• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng mấy chốc Lâm Tường đã dừng xe lại trước cổng, một ngôi nhà theo phong cách cận hiện đại với kiến trúc cổ điển độc đáo hiện ra.

Triệu An Ngữ mải mê ngắm nhìn, mà không hay biết có một ánh mắt cũng đang chăm chú đặt lên người mình.

“Vào nhà thôi, tôi mong rằng em sẽ thích mọi thứ nơi đây.” Bạch Kính Xuyên xuống xe trước, đưa tay ra đón Triệu An Ngữ.

Trước dáng vẻ mong chờ của Bạch Kính Xuyên, Triệu An Ngữ lại không muốn cho anh mặt mũi, mở cánh cửa bên sườn xuống xe ở đầu bên kia.

Bạch Kính Xuyên nhìn bàn tay trơ trọi, vành môi nhếch lên nụ cười trào phúng, thu tay về.

Anh cố ý chậm bước, đi song song với Triệu An Ngữ, đẫm lên những ô gạch trải dài vào nhà.

Lâm Tường đi trước một đoạn, khi tới phòng khách chợt dừng bước, quay người lại đưa mắt dò hỏi.

Bạch Kính Xuyên cúi đầu nhìn cô gái bướng bỉnh bên cạnh, nhẹ nói:

“Đặt hành lý của cô ấy vào phòng ngủ chính.”

Triệu An Ngữ cau mày nhà này chắc cũng không ít phòng đâu nhỉ? Phòng ngủ chính đương nhiên sẽ thuộc về chủ nhân ngôi nhà, cô vừa đến đã chiếm mất phòng người ta không hay cho lắm.

Cô lập tức mở miệng từ chối: “Không, tôi ở phòng khách được rồi.”

“Chỗ đó giường cứng không thích hợp cho phụ nữ ngủ đâu, em tạm thời cứ ở phòng tôi đi.” Bạch Kính Xuyên lấy lý do chưa chuẩn bị kịp, nhường phòng mình cho Triệu An Ngữ ở.

Nhưng khi lời đó vào tai Lâm Tường lại là ý đồ khác, anh ta theo lệnh đem hành lý Triệu An Ngữ đặt vào phòng Bạch Kính Xuyên.

Triệu An Ngữ không có cách nào kháng cự, đành chấp thuận. Cô đi theo Lâm Tường vào phòng, một khung cảnh hường phấn đập vào mắt cô, khắp nơi kể cả tủ đề đồ hay thùng rác nhỏ cũng cố ý dùng gam màu sáng nhất để trang trí.

Cái này gọi là gì? Vừa rồi không phải Bạch Kính Xuyên nói chưa có thời gian sắp xếp lại phòng cho khách sao? Đừng nói với cô một người đàn ông bốn mươi tuổi còn thích kiểu này nhé.

Bạch Kính Xuyên quay sang nhìn Lâm Tường, anh nhớ mình chỉ bảo cậu ta thay mới bằng gam màu sáng mà, thế này quá chói mắt rồi.

“Khụng.”

Bạch Kính Xuyên lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, rồi nói:

“Ngữ Ngữ nếu em không thích có thể đổi màu khác.”

Triệu An Ngữ đi lại giường lớn ngồi xuống, do đồ dùng tất cả đều còn mới, cô hài lòng khi không ngửi thấy mùi hương thuộc về Bạch Kính Xuyên ở đây.

“Không sao.” Nhàn nhạt trả lời.

“Vậy em nghỉ ngơi đi, đường xa chắc em cũng mệt rồi.” Bạch Kính Xuyên gật đầu, kéo theo Lâm Tường ra ngoài.

Lâm Tường nghĩ thầm trong lòng, lần này bản thân xong đời rồi, kiểu này chắc chắn bị tư lệnh giáo huấn một phen đây mày, nhưng sự thực lại khác biệt hoàn toàn, Bạch Kính Xuyên chỉ căn dặn anh ta vài việc, sau đó đi thẳng xuống bếp.

Lâm Tường đơ người tại chỗ, thủ trưởng nhà anh ta gần đây thực sự đổi tính rồi à, không những biết cười còn gần gũi thân thiện nữa.

“Anh đi nhanh vậy? Tôi đuổi mãi mới kịp, tư lệnh đâu rồi có phân phó gì không?” Đám người Lâm Tường xuất phát được nửa tiếng, Lục Trị hoàn thành xong việc mới đuổi theo sau, đuổi đến không dám nghỉ ngơi mệt nhừ hai tay vẫn không thể nào thấy xe phía trước ở đâu. Anh ta đặt tay lên vai Lâm Tường vừa nói vừa thở.

Lâm Tường nhìn bộ dáng như mệt chết của Lục Trị băn khoăn không biết cậu ta lái xe hay cưỡi ngựa đây?

“Tư lệnh bảo cậu thôi việc đi.” Lâm Tường gạt bàn tay trên vai mình xuống, ghét bỏ buông lời, rồi rời đi.

Lục Trị nhăn mặt, rồi như gặp vật đáng sợ nào đó vội vã đuổi theo Lâm Tường.

Bạch Kính Xuyên hiếm hoi lắm mới có dịp được ở bên cạnh Triệu An Ngữ, đương nhiên sẽ không muốn người khác làm phiền.

Trong không gian rộng rãi, chỉ có hai người sớm tối kề cận, cả thế giới của cô ấy như chỉ có mình anh, thực sự quá tốt rồi.

Bạch Kính Xuyên ở dưới gian bếp ấm cúng, tất bật chuẩn bị cơm chiều, dựa theo khẩu vị Triệu An Ngữ mà làm ra vài món ăn ngon.

Sau khi bày biện xong món ăn, anh đi lên nhà mở cửa phòng ngủ gọi Triệu An Ngữ xuống dùng bữa.

Không ngờ vừa bước vào phòng, đã bắt gặp dáng vẻ ngoan ngoãn ngủ say của cô. Bạch Kính Xuyên nhẹ bước đến bên giường, chăm chú nhìn cô thật lâu, rồi khom người đặt vào trán cô một nụ hôn nhẹ.

“Cô bé cứng đầu, chào mừng em tới Hải Thành.” Thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng phát ra, đôi mắt sâu thẳm toát ra ý cười nồng đậm, xoay người lui ra ngoài.

Khi cánh cửa khép lại, người vốn tưởng rằng ngủ say chợt mở mắt, mông lung nhìn vào ánh sáng le lói ngoài cửa sổ, thực ra lúc môi Bạch Kính Xuyên chạm vào trán cô đã tỉnh giấc, chỉ là không dám đối diện với khung cảnh ngại ngùng này, do đó mới giả vờ tiếp tục ngủ.

Triệu An Ngữ vén chăn ngồi dậy, như sợ Bạch Kính Xuyên phát giác không dám mở đèn, tiến đến cửa sổ kéo rèm cửa sang hai bên. Dựa vào ánh mặt trời nhìn quanh phòng một lượt.

Gian phòng này sắp xếp rất gọn gàng, ngoài giường cùng tủ quần áo ra còn có một cái giá sách lớn chắn ngang giữa phòng thay đồ và bàn uống trà.

Triệu An Ngữ bước tới giá sách, tùy ý lấy một cuốn ra xem, vừa đọc trang đầu cô đã phải bỏ cuộc, mấy cái liên quan đến chiến lược tác chiến gì gì đó cô không hiểu, cũng không có hứng nghiên cứu. Lật thêm vài cuốn nữa nhưng nội dung cũng không khá hơn là bao, cô chính thức bỏ cuộc tránh xa giá sách.

Lần này cô tin rồi, tin anh ta là một chiến sĩ nhân dân yêu nghề.

Triệu An Ngữ ở trong phòng buồn chán, đi đi lại lại tính nhẩm thời gian đã đủ lâu cho một giấy ngủ, mới mở cửa rời phòng.

Cả căn nhà rộng lớn không một bóng người, Triệu An Ngữ hướng mắt ra khu vườn hiển nhiên vẫn không thấy ai ngoài bụi cỏ, khóm hoa.

Bất chợt đôi mắt Triệu An Ngữ va phải một căn nhà mái bằng nơi cuối vườn, cô men theo ô gạch vôi trắng.

Đứng trước cánh cửa bằng nhôm kính dày bịch, Triệu An Ngữ đặt tay lên khóa cửa thử nhấn xuống, không ngờ lại có thể mở ra được.

Cánh cửa vừa hé ra, Triệu An Ngữ lập tức nghe thấy tiếng súng từ bên trong truyền tới, tính tò mò thôi thúc cô ngó đầu vào trong.

Bạch Kính Xuyên trên người mặc bộ đồ thể thao trắng, tay cầm súng liên tiếp bắn ra những viên đạn bay vào hình nhân.

Hình nộm được kéo lại gần, Triệu An Ngữ kinh ngạc phát hiện các viên đạn tùy ý kia đều đâm vào một điểm chí mạng.

Giác quan của Bạch Kính Xuyên rất nhạy, nghe thấy động tĩnh phía sau liền hạ súng xuống: “Em có muốn thử không?”

Triệu An Ngữ lắc đầu.

“Thử đi, tôi dạy em.” Bạch Kính Xuyên nghiêng người nắm tay cô kéo đến trước mặt mình, đặt khẩu súng ngắn FN FNP-9 vào lòng bàn tay cô dụ dỗ.

Triệu An Ngữ vừa định lên tiếng, đã bị Bạch Kính Xuyên nghiêm khắc nói:

“Chú ý nhắm vào đây.” Hai tay anh cố định cánh tay cô nâng lên cao, điểu khiển ngón tay bóp cò.

“Phằng.”

Viên đạn một lần nữa ghim thẳng lồng ngực hình nhân.

“Tiếp tục.” Hơi thở Bạch Kính Xuyên bủa vây lấy vành tai xinh đẹp của Triệu An Ngữ, khiến cô không thể nào đứng yên được, càng cố tránh né càng bị Bạch Kính Xuyên bao chặt.

Liên tiếp năm phát súng nổ ra, thật may lượng đạn bên trong hạn hẹp, cuối cùng thầy Bạch cũng chịu dừng tay buông tha cho học sinh Triệu.

“Đói bụng chưa? Đi ăn cơm thôi.” Tay Bạch Kính Xuyên không rõ vô tình hay cố ý lướt qua bụng Triệu An Ngữ, khẽ khàn nói.

Triệu An Ngữ không muốn tiếp tục chơi trò mờ ám ở đây nữa, tất nhiên sẽ không phủ nhận bản thân đang đói, nhanh chóng cất bước.

Bạch Kính Xuyên cười khẽ đặt súng lên bàn, sau đó bước theo cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK