“Không có việc để làm?” Bạch Kính Xuyên cau mày, cậu ta đến đây ăn vạ anh đấy à? Vài ngày lại chạy tới kêu than, làm như anh hại đời cậu ta không bằng.
Nguyễn Đông Nam giống như trúng tà hai tay điên cuồng vò đầu bứt tai: “Kính Xuyên cậu giúp tôi đi, có người đang nhăm nhe Hải Thu nhà tôi.”
“Cậu trực tiếp đưa cô ấy lên giường đi.” Bạch Kính Xuyên cảm thấy phiền đi tới bàn làm việc ngồi xuống, liếc mắt khinh bỉ Nguyễn Đông Nam, một người phụ nữ thôi cậu ta cũng không giữ được còn làm nên trò trống gì, như anh đấy Triệu An Ngữ bước vào lễ đường rồi anh còn cướp được đấy.
“Cô ấy đâu phải người phụ nữ yếu đuối gì, cô ấy có võ đấy tôi động vào được ư?” Nguyễn Đông Nam rướn cổ nói chuyện đến mỏi nhừ, quyết định rời salon di chuyển ra vị trí khác thuận lợi hơn, anh kéo chiếc ghế đối diện Bạch Kính Xuyên đặt mông xuống, lại bắt đầu nằm dài trên bàn.
Lần trước anh chỉ mới nắm tay thôi đã bị đánh cho gãy tay rồi, đưa lên giường sợ bộ phận nào đó không giữ được mất.
“Đáng đời ai bảo ngày xưa cậu chê cô ấy, mất đi rồi mới thấy luyến tiếc, lúc cậu ly hôn tôi đã nói sao nào?” Bạch Kính Xuyên thật không muốn nhận người bạn này chút nào, yêu đương không rành mạch. Cuộc đời là chuỗi ngày dài nối tiếp nhau, đâu có chỗ cho hai từ hối hận, khi xưa cậu ta vì mối tình đầu mà khiến Trịnh Hải Thu phải đau khổ, giờ nhận một ít coi như nếm trải hương vị.
Nguyễn Đông Nam liên tục thở dài, nhớ lại thời gian mấy năm về trước Trịnh Hải Thu vẫn chỉ là một sĩ quan văn thư lưu trữ hiền lành nhút nhát, vậy mà giờ đây cô giống như biến thành một người khác, không những biết cãi lại còn không coi anh ra gì.
Thế mà anh ta càng lúc càng chết mê chết mệt người phụ nữ đanh đá ấy mới ghê chứ? Nguyễn Đông Nam cho rằng bản thân có vấn đề, thích bị ngược đãi, càng hung dữ càng lao vào.
“Này cậu lại đi đâu thế?”
Nguyễn Đông Nam còn đang đắm chìm trong hồi ức, đã thấy Bạch Kính Xuyên thu dọn đồ đạc trên bàn cất vào ngăn kéo tủ, sau đó cầm áo khoác mặc lên người, nghi ngờ hỏi.
“Tan ca.” Sắc mặt Bạch Kính Xuyên tỉnh bơ, thờ ơ mở miệng.
Nguyễn Đông Nam bất giác nổi đóa đứng bật dậy chỉ trích: “Bạch Kính Xuyên cậu làm việc an nhàn quá nhỉ, sáng mới tới cổng đã chạy đi hết nửa ngày, giờ ngồi chưa ấm chỗ đã tan làm.”
“Trung đoàn trưởng cậu có ý kiến với lãnh đạo?” Bạch Kính Xuyên cài xong khuy áo cuối cùng, liếc Nguyễn Đông Nam nhếch môi.
Nguyễn Đông Nam lập tức im bặt, anh ta lâu ngày dần quên mất người đang đứng trước mặt mình đây là tư lệnh đấy.
“Tư lệnh ngài điều trung úy Trịnh qua chỗ tôi làm việc đi.” Anh ta như bắt được tia sáng tức thì thay đổi thái độ, tiến tới nắm tay Bạch Kính Xuyên thân thiết cầu khẩn.
Mí mắt Bạch Kính Xuyên giật giật hất tay Nguyễn Đông Nam ra: “Sẽ xem xét.” Sau đó nhanh chân bước ra khỏi phòng, anh còn phải về nhà chuẩn bị bữa tối ngọt ngào dỗ đành cô vợ nhà anh, hơi đâu ở đây nghe cậu ta luyên thuyên.
Nguyễn Đông Nam đau khổ nhìn theo Bạch Kính Xuyên, rồi nhìn tới bàn tay từng nắm qua tay thủ trưởng của mình bất giác cũng cảm thấy buồn nôn.
“Tư lệnh Bạch, sau này mong anh giúp đỡ.”
Nghe tiếng nói ngay bên tai, Bạch Kính Xuyên dừng lại động tác chuẩn bị ngồi vào xe, quay người lại ôn tồn nói: “Thượng tá Trần quá khiêm tốn rồi, với khả năng của anh tôi cầu được giúp còn không có cơ hội đấy.”
“Tư lệnh thật khéo nói.” Trần Quân Thành cong môi cười.
Bạch Kính Xuyên cũng mỉm cười sau đó gật đầu coi như chào hỏi, rồi ngồi vào trong xe. Trông bề ngoài thì hai người giống như cấp trên và cấp dưới trò chuyện bình thường, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu bọn họ ghét nhau tới mức nào, nhất là Trần Quân Thành, xe Bạch Kính Xuyên đi xa là lúc đôi mắt anh ta nổi lên tia thâm sâu khó lường.
“Thượng tướng chẳng phải đã căn dặn ngài không có chuyện gì đừng kiếm chuyện với tư lệnh rồi mà.” Sĩ quan dưới trướng đứng sau lưng Trần Quân Thành mở miệng.
“Cậu theo tôi không phải theo cha tôi, đừng có dẫm chân hai thuyền làm tai mắt cho ông ấy.” Trần Quân Thành nắm chặt tay lại, gương mặt căng cứng cảnh cáo cấp dưới.
Anh ta lớn từng này rồi còn bị giám sát, làm cái gì cũng phải nghe theo sắp đặt từ trước có khác nào con rối? Từ nay Hải Thành chính là thiên hạ để anh ta tung hoành.
Ở bên kia Bạch Kính Xuyên tỏ ra ia chán ghét rời mắt khỏi gương chiếu hậu, anh không biết lão già Trần Hạo Giang đã dùng cách thức gì để đưa con trai mình tới chỗ anh, nhưng lão ta tưởng như vậy sẽ có cơ hội lật đổ được anh? Thời gian còn dài anh muốn thử xem cha con lão ta có thể bỉ ổi đến mức nào?
Triệu An Ngữ về tới nhà liền có cảm giác như đi nhầm chỗ, từ ngoài cửa đến trong phòng khắp nơi đều toát lên không khí lãng mạn, dưới ánh nến và hoa hồng đỏ Bạch Kính Xuyên cười xán lạn đưa tay ra mời gọi.
Cô không ngờ người đàn ông thoạt nhìn nghiêm khắc, đĩnh đạc này lại biết yêu đương như vậy.
Triệu An Ngữ mang theo trái tim bồi hồi thưởng thức như lần đầu rung động, đi về phía Bạch Kính Xuyên đặt tay mình lên tay anh.
Anh cười ngọt ngào nắm bàn tay cô khẽ đưa lên môi mình hôn, sau đó kéo ghế để cô ngồi xuống, còn bản thân đi qua phía đối diện.
“Một chút rượu vang nhé!”
“Dạ.” Triệu An Ngữ nhấc ly rượu bên tay mình lên giơ đến chỗ anh.
Trong giây lát ly rượu trắng tinh đã đã được tô điểm bằng màu đỏ tươi, Triệu An Ngữ khẽ lắc nhẹ sau đó đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Khi đặt ly xuống, cô nhìn một bàn thức ăn đầy các món đặc sắc, đôi mắt cảm động nói:
“Ông xã anh vất vả rồi.”
Ánh nến mập mờ hắt lên đôi mắt si mê của Bạch Kính Xuyên, càng khiến nó trở nên hút hồn, anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà hỏi ngược lại cô:
“Em có thấy vui vẻ không?”
Triệu An Ngữ mơ màng gật đầu: “Em rất hạnh phúc.”
Nhận được câu trả lời, Bạch Kính Xuyên bỗng dịch ghế đứng lên, di chuyển thân thể từng bước đến bên cô gái của anh.
Bạch Kính Xuyên nửa ngồi nửa quỳ nắm chặt đôi bàn tay mà anh muốn đi cùng suốt một đời.
“Mọi việc anh làm chỉ có một mục đích duy nhất chính là muốn em vui, Cho nên chưa từng cảm thấy tốn thời gian hay vất vả.”
Đôi mắt Triệu An Ngữ thoáng ửng, vì cảm giác mình đã chọn đúng người xúc động mà rơi lệ, cô cúi người vòng tay ôm cô anh, thanh âm run rẩy nói không thành tiếng: “Chồng à.”
Anh quá tốt, tốt đến mức em nghĩ đây chỉ là một giấc mộng, sợ ngày mai tỉnh giấc rồi sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa.
Triệu An Ngữ biết tính cách cô không được hoàn hảo, thậm chí rất nhiều khuyết điểm, hay hờn giận một cách vô lý khiến anh phải mệt mỏi.
Một người đàn ông phải yêu nhiều bao nhiêu mới có thể luôn bao dung?
Hai cây nến đỏ mỗi lúc một cháy lớn, đốm lửa sáng rực lên bủa vây quanh hai người, Bạch Kính Xuyên ôm Triệu An Ngữ được một lúc rồi buông ra, ngón tay có phần chai sạn vén sợi tóc vương trên mặt cô sang một bên, để lộ gương mặt thuần khiết xinh đẹp, anh tự nhiên trở nên rè rặt cẩn thận hôn lên đôi mắt cô sau đó lần lượt ở mũi cuối cùng là dừng lại ở đôi môi thơm mùi rượu nho.
Triệu An Ngữ muốn chuộc lỗi với Bạch Kính Xuyên nên ra sức lấy lòng anh, cánh môi hé mở đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng anh khám phá.
Chỉ là một vài động tác nhỏ thôi, lại làm Bạch Kính Xuyên trở nên thiếu kiểm soát, cơ thể linh hoạt áp lưng Triệu An Ngữ vào cạnh bàn, dục vọng cao trào muốn đòi hỏi nhiều hơn thế.
Quần áo trên cơ thể hai người chẳng mấy chốc thiếu đi vài hàng khuy, khi bàn tay ai đó chạm vào bầu ngực, Triệu An Ngữ bất giác hoảng loạn đưa tay lên ngăn Bạch Kính Xuyên lại.
Bạch Kính Xuyên khó hiểu rời môi khỏi xương quai xanh Triệu An Ngữ ngẩng đầu lên nhìn, anh nghi hoặc chẳng lẽ đến giờ phút này cô còn từ chối anh?
“Vào trong được không?” Triệu An Ngữ cắn cánh môi nhẹ giọng nói, sau đó như sợ anh không nghe theo bổ sung thêm.
“Chiếc bàn này không tốt.”
Bạch Kính Xuyên nghe xong, híp híp đôi mắt nhìn đến nỗi cô gái hay ngượng ngùng nào đó mặt đỏ bừng mới buông tha, anh bật cười thành tiếng:
“Ngữ Ngữ sao em lại đáng yêu như vậy chứ?”
Nói dứt câu anh lập tức nhấc bổng cô lên, bước chân sải lớn đi về phòng ngủ.
“Nơi này rất cứng cáp có vận động mạnh thế nào cũng không sập được.” Anh nằm đèn lên người cô, vô sỉ ghé sát tai cô thổi hơi.
Nói rồi không đợi Triệu An Ngữ mở miệng đã trực tiếp ngăn lại, khi môi lưỡi dây dưa cuồng nhiệt cũng là lúc anh triệt để thuần phục cô, mang cô đi hết cao trào này tới cao trào khác.
Ánh trăng lẻ loi cô đơn một mình, chợt ngại ngùng mà lẩn trốn vào trong đám mây. Đêm đó, Bạch Kính Xuyên hào hứng muốn chứng minh cho Triệu An Ngữ thấy độ bền của chiếc giường mà làm ra đủ trò dày vò, đến tận khuya mới chịu buông tha ôm người nào đó mềm nhũn vào nhà tắm.
Triệu An Ngữ mệt đến mức nhấc tay nhấc chân còn thấy khó khăn, nhắm mắt lại tùy ý để Bạch Kính Xuyên muốn làm sao thì làm, may mắn anh còn có lòng thương sót, chỉ đơn thuần tắm rửa mặc đồ cho cô, rồi ôm lại phòng ngủ.
Cảm giác bình yên trong vòng tay Bạch Kính Xuyên, Triệu An Ngữ âm thầm cổ vũ chính mình sau này phải thật cố gắng, dù gian nao vất vả thế nào cũng trên hành trình tìm con không được bỏ cuộc, cô nhất định phải sinh cho anh một đứa nhỏ kháu khỉnh.
Đứa nhỏ thuộc về cô và anh.