• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doãn Khiên ra tay không muốn chừa bất kỳ cơ hội sống sót nào cho Bạch Kính Xuyên, anh được đưa vào bệnh viện trong tình trạng các chỉ số ở mức báo động. Triệu An Ngữ không quản cơ thể đầy dẫy các vết thương ngồi trước cửa phòng cấp cứu chờ đợi, cô không ngừng rơi nước mắt dẫn tới hai đôi mắt sưng mọng, tầm nhìn trở lên mơ hồ.

Từ ngày Bạch Kính Xuyên tới Châu Nam đến giờ đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, bị thương hết lần này cho tới lần khác, Triệu An Ngữ nghi ngờ bản thân với anh có phải khắc mệnh hay không? Mà sao khốn đốn đến mức này?

“Cô theo bác sĩ vào xử lý vết thương đi, tôi tin tưởng vào khả năng của tư lệnh, anh ấy luôn có cách để giảm thiểu rủi ro ở mức thấp nhất sẽ không sao đâu.” Lâm Tường ở phía cuối hành lang nói chuyện với ai đó qua điện thoại xong quay lại, đưa mắt nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Triệu An Ngữ khuyên nhủ.

Triệu An Ngữ lắc đầu: “Tôi muốn ngồi đây chờ kết quả, anh ấy không sao tôi sẽ đi.”

“Ít nhất cô cũng nên để bác sĩ khử trùng vết thương trên trán chứ? Nhìn sơ qua tổn thương khá nghiêm trọng rất dễ lại sẹo đấy.” Lâm Tường thở dài, tư lệnh nhà anh lo lắng nhất là cô Triệu, khi tỉnh lại thấy cô ấy thế này ngài ấy vui vẻ được sao?

Trông có vẻ Triệu An Ngữ còn chần chừ, Lâm Tường bổ xung thêm: “Có tin từ bác sĩ tôi lập tức báo cho cô.”

“Cảm ơn.” Nghe anh ta nói vậy, lúc này Triệu An Ngữ mới vịn thành ghế cố gắng đứng lên, nhờ nữ y tá đỡ mình vào phòng kiểm tra.

Sau khi trải qua các bước khám sức khỏe tổng quát, ngoài các vết thương có thể thấy bằng mắt thường bác sĩ kết luận Triệu An Ngữ bị giãn dây chằng cánh tay và vai nghiêm trọng.



“Cô cần phải nghỉ ngơi, hạn chế vận động nhất có thể.”

Theo lời bác sĩ nói các vết thương khác trên người Triệu An Ngữ không có gì đáng ngại, tuy nhiên vùng trán bị tổn thương khá lớn lại không kịp thời chữa trị, vi khuẩn xâm nhập dẫn tới khả năng cao để lại sẹo.

“Y học hiện giờ rất phát triển, cô đừng lo lắng quá.” Bác sĩ đưa bệnh án cho Triệu An Ngữ an ủi.

Triệu An Ngữ mỉm cười nói cảm ơn bác sĩ rồi cầm theo bệnh án ra ngoài. Những vấn đề đó đối với cô chẳng có gì quan trọng cả, để lại sẹo thì sao chứ? Cho dù bị tàn phế cô vẫn sống đấy thôi, nhưng Bạch Kính Xuyên thì phải làm sao đây? Anh ấy có may mắn bình an qua khỏi không?

Triệu An Ngữ tựa vào tường bật khóc.

Trên đường tới bệnh viện nhìn Bạch Kính Xuyên thống khổ nơi lồng ngực cô rất đau, tất cả những chuyện đó anh ấy một chút cũng không đáng phải hứng chịu, anh có quyền không uống cốc nước độc kia càng có quyền bỏ mặc cô, nhưng Bạch Kính Xuyên ngốc nghếch lại chọn ở lại, cứu một người phụ nữ không ra gì như cô.

Nếu như Bạch Kính Xuyên có mệnh hệ gì cô phải làm sao đây? Đối diện với bố mẹ anh ấy thế nào? Cho dù cô có dùng cả đời cũng không thể trả mối nợ ân tình này.

Từng dòng ký ức hiện ra trước mắt Triệu An Ngữ, câu chửi bới cay nghiệt thậm chí là nguyền rủa tệ hại bản thân đã buông ra, thật nực cười làm sao nó đã linh nghiệm cả rồi.

Triệu An Ngữ oán trách bản thân mình trái tim làm bằng sắt thép hay sao? Mà không cảm nhận được tấm chân tình của anh, đáng ra người nên nằm trong căn phòng lạnh băng đó là cô mới đúng, đáng ra cô nên nhận quả báo.

Đã hơn sáu tiếng đồng hồ trôi qua cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt, thời gian càng lâu những người chờ đợi bên ngoài càng không giữ nổi bình tĩnh, ngay đến cả người suy nghĩ lạc quan như Lâm Tường cũng phải sốt ruột mà đi qua đi lại.

Sang đầu giờ chiều bố mẹ Triệu An Ngữ nhận được tin cũng vào bệnh viện, sau lưng ông bà còn có một cặp vợ chồng chạc tuổi, thần thái đôi phần giống với Bạch Kính Xuyên.

“Kính Xuyên thế nào rồi?” Người phụ nữ sốt sắng lên tiếng hỏi Lâm Tường.

Lâm Tường không biết nên nói cái gì? Khẽ lắc đầu: “Hai bác đi đường xa vất vả ngồi xuống nghỉ ngơi đã.”



Thấy cách nói chuyện giữa Lâm Tường và cặp vợ chồng kia, Triệu An Ngữ lúc này mới chú ý tới, cô đưa mắt nhìn bố mẹ mình xác nhận, thấy ông bà gật đầu liền vội vàng rời ghế đứng dậy chào hỏi:

“Bác trai bác gái.”

Cô không ngờ lại gặp bố mẹ chồng tương lai trong hoàn cảnh này, bọn họ thấy con mình vì cô mà nguy hiểm tính mạng liệu rằng còn thích cô không?

Đôi mắt Triệu An Ngữ không dám nhìn thẳng hai người, áy náy cụp mi xuống.

“Ngữ Ngữ đừng lo Kính Xuyên phúc lớn mạng lớn không có gì, không có gì cả.” Bà Bạch hiền từ lại gần nắm lấy bàn tay hằn dấu dây thừng thâm tím của Triệu An Ngữ, trong lòng đầy dẫy lo âu nhưng lại cố tỏ ra không sao nhẹ nhàng cất lời.

Vốn theo bàn bạc từ trước ngày mai ông bà mới tới Châu Nam hỏi vợ cho con trai, mà không rõ vì nguyên do gì quyết định đi bằng được trong ngày hôm nay, đến nhà họ Triệu mới biết thì ra người làm cha làm mẹ luôn có giác quan thứ sáu, con trai gặp chuyện liền cảm nhận được.

Vợ chồng nhà họ Bạch làm trong ngành giáo dục mang tư tưởng tiến bộ, từ nhỏ đã luôn dạy các con mình phải có lòng giúp đỡ người khác, do vậy ngoài quan tâm tới con trai ra một chút cũng không trách móc Triệu An Ngữ.

Triệu An Ngữ cắn cắn khóe môi, nhìn bàn tay mẹ Bạch cùng những lời xoa dịu bà nói càng thêm tự trách.

Tại sao lúc đem trái tim giao cho Doãn Khiên cô lại quên mất lời ông nội dặn, quên đi đối đãi tử tế bố mẹ Bạch đã dành cho mình?

“Cái thằng Doãn Khiên khốn nạn đó đâu rồi, tôi thật muốn băm vằm nó ra.” Bà Triệu không nhịn được buông lời chửi mắng.

“Bác gái yên tâm từ giờ tới khi chết hắn ta chỉ có thể sống trong tù.” Ngữ điệu Lâm Tường phát ra mang theo căm hận nói.

Tên Doãn Khiên thấy người bên phía Bạch Kính Xuyên tới biết bản thân không thoát nổi liền chọn cách kết liễu nhằm thoát tội, nhưng bọn họ sao có thể cho loại sâu mọt xã hội ấy chết dễ dàng, lập tức bắt lại giao cho cảnh sát, ngoài phán quyết phải chịu theo luật pháp ra những ngày tháng tiếp theo hắn ta ngày đêm được hưởng sự đãi ngộ đặc biệt rồi.



Đêm đến trong căn phòng chật hẹp thiếu thốn nguồn sáng, Doãn Khiên nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo co ro chiêm nghiệm cuộc đời mình.

Hắn nở nụ cười khoái chí, cho rằng cốc nước chứa thuốc diệt cỏ kia đã giết được Bạch Kính Xuyên báo thù, bỗng dưng cả người triệt để ướt sũng, bên trên người nào đó đang dùng xô nước lạnh dội xuống người hắn ta.

Vẫn quen giữ cái bản tính ta đây hống hách, Doãn Khiên ngồi dậy chửi bới inh ỏi: “Mẹ kiếp mày muốn chết? Mày có biết tao là ai không?”

Tên cao to xăm trổ đầy mình từ trên cao nhìn xuống nhếch miệng cười khẩy một tiếng: “Nói xem mày là ai? Nói cho mày biết đã vào đây rồi có là con trời cũng phải cúi đầu trước tao.”

Nói dứt câu tên xăm trổ vẫy tay ra hiệu cho ba bốn tên còn lại, đi lên dùng chân đá mạnh lên người Doãn Khiên.

Anh ta lúc đầu còn ra sức mắng, dần dần tiếng chửi nhỏ lại rồi im bặt, chỉ còn duy nhất tiếng đấm đá va chạm đau điếng người.

Đánh đấm một hồi tên cầm đầu giơ tay lên ra lệnh: “Hôm nay tới đây thôi, đừng làm hắn ta chết.”

Doãn Khiên ngấp ngoái ôm cơ thể bầm tím run rẩy cuộn tròn trong góc xó, hắn ta nào còn dám kiêu căng lén nhìn đám người kia thôi còn không đủ dũng khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK