• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm tĩnh lặng vây lấy gian phòng nhỏ, tiếng hít thở mỗi lúc một trở nên nặng nề.

Hai cánh tay Bạch Kính Xuyên ôm lấy cơ thể Triệu An Ngữ giam cầm trong lồng ngực, đầu lưỡi tham lam phác họa từng đường nét trên bờ môi cô.

Hương vị ngọt ngào mê hồn này khiến anh trầm luân, không cách nào khắc chế bản thân rời đi được nhưng lại không đành lòng tiến thêm bước nữa, cứ như vậy tham lam hôn cô thật lâu, dùng chút đặc ân quý giá xoa dịu cơn thèm khát trong người.

Cho đến khi Triệu An Ngữ có phản ứng anh mới lưu luyến rời khỏi đôi môi căng mọng, bàn tay nhẹ nhàng vén lọn tóc vương trên má cô ra sau mang tai, thanh âm khản đặc khẽ nói: “Ngủ ngon.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================

Gò má Triệu An Ngữ đỏ hây hây có đôi chút ngượng ngùng, một lúc sau nhẹ gật mái đầu nhanh chóng lui ra ngoài.

Bạch Kính Xuyên giữ nguyên tư thế dõi theo bước chân Triệu An Ngữ, nếu không phải lo lắng cô gái nhỏ hoảng sợ anh đã chẳng phải cực khổ thế này.

Anh thở một hơi dài đằng đẵng rồi cất bước tiến vào phòng tắm, dùng dòng nước lạnh ngắt dập tắt cơn khô nóng.

Triệu An Ngữ về phòng tâm trạng không mấy dễ chịu, xếp bằng ngồi trên giường ngẩn ngơ nhìn ánh đèn điện ngoài ô cửa sổ.

Hôm nay đối với Triệu An Ngữ và cả Bạch Kính Xuyên là một ngày dài lê thê, ngoài những chuyện không vui ra cũng có thứ khiến cả hai thổn thức.

Cảm giác được yêu thương, trân trọng len lỏi khắp mọi ngóc ngách trong tâm hồn, khóe miệng Triệu An Ngữ không tự chủ được mà dương lên ý cười, mơ hồ nói: “Ngủ ngon.”

Vài ngày sau, Triệu An Ngữ tuy không biểu hiện quá nhiều ra bên ngoài, nhưng sự xa cách trước kia dành cho Bạch Kính Xuyên dường như đã không còn.

Trong phòng ngủ, Triệu An Ngữ đang sắp xếp đồ dùng cần thiết bỏ vào túi xách, để lát nữa cùng Bạch Kính Xuyên về Châu Nam.

Bỗng cánh cửa phòng mở ra, Bạch Kính Xuyên trên mình mặc bộ âu phục màu xanh navy bước vào, nhìn Triệu An Ngữ đầy âu yếm cất lời: “Đi thôi em.”

Triệu An Ngữ khẽ gật đầu kéo khóa túi xách lại đứng lên.

“Để anh.” Nói rồi Bạch Kính Xuyên nhanh nhẹn đưa tay ra muốn phụ cô mang đồ liền bị Triệu An Ngữ chặn lại.

“Nhẹ thôi, tôi tự cầm được.”

Bạch Kính Xuyên khẽ cười cũng không cố gắng tranh giành với cô nữa, nhưng đôi chân lại vòng qua người Triệu An Ngữ di chuyển sang cánh tay rảnh rỗi của cô, làm nhiều bước rườm rà như vậy đơn giản chỉ muốn nắm tay cô.

Triệu An Ngữ hơi cúi đầu đưa tầm mắt xuống bàn tay thuộc về Bạch Kính Xuyên, ánh mắt gợn con sóng nhỏ yên lặng để người đàn ông bên cạnh nắm tay mình kéo đi.

Ra xe, trong lúc để đồ vào cốp sau Triệu An Ngữ vô tình nhìn thấy đống đồ bổ chất đầy bên trong, thắc mắc hỏi: “Anh mua từ khi nào vậy?”

Vẫn là những món đồ cô chê bai ngày nào, nhưng lần này Triệu An Ngữ đã thấy được thành ý của Bạch Kính Xuyên ở đó, bố mẹ cô cũng lớn tuổi rồi so với những chiếc khăn hay cà vạt thì nhân sâm, thuốc bổ quả thực tốt hơn.

Triệu An Ngữ nhận ra rằng tại mỗi thời điểm khác nhau, lại có cách nhìn nhận theo một chiều hướng khác biệt, tâm hướng về đâu nơi đó có lẽ chính là ánh sáng.

Bạch Kính Xuyên mỉm cười đóng cốp xe lại kiên nhẫn trả lời: “Chiều qua trên đường đi làm về, anh không biết hai bác thích gì? Mỗi thứ lấy một vài hộp.”

“Đồ anh mua bố mẹ tôi không chê đâu.” Triệu An Ngữ mấp máy môi nói thầm.

Trong mắt bố mẹ cô nhất là bố cô, Bạch Kính Xuyên bây giờ khác nào bảo vật quý đâu, đừng nói có quà cáp, anh ta đi tay không đến ông cũng vui vẻ mà tiếp đón ấy chứ.

Khoảng cách giữa Hải Thành và Châu Nam khá lớn, phải mất hơn năm giờ ngồi xe mới về tới nhà Triệu An Ngữ.

Trước khi xuống xe, đôi mắt Triệu An Ngữ có chút trầm mặc nhìn Bạch Kính Xuyên.

Mẹ cô từng nói thời gian cô hôn mê, người đàn ông này đều đặn qua lại giữa hai thành phố chưa có lấy một giờ nghỉ ngơi. Bạch Kính Xuyên bên ngoài nhìn thế nào cũng không giống một kẻ si tình, nhưng tại sao lại ngốc như vậy? Vì một người không yêu mình có đáng không?

“Em sao vậy? Khó chịu ở đâu à?” Bạch Kính Xuyên mở cửa xuống xe trước, đứng bên ngoài giữ cửa chờ Triệu An Ngữ, một hồi vẫn thấy cô ngồi im bất động hơi cúi người nhìn vào ân cần cất lời.

“Không có.” Triệu An Ngữ phục hồi trạng thái, cánh môi hé nở sắc cười nhích người đặt chân xuống nền gạch granite.

Vốn chỉ là một nụ cười nhẹ nhưng lại giống như có ma lực khiến cho người nào đó thất thần, đây là lần đầu Bạch Kính Xuyên thấy Triệu An Ngữ cười với mình, cũng là lần đầu tiên trong đời anh thấy nụ cười xinh đẹp, trong trẻo tới như vậy.

Khi Bạch Kính Xuyên trở lại dáng vẻ bình thường, xung quanh chỉ còn lại một mình anh, tiếng cười bất lực cất lên, đôi chân dài rảo bước theo ai đó tiến vào trong nhà.

Triệu An Ngữ đã nhiều ngày chưa gặp cha mẹ, vừa thấy ông bà Triệu hai mắt đỏ hoe, nắm tay Triệu phu nhân thăm hỏi.

“Bố mẹ đều khỏe cả chứ? Còn công ty thế nào, có gặp vấn đề gì khó khăn không?”

Hà Mai dịu dàng áp tay vào má con gái: “Ngồi xuống uống chén nước đã, mọi chuyện đều tốt con đừng lo lắng quá.”

“Dạ.” Triệu An Ngữ nghe lời Triệu phu nhân đi lại bàn tiếp khách ngồi xuống, khi hai mẹ con cô tới Triệu Anh cùng Bạch Kính Xuyên đã uống sang chén trà thứ hai.

“…Lát nữa cháu phải đi Nam An một chuyến, ngày kia bố mẹ cháu tới đây muốn cùng hai bác bàn bạc chuyện hôn sự.” Bạch Kính Xuyên hơi nghiêng đầu nhìn Triệu An Ngữ lên tiếng.

Triệu Anh thấy con gái không có ý kiến gì liền gật đầu đồng ý: “Cậu đã tính chu đáo vậy rồi, thôi thì cứ chọn ngày lành tháng tốt tổ chức.”

Nói xong Bạch Kính Xuyên không có nhiều thời gian ở lại, đứng dậy xin phép ông bà Triệu rồi ra xe.

Triệu An Ngữ chầm chậm theo sau tiễn anh một đoạn, Bạch Kính Xuyên đi được nửa quãng thì dừng lại, quay người chạy lại ôm lấy cô vào lòng.

“Em ở nhà cùng bố mẹ, xong việc anh tới.”

Nói rồi đặt nhẹ vào trán Triệu An Ngữ một nụ hôn, chần chừ chẳng nỡ buông.

“Tôi biết rồi, anh đi đi không muộn.” Triệu An Ngữ đặt tay lên hông Bạch Kính Xuyên, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh mở lời.

“Chờ anh.” Đầu ngón tay Bạch Kính Xuyên trơn mớn gương mặt nhỏ nhắn, chưa bao giờ anh thấy hai ngày lại dài như thế, một giây một phút chẳng muốn chia xa.

Bạch Kính Xuyên ngồi lên xe, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn đến khi bóng dáng Triệu An Ngữ mờ nhạt mới thôi.

“Sao cậu không đưa vợ con đến Hải Thành.” Bạch Kính Xuyên chợt nói.

Lâm Tường ngây ngốc hồi lâu mới nghe ra tư lệnh đang hỏi mình, anh ta cười khổ: “Tình hình hiện tại của tôi chưa cho phép, con lại còn nhỏ vẫn nên ở nhà với ông bà tốt hơn.”

“Quyết định thăng cấp của cậu tôi đã phê duyệt, chờ con cái lớn hơn một chút đưa tới đây đi.” Bạch Kính Xuyên ngửa đầu tựa vào sau ghế nghỉ ngơi, giọng trầm trầm bâng quơ nói.

Lâm Tường mừng rỡ không thôi, liên tục cúi đầu: “Cảm ơn tư lệnh đã nâng đỡ.”

Phía sau, Triệu An Ngữ nán lại một lúc rồi nhấc chân quay vào nhà, bất giác gương mặt tươi cười đầy ẩn ý của mẹ ở cửa làm cô đỏ mặt.

“Mẹ con đói quá, mẹ có nấu tôm rim không?” Triệu An Ngữ ôm cánh tay mẹ, lên tiếng giải thoát bản thân khỏi ngượng ngùng.

Hà Mai cười cười trêu chọc: “Đâu có phải đi mãi.”

“Để mẹ xem nào.” Triệu phu nhân dừng bước, quét mắt từ đầu đến chân Triệu An Ngữ, ngoài có chút gầy ra, sắc mặt có thần hơn xưa.

“Con với Kính Xuyên xem ra chung sống rất hòa hợp, khí hậu ở Hải Thành có tốt không?”

Triệu An Ngữ cắn khóe môi lược bỏ đi vế trước, qua loa trả lời câu hỏi đằng sau: “Mưa khá nhiều, con ở chục ngày thì mưa tới bảy tám hôm.”

Triệu phu nhân là người từng trải có cái gì mà không nhận ra, chẳng qua không muốn đi quá sâu vào mấy chuyện riêng tư này, hỏi han thêm vài câu rồi vào bếp cùng Thím Trần dọn cơm.

Triệu An Ngữ cùng cả nhà ăn cơm trưa xong, lên phòng nghỉ ngơi, sau đó sang chiều tới quán cà phê gặp gỡ mấy người bạn vẫn thường liên lạc, lại không ngờ được tại đây cô đã thấy người không nên thấy.

Doãn Khiên của năm nào giờ đã chẳng còn, anh ta ở trong trí nhớ của cô thay đổi quá nhiều, dáng dấp và cả cách ăn mặc giống như một con người hoàn toàn mới.

“Nhà họ Doãn từ khi bị phá sản đã về quê sinh sống, còn mình Doãn Khiên cố chấp bám trụ ở đây, nghe nói anh ta nhờ họ hàng xin được công việc tư vấn nhà đất, cuộc sống không mấy dễ dàng.” Một cô bạn lên tiếng nói.

Triệu An Ngữ không muốn để người kia ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, coi như đang nghe câu chuyện nói về người xa lạ, đưa mắt ra nhìn phố xá tấp nập.

Con người bội bạc đó, đây coi như là quả báo anh ta phải chịu.

Ở bên kia Doãn Khiên có vẻ như cũng phát hiện ra Triệu An Ngữ, nơi đáy mắt lóe lên tia khó lường, bàn tay nắm chặt ly thủy tinh oán hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK