• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xử lý xong chiếc bàn gãy, Triệu An Ngữ cùng Bạch Kính Xuyên một trước một sau ra khỏi nơi làm việc.

Nhìn cô giữ khoảng cách với mình như thể không muốn người khác biết bọn họ có quan hệ, làm Bạch Kính Xuyên chỉ có thể cười khổ, bước chân chậm rãi đi theo phía sau.

“Em lên trước ngồi đi, một mình anh lái xe tới đây thôi.” Thấy cô mở cửa ra ngồi vào hàng ghế sau, anh liền mở miệng nhắc nhở.

Triệu An Ngữ không cam lòng nghe theo lời anh, khoanh tay cố chấp ngồi nguyên vị trí: “Không phải đều ở trong một chiếc xe thôi sao? Ngồi đâu có quan trọng?”

“Rất quan trọng, anh là chồng em không phải lái xe.” Bạch Kính Xuyên miệng thì cười nhưng từng câu từng chữ lại đang nhấn mạnh chủ quyền, nhắc cô ở trong bất kỳ tình huống hoàn cảnh, bây giờ và cả mai sau nữa cô chỉ được có một người chồng duy nhất là anh.

Triệu An Ngữ cau mày lẩm bẩm: “Có ai nói anh là lái xe đâu, là anh tự nghĩ đấy thôi.”

Bạch Kính Xuyên vẫn đứng nguyên ngoài cửa tỏ thái độ cô không thay đổi chỗ ngồi anh sẽ không đi, những chuyện khác anh đều có thể chiều cô tùy ý, nhưng lại khá kỹ tính trong mấy vấn đề này, nói đúng hơn là thích cảm giác có cô sát bên người.

Cuối cùng Triệu An Ngữ cũng phải đầu hàng, hậm hực xuống xe di chuyển lên ghế phụ ngồi cạnh anh.

Bạch Kính Xuyên hài lòng lôi kéo tay Triệu An Ngữ đưa lên miệng hôn một cái, sau đó cứ thế một tay lái xe một tay dây dưa nắm tay vợ cho tới lúc táp xe vào lề đường, dừng xe trước cửa hàng bán hoa quả mới buông tay cô ra.

“Chờ anh một lát.” Nói rồi anh mở cửa xuống xe đi vào bên trong cửa hàng, lúc sau quay lại Triệu An Ngữ thấy trên tay anh xách một giỏ hoa quả.

Triệu An Ngữ khó hiểu cau mày, không phải đến chỗ người phụ nữ kia à? Có trẻ con đáng ra nên mua đồ chơi mới đúng. Tuy nhiên nghĩ thì là vậy, nhưng cô lại không muốn mở miệng hỏi, mặc kệ cho Bạch Kính Xuyên tùy ý muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi, cho đến khi anh lái xe vào bệnh viện cô mới không nhịn được lên tiếng.

“Anh nói đưa em đi tìm câu trả lời cơ mà.”

Bạch Kính Xuyên cười cười: “Đúng vậy, vào trong em sẽ biết thôi.”

Hôm qua người phụ nữ kia còn khỏe mạnh cơ mà, bỗng chốc yếu ớt phải nhập viện sao? Triệu An Ngữ mang theo hàng loạt câu nghi hoặc mờ mịt, cùng Bạch Kính Xuyên đi tới khu điều trị phục hồi dành cho người sau phẫu thuật.



Đi trên hành lang, Bạch Kính Xuyên chợt nhìn thấy Lâm An Nam một mình ngồi xổm bên ngoài, di chuyển chiếc xe đồ chơi. Anh quay sang nhìn Triệu An Ngữ, rồi tiến lại gần cúi người xoa đầu thằng bé.

“Tiểu Nam sao lại chơi ngoài đây?”

“Ba bế.” Thằng nhỏ nghe được giọng nói thân quen lập tức ngước mắt nhìn lên, giang hai tay ra chu môi đòi Bạch Kính Xuyên ôm mình lên.

Triệu An Ngữ sa sầm mặt, thứ anh muốn cho cô thấy là đây? Tình cảm cha con thân thiết ư?

“Bạch Kính Xuyên anh được lắm.” Triệu An Ngữ cắn môi uất ức xoay người rời đi.

Bạch Kính Xuyên bình tĩnh nhìn tấm lưng giận dỗi của Triệu An Ngữ cười dịu dàng, xoay mặt về phía trước nhẹ tay bóp cái miệng nhỏ thằng bé: “Nhóc con đã nói con gọi ta là bác mà, con xem vợ bác hiểu lầm rồi.”

Nói rồi anh cất bước đuổi theo Triệu An Ngữ giữ tay cô lại: “Em đấy chưa gì đã bỏ đi rồi, đôi khi thứ em nghe thấy nhìn thấy chưa chắc đã là dáng hình thực sự của nó.”

Anh hơi dừng lại một chút kéo tay cô đặt lên lồng ngực mình, cho cô cảm nhận trái tim anh luôn vì cô mà trở nên ấm áp.

“Khi anh đã nói lời yêu em, thì cả trái tim lẫn thân thể này chỉ thuộc về em, trước đây cũng vậy sau này cũng thế, nếu không phải là em anh không thể nào nảy sinh ham muốn được.”

Lồng ngực anh dưới lòng bàn tay cô rung lên từng nhịp, có những điều không thể phủ nhận rằng thời gian qua anh đối với cô rất tốt. Triệu An Ngữ bình tâm suy nghĩ kỹ càng cảm thấy anh không cần thiết phải lừa dối cô, bởi ngoài thân thể không đáng giá này ra cô có gì để cho anh lợi dụng?

“Nếu anh làm ra chuyện có lỗi với em, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em.” Bởi anh luôn muốn bản thân hoàn hảo nhất khi ở bên Ngữ của anh.

“Anh yêu em vì điều gì?” Triệu An Ngữ có vẻ đã thông suốt, ngẩng đầu nhìn vào nơi chứa hình ảnh của bản thân trong đôi mắt anh hỏi một câu không liên quan.

Bạch Kính Xuyên ôm gáy cô mỉm cười: “Không vì điều gì cả, chỉ là yêu em thôi.”

Triệu An Ngữ ngây người, cô không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như thế, có thể chính anh cũng không có lời giải đáp vì sao lại yêu cô.

Từng có câu nói thế này: Miễn sao người đó là em, dù mang hình hài, dáng vẻ xinh đẹp hay xấu xí anh đều yêu.

Là ý này phải không?

Bạch Kính Xuyên để cho Triệu An Ngữ thời gian tự mình chiêm nghiệm tất cả mọi thứ, rồi ôn nhuận nói: “Vào trong thôi anh muốn em gặp một người, người đã cho anh cuộc sống thứ hai.”

Khi đã nghĩ thấu đáo, Triệu An Ngữ không còn nặng lời hay tỏ thái độ với Bạch Kính Xuyên nữa, ngoan ngoãn theo anh đi vào phòng bệnh.

Trong phòng ngoài người đàn ông toàn thân quấn vải trắng trên giường ra, thì còn một người phụ nữ trung tuổi ăn mặc kiểu thôn quê nữa, bà ta nghe tiếng bước chân liền quay người lại: “Cậu Bạch.”

Bạch Kính Xuyên cười thân thiết gật đầu: “Chú đêm qua có ngủ được không?”



“Chốc lát lại tỉnh, con bé Tĩnh không biết làm gì mà lâu thế?” Bà Phương Liên thuộc kiểu người nói chuyện bốp chát, đôi mắt trực diện đặt trên người Triệu An Ngữ tìm tòi.

Triệu An Ngữ không quen kiểu bị người khác soi mói thế này, khó chịu rời mắt đi chỗ khác.

“Cậu Bạch tới chơi đấy à? Tôi đã nói rồi cậu bận không cần thường xuyên tới đâu.” Lâm Thước chợp mắt chưa được bao lâu, tiếng nói ồn ào làm ông ta tỉnh giấc, mở mắt ra thấy Bạch Kính Xuyên lại tới, liền cau có.

“Cháu đưa vợ tới chào hỏi chú.” Bạch Kính Xuyên thừa biết tính cách Lâm Thước không muốn phiền hà người khác, nắm tay Triệu An Ngữ đến cạnh giường giới thiệu.

“Bịch.” Lời Bạch Kính Xuyên vừa nói ra, nơi nào đó trong phòng tức khắc vang lên tiếng đồ vật bị rơi xuống sàn, khiến mọi người đồng loạt quay đầu hướng về phía thanh âm.

“Cái con bé hậu đậu này, mày xem làm sao còn ăn được nữa.” Phương Liên chỉ quan tâm hộp cháo bắn tung tóe dưới sàn nhà, tiếc của gõ mấy phát vào đầu Lâm Tĩnh.

Mà Lâm Tĩnh có lẽ đã quen những trận mắng chửi đụng chạm tay chân thế này rồi, cả người cứ đứng im tại chỗ không một chút biểu cảm.

“Mẹ… hu hu.” Đứa nhỏ đang chơi vui thấy bà đánh mẹ sợ hãi ôm chân Lâm Tĩnh khóc lớn.

Một màn này thực sự khiến người khác nhìn vào mà ngán ngẩm, Bạch Kính Xuyên mở ví lấy ra vài tờ tiền nhét vào tay Lâm Tĩnh: “Hỏng rồi thì mua lại không sao đâu.”

Phương Liên là một người tham lam, thấy tiền hai mắt sáng trưng, ngữ điệu nhỏ dần: “Còn không mau đi mua, để bố mẹ mày chết đói à?”

“Có mỗi thế cũng phải ồn ào, không sợ người ta cười vào mặt à?” Lâm Thước nằm yên một chỗ không thể làm gì khác ngoài mở miệng cáu gắt.

Triệu An Ngữ đứng một bên chứng kiến toàn bộ sự việc, cô nhận ra người phụ nữ trẻ tuổi này chính là cô gái hôm qua đụng chạm với mình, thì ra cô ta là con gái người đã cứu mạng Bạch Kính Xuyên?

Việc này giải thích cho mốc thời gian ba năm trước anh được người ta cứu giúp, đứa nhỏ chắc đã khoảng tầm hơn một tuổi rồi.

Nếu vậy thì cô đã hiểu lầm anh thật rồi, Triệu An Ngữ nhận ra sai lầm của bản thân sượng mặt cúi gằm đầu xuống.

“Để cô cậu chê cười rồi.” Lâm Thước toàn thân đau nhức hít vào một hơi lạnh, giọng điệu hổn hển nói.

Trong nhà họ Lâm này chỉ có mỗi mình Lâm Thước còn hiểu biết, nhưng ông ta là người ít nói vì thế suốt ngày bị vợ đè đầu cưỡi cổ, lâu dần chuyển thành cam chịu, lần đó ông ta kiên quyết giữ Bạch Kính Xuyên ở lại bà Phương Liên cằn nhằn không biết bao nhiêu ngày, bà ta sợ anh ở lại lâu tốn cơm, tốn tiền thuốc men, sau này khi anh mang quà cáp tới cảm ơn, thái độ bà ta mới thay đổi.

Bạch Kính Xuyên đặt tay mình vào bàn tay Lâm Thước: “Chú an tâm dưỡng bệnh, đừng lo nghĩ nhiều.”

“Để cậu tốn kém rồi.” Lâm Thước thở dài với khả năng của ông ta khó mà được chế độ đãi ngộ tốt thế này, từ phòng bệnh đến dịch vụ chăm sóc, rồi thuê nhà cho vợ con ông ta ăn ngủ nữa, tiền mỗi ngày đã rơi vào mấy triệu rồi.

Ông ta chẳng muốn làm phiền đến Bạch Kính Xuyên, nhưng gia đình ông ta rất khó khăn không chữa trị sau này què quặt biết kiếm sống thế nào?



Vợ chồng Bạch Kính Xuyên nán lại trò chuyện cùng Lâm Thước khoảng gần một giờ thì dắt nhau ra về, ra cửa anh vẫy Lâm An Nam lại gần dặn dò: “Tiểu Nam ngoan nhé, mai bác lại tới.”

Đứa bé khịt khịt mũi gật đầu, giơ bàn tay nhỏ lên vẫy chào.

“Năm Lâm Tĩnh mười sáu tuổi theo một người trong làng đi ra ngoài làm việc, bị người đàn ông đã có gia đình lừa gạt dẫn đến có tiểu Nam.” Bạch Kính Xuyên đặt tay lên lưng Triệu An Ngữ bước chậm trên hành lang, nhàn nhạt kể chuyện về đứa nhỏ.

Triệu An Ngữ vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự day dứt, suốt cả quãng đường im lặng lắng nghe anh nói, giá như chiều qua cô không nôn nóng, giá như cô dũng cảm mở cánh cửa đó ra, đã chẳng có những hờn giận, oán trách vô nghĩa này.

“Kính Xuyên.” Triệu An Ngữ dừng bước, dáng vẻ xấu hổ vò nhàu vạt áo, mấp máy môi: “Em…”

“Anh hiểu, cũng vì em yêu anh nên mới ghen tuông?” Bạch Kính Xuyên cười trầm ấm vuốt ve mái tóc Triệu An Ngữ, có yêu mới có ghen, anh không trách cô.

“Anh càng bao dung em càng thấy hổ thẹn.”

“Thế em bù đắp cho anh đi.” Trán của anh chạm vào trán cô, âm thanh phát ra vừa đủ hai người nghe.

Anh đang ở đỉnh cao của sự sung mãn, vừa rồi mũi tên đã nằm trên cung lại phải nhịn xuống khiến nơi nào đó không được toại nguyện, cực kỳ bức bối khó chịu, nhân cơ hội muốn đòi hỏi lợi ích.

Dấu vết của ngại ngùng lan rộng trên gương mặt Triệu An Ngữ, cô bối rối đẩy anh ra đi nhanh về phía trước, đi được một đoạn bất chợt xoay người lại không đầu không đuôi nói: “Tối nhé.”

Cái gì gọi vui đến mức ngừng hô hấp? Bạch Kính Xuyên mất vài giây mới kịp phản ứng, cười sung sướng nhấc chân đuổi theo cô vợ nhỏ.

Sau cơn giông trời lại sáng, tia nắng vàng tô điểm cho nụ cười tươi tắn của người đàn ông nào đó, mười ngón tay khăng khít đan vào nhau.

Triệu An Ngữ quay lại công ty đã thấy chiếc bàn mới tinh rộng rãi kiên cố đặt trong phòng, hỏi ra mới biết hai người đi chưa được bao lâu, thì bên chở hàng giao đến, nói là làm theo yêu cầu của Bạch Kính Xuyên.

Người đàn ông này còn định tiếp tục chuyện đó ở đây nữa sao? Anh có hứng nhưng cô không vui nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK