Bạch Kính Xuyên quan sát ánh mắt trống trải của Triệu An Ngữ, lòng muộn phiền lo lắng.
Anh giữ lấy cổ tay đỏ ửng nhẹ nhàng xoa nắn, tia ôn nhu bao trùm lên thân thể cô, giọng nói ân cần thăm hỏi: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Triệu An Ngữ mím môi trả lời một cách máy móc: “Không có.” Rồi lại tiếp tục rơi vào im lặng.
Mà cái trầm tư lần này không phải tại vì ghét Bạch Kính Xuyên, mà là cảm thấy bản thân mình đã quá cao ngạo lại xem thường người khác.
Cái gì mà anh ta không bằng Doãn Khiên?
Không biết nỗ lực, bao nhiêu năm vẫn chỉ là một tên lính quèn, thực nực cười, hóa ra người không xứng từ đầu tới cuối chỉ có mình cô.
Thế nhưng người ngồi bên cạnh Triệu An Ngữ lại không biết điều này, tưởng rằng cô đã nghe phải những lời không thiện ý mà ghét càng thêm ghét đối mới mình, sốt sắng không thôi.
“Ngữ Ngữ em đừng nghe bọn họ nói, hãy tin tưởng ở tôi.” Thanh âm của anh rất nhỏ dường như chỉ dành cho mình Triệu An Ngữ nghe.
“Ngữ Ngữ.” Thấy Triệu An Ngữ vẫn không đoái hoài đến mình, Bạch Kính Xuyên lôi lôi kéo kéo ôm cô vào ngực, không ngờ trong lúc vô tình đụng chạm vào nơi bị thương khiến người nào đó yếu ớt thốt lên:
“Đau.”
“Đau?” Bạch Kính Xuyên nghi hoặc hỏi lại, sau đó nhớ lại nơi mà mình đã động qua cẩn thận vén tay áo sơ mi lên kiểm tra.
Khi phát hiện chỗ khuỷu tay không những trầy xước mà còn chảy ra cả máu, đáy mắt anh lóe lên tia giận dữ: “Nói anh nghe bọn chúng đã làm gì em?”
“Va chạm chút thôi không có gì đáng ngại cả.” Triệu An Ngữ rụt tay lại giấu ra sau lưng.
Nhưng trong mắt Bạch Kính Xuyên thì nó không phải chỉ là một vết xước nhỏ, anh đã hứa với bố mẹ cô sẽ chăm sóc chu đáo cho cô, vậy mà chưa được mấy ngày đã thành ra thế này.
Mang trong mình tâm trạng vừa thương xót vừa thấy có lỗi, Bạch Kính Xuyên đằng đằng sát khí đứng dậy, sau đó như một mũi tên lao nhanh ra ngoài.
Lâm Tường nhìn hành động của Bạch Kính Xuyên kinh hãi chạy vào hỏi Triệu An Ngữ: “Cô Triệu đã có chuyện gì vậy?”
“Anh ấy thấy tôi bị thương liền nổi đóa.” Triệu An Ngữ không rõ Bạch Kính Xuyên muốn làm gì, thấp thỏm đưa mắt nhìn theo anh.
“Cô mau đi ngăn thủ trưởng lại đi, ngài ấy đi như thế nhất định sẽ xảy ra chuyện đó.” Lâm Tường sửng sốt vội vàng nói.
Thủ trưởng nhà anh hễ có việc gì liên quan đến cô Triệu đều trở nên mất lý trí, Lãnh Cẩn Thu là con gái bộ trưởng hiện giờ chưa phải lúc trở mặt với ông ta.
“Hả.” Triệu An Ngữ bị Lâm Tường thúc giục đơ ra một lúc mới hiểu sự tình, vội vàng đuổi theo Bạch Kính Xuyên.
May mắt khi cô chạy ra anh mới chuẩn bị nhấn ga cho xe chạy, Triệu An Ngữ không nghĩ ra cách nào khác ngoài đứng chắn trước đầu xe, buộc Bạch Kính Xuyên phải đi xuống.
“Kít…” Tiếng phanh gấp kêu lên một cách ghê người, Bạch Kính Xuyên đi tới tỉ mỉ kiểm tra, không thấy gì đáng ngại mới yên tâm nói:
“Ngữ Ngữ em làm gì vậy?” Nguy hiểm lắm em biết không?"
Triệu An Ngữ đưa tay lên nắm lấy góc tay áo sơ mi của Bạch Kính Xuyên nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh vào nhà nói chuyện được không?”
Đây là lần đầu tiên cô chủ động tiếp xúc với anh.
Bạch Kính Xuyên cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé ấy, vẻ mặt sa sầm dần dịu đi, hiển nhiên một lời Triệu An Ngữ nói ra còn có giá trị hơn ngàn câu khuyên ngăn người khác nói.
“Em không khó chịu với đám người đó?” Bạch Kính Xuyên đưa tay khác lên vuốt ve mái đầu cô dịu dàng hỏi.
Triệu An Ngữ ngọt ngào cong khóe môi: “Cũng không có gì to tác cả, anh đừng để trong lòng.”
Bạch Kính Xuyên chợt thở dài: “Nhất định sẽ có ngày đòi lại máu cho em.”
Triệu An Ngữ nhướng mày, chút máu đó có đáng gì đâu cứ coi như bị muỗi đốt đi cô không để tâm, bớt một chuyện sẽ tránh đi được bao nhiêu rắc rối.
Mỗi công việc đều có đặc thù tính chất công việc riêng, điểm này Triệu An Ngữ thực sự không am hiểu gì cả, cũng không có lòng đi tìm hiểu. Nhưng cô biết ở tập thể nào cũng có người này người kia, sếp xấu xếp tốt.
Nhớ đến số sách quân sự chất đầy trên giá sách, cô không muốn vì chút thương tích nhỏ này mà cản trở con đường thăng tiến của Bạch Kính Xuyên.
“Vào nhà thôi, bữa trưa em chưa ăn gì chắc hẳn đã rất đói.” Bạch Kính Xuyên ôn nhu nắm tay Triệu An Ngữ sánh bước bên nhau đi vào nhà.
Triệu An Ngữ hôm nay đặc biệt rất ngoan, kiên nhẫn ngồi trong bếp chờ Bạch Kính Xuyên chuẩn bị cơm, khiến người đàn ông tứ tuần nào đó vui không tả nổi, vừa cắt khoai tây vừa bất giác nở nụ cười tươi rói.
“Sao không thấy Lục Trị đâu?” Triệu An Ngữ tự nhiên nghĩ đến túi đồ mình để trên xe, không rõ Lục Trị đã mang vào chưa? Bạch Kính Xuyên không thích cô uống quá nhiều cà phê nếu để anh ta nhìn thấy nhất định sẽ vứt đi mất.
Bạch Kính Xuyên dừng tay, ngẩng đầu: “Cậu ta về doanh trại làm vài việc rồi? Chiều nay tôi rảnh em cần đi đâu tôi đưa em đi.”
“Tôi không thấy cậu ta nên hỏi thôi, tôi thì đi đâu được.” Triệu An Ngữ xua tay cười gượng gạo.
Bạch Kính Xuyên dường như nhìn ra cô có điểm đang giấu diếm, đứng đó quan sát cô thật lâu.
“Cô Triệu đồ cô mua ở siêu thị tôi đem vào phòng cho cô nhé?” Đúng lúc này Lục Trị xuất hiện tay cầm theo túi đồ Triệu An Ngữ chờ mong, nhưng cô lại không vui chút nào, bởi ánh mắt Bạch Kính Xuyên đang đặt trên hộp cà phê sẫm màu kia.
Triệu An Ngữ kịch liệt nháy mắt ra hiệu cho Lục Trị mau đi, vậy mà cậu ta không hiểu cứ đứng đó chờ cô phải mở lời.
“Mang qua đây.” Bạch Kính Xuyên thâm trầm nói.
Lục Trị không hiểu nguyên nhân, vừa nhìn Triệu An Ngữ vừa chậm chạp xách túi đồ đặt lên bàn.
Bạch Kính Xuyên không nói không rằng lần lượt nhặt hết hơn chục hộp cà phê ra khỏi túi sau đó cất lời: “Được rồi cậu xách vào phòng cô ấy đi.”
“Bạch Kính Xuyên anh định làm gì với số đó.” Triệu An Ngữ nổi đóa, hùng hổ bước đến chất vấn Bạch Kính Xuyên.
“Vứt đi.” Bạch Kính Xuyên sắc mặt lạnh tanh buông lời.
Triệu An Ngữ kiên quyết bảo vệ mấy gói cà phê của mình đến cùng, gắt gỏng: “Anh đừng quá đáng, đây là đồ tôi mua, tiền của tôi anh không có quyền.”
“Ngữ Ngữ mấy thứ này không tốt cho sức khỏe của em.” Bạch Kính Xuyên dịu giọng hòa hoãn.
Triệu An Ngữ mím môi: “Được thôi tùy anh.” Nói dứt câu liền giận dỗi đi về phòng.
Trong đầu Triệu An Ngữ lúc này Bạch Kính Xuyên chính là người đàn ông gia trưởng, thích bắt người khác làm theo ý mình.
“Cốc cốc.” Một lúc sau bên ngoài tiếng gõ cửa kèm giọng nói Bạch Kính Xuyên vang lên.
“Ngữ ra ăn cơm.”
Triệu An Ngữ giả điếc nằm xuống giường chùm chăn kín đầu.
Bạch Kính Xuyên đứng chờ khoảng mười phút, đưa tay vào túi quần lấy ra chìa khóa dự phòng mở cửa.
Anh ngồi bên mép giường, nhìn chiếc chăn nhô cao khẽ nói:
“Em giận tôi sao?”
Triệu An Ngữ từ chối trả lời.
Bạch Kính Xuyên mỉm cười vén một góc chăn xuống, lộ ra mái tóc bù xù che gần nửa khuôn mặt của Triệu An Ngữ. Anh đưa tay lên cẩn thận vén những lọn tóc rối bời sang hai bên, hết sức ôn nhuận nói:
“Em chẳng nhẽ không nhớ bản thân từng bị viêm dạ dày cấp, uống nhiều cà phê sẽ không tốt.”
Triệu An Ngữ ngạc nhiên nhìn vào mắt Bạch Kính Xuyên, chuyện đó cô bị từ năm mười tuổi do ăn quá nhiều đồ cay nóng mà thành, đã mười sáu năm trôi qua vậy mà anh ta vẫn nhớ sao?
“Tôi có thể trả lại cho em, nhưng em phải hứa hạn chế uống.”
Triệu An Ngữ gật đầu thỏa hiệp.