến đã chạy tới chỗ đậu xe.

Trình Thư Nặc không rảnh lo gì khác, cô dùng sức đẩy mẹ Trình ra, lao thẳng vào màn mưa.

Lâm Yến đã vội vã khởi động ô tô, Trình Thư Nặc xông lên trước, cơn mưa to trút xuống khiến cô sắp không mở nổi mắt, Trình Thư Nặc lại liều mạng dùng sức đập cửa kính xe, “Lâm Yến! Anh con mẹ nó cút ra đây cho em!”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: “Sắp xếp tai nạn giao thông cho tôi đi.”

Họ Lục nào đó: “Tôi sai rồi!! Cậu là thanh niên đẹp trai nhất trang Tấn Giang!!! Tôi yêu cậu!!!”

Lâm Yến: “Đừng nói nữa, tôi đã quyết rồi, tai nạn giao thông đi.”

Họ Lục nào đó: “Cậu còn có tiểu Nặc mà, đừng nghĩ quẩn.”

Lâm Yến: “Cô ấy không có tôi thì còn có năm người bạn trai cũ, không sao đâu, đụng đi, dùng xe tải lớn đụng đi.”

Trình Thư Nặc: “…”

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK