Triệu An Ngữ lâu ngày không gặp Lâm An Nam trong lòng có chút nhung nhớ, sau khi tan làm liền xách theo đồ chơi cùng mấy món quà mua từ nước ngoài về tới căn hộ chung cư nhà họ Lâm thăm hỏi.
Cô đứng trước cửa nhà bọn họ nhấn mấy hồi chuông mới có người ra mở cửa, bà Phương Liên nhìn thấy Triệu An Ngữ thiếu mất phần nhiệt tình của trước kia, gương mặt lạnh tanh như muốn đuổi khách.
“Cô tới có chuyện gì không?”
Triệu An Ngữ nhận ra bà ta không chào đón mình, khách sáo nói: “Cháu tới thăm tiểu Nam với có chút quà biếu cô chú cùng em.”
Phương Liên nghe thấy vậy đưa mắt nhìn mấy túi đồ trên tay Triệu An Ngữ, giọng điệu khinh khỉnh cất lời: “Mấy thứ này của cô chúng tôi sao dám nhận, nhà tôi còn có việc không tiếp được cô.”
Triệu An Ngữ nhướng mày, theo khe hở nhỏ cô loáng thoáng trông thấy trong phòng khách nhà bà ta có bóng dáng đàn ông, đây là lý do bà ta không muốn tiếp cô sao?
Phương Liên nói xong trực tiếp đem cửa đóng lại, mặc kệ Triệu An Ngữ còn đang đứng ngoài đó, quay người đi vào nhà.
“Ai tới vậy?” Lâm Thước lên tiếng hỏi.
Bà Phương Liên ánh mắt có phần giấu diếm trả lời: “Nhầm nhà thôi.”
Ngay sau đó bà ta ngồi xuống bên cạnh chồng, nhoẻn miệng cười thân thiết: “Cậu uống trà đi, lần sau tới chơi là được rồi không cần mang nhiều quà thế đâu, vợ chồng tôi ngại lắm.”
“Chút quà mọn thôi ạ, đây là tấm lòng của cháu mong cô chú đừng từ chối.” Người đàn dáng người cao to đầy đặn mỉm cười đáp lại.
Có câu này sắc mặt Phương Liên càng thêm rạng rỡ, bà ta đã nhìn qua trong hộp đều là những món đồ thượng hạng, nghĩ thầm quà thế mới là quà, đâu như thứ vợ chồng Bạch Kính Xuyên mang tới không có giá trị gì cả.
Triệu An Ngữ trân trân nhìn cánh cửa đóng kín không hề tỏ ra tức giận ngược lại còn bật cười thành tiếng, cũng tốt thôi, đây là bà ta không muốn nhận tấm lòng của cô, chứ không phải cô tuyệt tình với nhà họ đâu nhé.
Khi Triệu An Ngữ về nhà, vừa hay Bạch Kính Xuyên cũng trở về, anh nhìn cô đem túi lớn túi nhỏ từ trên xe xuống, nhanh chóng đi qua phụ cô xách đồ, cùng lúc nghi hoặc hỏi: “Em nói tới thăm tiểu Nam mà? Nhà họ không có ai ở nhà sao?”
“Có đấy nhưng người ta chê đồ em mua tầm thường, từ chối rồi.” Triệu An Ngữ đóng cốp xe lại, vừa đi bên cạnh Bạch Kính Xuyên vừa nói.
Bạch Kính Xuyên đặt túi đồ vào một góc trong phòng, sau đó quay ra ôm vợ an ủi: “Chú Lâm bảo anh sức khỏe đã ổn định rồi một hai hôm nữa muốn về quê, sau này mẹ con Lâm Tĩnh khó khăn thì chúng ta giúp thôi, còn không để họ tự lo toan cho cuộc sống của mình đi.”
“Cô Phương Liên cũng ở lại đây? Nay em tới nhà họ thấy trong nhà đang tiếp một người đàn ông, em đoán anh ta là người Lâm Tĩnh mới quen.” Triệu An Ngữ vùi mặt vào ngực chồng cọ qua cọ lại đôi chút, rồi buông ra nắm tay anh kéo tới giường ngồi xuống trò chuyện.
Bạch Kính Xuyên mỉm cười xoa đầu Triệu An Ngữ: “Em đấy thay vì quan tâm người này người kia, dành tâm tư đó cho anh có phải hơn không?”
“Anh không sợ Lâm Tĩnh bị lừa thêm lần nữa à?” Triệu An Ngữ đem mái tóc bị Bạch Kính Xuyên chà đạp chỉnh lại, ngón tay vân vê vạt áo anh hỏi.
Cô nghĩ Bạch Kính Xuyên xem Lâm Tĩnh như em gái mình vậy, nên muốn nói cho anh biết để tìm hiểu xem người kia thế nào?
Nhưng anh lại nói với cô Lâm Tĩnh đủ trưởng thành rồi, biết nhận thức người nào tốt người nào xấu, anh chung quy cũng chỉ là người ngoài không nên quá phận xen vào đời sống riêng tư người ta.
Bạch Kính Xuyên bắt lấy bàn tay khơi mào dục vọng của Triệu An Ngữ lại, đem ghì chặt xuống giường rồi chuyển mình đè lên người cô, hơi thở mỗi lúc một nóng khẽ nói: “Anh thực hoài niệm phút giây khi hai ta còn ở pháp, mỗi ngày nhắm mắt mở mắt đều thấy em bên cạnh, về nước rồi lại phải tách ra chỉ có buổi tối mới được ôm em.”
Triệu An Ngữ đưa cách tay không bị kìm kẹp lên luồn vào mái tóc ngắn cũn của Bạch Kính Xuyên, đôi mắt trong trẻo nhìn anh một cách dịu dàng.
“Đến thời điểm nào đó khi cả hai chúng ta đều có tuổi, em muốn gác lại hết tất cả mọi thứ cùng anh đi du lịch khắp nơi trên thế giới.”
“Được.” Cánh môi Bạch Kính Xuyên điểm nụ cười ôn nhuận, đầu từ từ hạ xuống hôn Triệu An Ngữ một cách say mê.
Qua một thời gian được Bạch Kính Xuyên dạy dỗ, Triệu An Ngữ ngây ngô thuở nào giờ đã có thể nắm bắt được vài phần cốt lõi trong đó, phối hợp nhịp nhàng cùng anh triền miên.
Bạch Kính Xuyên như cá gặp nước tùy ý làm những điều mình thích, càn quét mật ngọt thuộc về cô, khi nụ hôn dài kết thúc, ngón tay anh mớn trớn gương mặt cô tình tứ nói:
“Có muốn tắm cùng anh không?”
Trong đầu Triệu An Ngữ lập tức hiện lên hình ảnh ướt át, hai má đỏ ửng ngượng ngùng đẩy anh ra: “Lưu manh.”
Dứt lời thân hình nhỏ nhắn nhảy xuống khỏi giường chạy trốn, Bạch Kính Xuyên không nhịn được cười thành tiếng, người ta nói ở với nhau càng lâu tình cảm càng nhạt phai, nhưng sao anh luôn cảm thấy qua mỗi một ngày mình lại yêu cô nhiều hơn? Tình yêu chỉ có lớn dần chứ chưa từng phai nhòa.
Hơi ấm Triệu An Ngữ lưu lại dần nhạt đi, Bạch Kính Xuyên cười bất lực ngồi dậy hướng nhà tắm đi tới.
Tiếng nước chảy róc rách truyền đến, người nào đó đứng nép bên cạnh cửa chợt cười ngọt ngào rồi cất bước đi xuống bếp chuẩn vị cơm tối.
Bạch Kính Xuyên tắm xong, nghe mùi thức ăn thoang thoảng trong gió liền lập tức rảo bước đi theo, không ngờ anh lại thấy được cảnh Triệu An Ngữ không được thỏa mái, hai tay bịt miệng ngồi dưới sàn nhà, vành mắt đỏ hoe cố gắng nín nhịn thứ gì đó.
Anh vội vã tới gần, bàn tay đặt trên lưng cô vỗ nhẹ, cứ thế ngồi đó chờ đến khi tình hình cô khá hơn mới mở miệng hỏi han: “Em lại uống thứ nước đó? Ngữ Ngữ nó có tác dụng gì mà em phải chịu cực khổ như vậy?”
Đây không phải lần đầu Bạch Kính Xuyên thấy Triệu An Ngữ trong tình trạng này, khi ở nước ngoài cô cũng mang theo chai nước thuốc để uống thường xuyên sớm tối, anh hỏi thì cô nói là thuốc bổ trị rối loạn tiêu hóa, chẳng nhẽ không có loại thuốc nào tốt hơn thức nước hôi hắc đắng chát này sao?
Triệu An Ngữ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Kính Xuyên, tâm trí không ngừng suy nghĩ làm sao để mở lời nói với anh về tình trạng sức khỏe của mình, cô mấp máy môi: “Em…”
“Reng…reng.” Tiếng chuông điện thoại bất chợt kêu vang lấn át đi câu từ Triệu An Ngữ đang nói, Bạch Kính Xuyên có đôi chút phân tâm rồi lại đặt tầm mắt lên người cô chăm chú lắng nghe.
Nhưng đầu dây bên kia có vẻ như đang rất gấp, gọi một lần không được tiếp tục nhấn phím gọi thêm lần nữa, Triệu An Ngữ lên tiếng thúc giục Bạch Kính Xuyên:
“Anh bắt máy đi, lát nữa rồi nói.”
Bạch Kính Xuyên thở dài nặng nề, trước lúc đi nhắc nhở cô ăn kẹo hoặc uống gì đó ngọt ngọt cho dễ chịu.
“Có chuyện gì thế?” Bạch Kính Xuyên đứng ngoài hành lang bắt máy.
“Tư lệnh tôi phát hiện ra Trần Quân Thành thời gian gần đây có nhiều hành động đáng ngờ, hắn ta đã nhiều lần bí mật gọi Doãn Khang tới nhà riêng.” Lâm Tường gấp gáp nói.
Bạch Kính Xuyên cau mày, tên Trần Quân Thành đang tính toán gì đây? Định mua chuộc hết người có chức quyền trong quân doanh? Hay là…
Gương mặt Bạch Kính Xuyên dần dần trầm xuống: “Xem ra không lâu nữa có một vài vị trí phải thay thế rồi.”
Nhân lúc Bạch Kính Xuyên nói chuyện điện thoại, Triệu An Ngữ vào phòng tắm rửa, dòng nước ấm áp thấm vào da thịt khiến cơ thể cô thỏa mái hơn, đôi chân thon dài trơn nhẵn bước ra khỏi bồn tắm, trong lúc lấy quần áo mặc lên người bỗng phát hiện ra bản thân chỉ đem quần áo ngủ theo mà quên mất đồ lót.
Cô mở cánh cửa phòng tắm ra, định nhanh chân tới tủ kiếm đồ, không ngờ mới thò đầu ra đã thấy Bạch Kính Xuyên đứng ở tủ đầu giường, cô không còn cách nào khác nhỏ giọng gọi anh.
“Kính Xuyên em quên mang đồ lót vào rồi, anh lấy giúp em được không?”
Bạch Kính Xuyên quay người lại, ánh mắt nổi tia hưng phấn nhìn chằm chằm vào cách cửa như muốn xuyên qua đó: “Có chỗ nào trên người em là anh không nhìn thấy đâu?”
Triệu An Ngữ cắn khóe môi, lúc đó khác bây giờ khác, đơn thuần chỉ với bộ ngủ yếm lụa viền ren này cô không tự tin đứng trước mặt anh.
Bạch Kính Xuyên trêu chọc một hồi liền chủ động vào tủ mở lấy đồ lót cho Triệu An Ngữ, anh biết với tính cách cô sợ rằng sẽ trốn ở đó đến khi anh đi ra ngoài mới thôi.
Anh kéo ngăn chứa đồ lót ra, cố ý lấy bộ ren đỏ quyến rũ, khi chuẩn bị đóng lại tấm bìa cứng màu trắng được cất giấu kỹ càng trong đó thu hút ánh mắt của anh.
Tập hồ sơ được cẩn thận gấp tư bị Bạch Kính Xuyên mở ra, từng kết quả khám bệnh, hình ảnh siêu âm tử cung nằm gọn trong tay anh, tia hụt hẫng hiện rõ trên gương mặt.
Triệu An Ngữ chờ lâu chưa nghe được tiếng gõ cửa, ngó đầu ra xem thử chỉ thấy căn phòng trống rỗng, cô gọi thử mấy câu không thấy Bạch Kính Xuyên đáp lại, lo lắng mặc bộ quần áo mỏng dính vào người che chắn cẩn thận đi ra.
Ngang qua phòng thay đồ, trước tủ đựng quần áo của mình, cô thấy Bạch Kính Xuyên đang thẫn thờ nhìn thứ gì đó. Đầu óc tự nhiên phát ra tiếng nổ lớn, hai mắt Triệu An Ngữ mở to hết cỡ, như nghĩ tới điều gì đáng sợ lí nhí gọi: “Kính Xuyên.”
“Ngữ Ngữ sao em lại giấu anh.” Giọng nói buồn bã cùng thất vọng cất lên, Bạch Kính Xuyên có cảm giác như cơ thể mình đang run rẩy, vì sao cô phải che giấu? Vì sao lâu như vậy cô không nói cho anh biết?