Thấy sắc mặt Doãn Khiên không được vui, Triệu An Ngữ khó hiểu đứng lên theo, nắm tay anh ta dịu dàng dò hỏi: "Doãn Khiên chuyện gì vậy?"
"Ai dám thả hắn ta." Doãn Khiên không để ý đến câu hỏi của Triệu An Ngữ, chìm vào trong cảm xúc bực dọc, tiếp tục nói.
"Là tôi đấy." Đầu dây bên kia chưa kịp trả lời, phía cửa truyền tới giọng nói thâm trầm.
Doãn Khiên đưa mắt nhìn theo, thấy Triệu Anh chắp tay sau lưng, thong dong bước vào, ngắt điện thoại, nghi hoặc hỏi: "Bác đã rút đơn kiện?"
"Đúng vậy." Triệu Anh ngồi xuống chiếc ghế chính giữa bàn tiếp khách, bình tĩnh thừa nhận.
"Cháu không hiểu, chẳng lẽ bác muốn tiếp tục mối hôn sự định sẵn đó."
"Doãn Khiên anh đừng hiểu lầm, chắc hẳn bố em có lý do riêng." Triệu An Ngữ lo lắng Doãn Khiên giận, gấp gáp giải thích.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của con gái, Triệu Anh lại bóng gió nói: "Vậy thì có làm sao?"
Trên đường về nhà, kế toán thông báo trong tài khoản công ty đã có thêm hai mươi tỷ, ông tự nhiên cũng nhìn Bạch Kính Xuyên thuận mắt hơn. Địa vị con rể có sự thay đổi lớn, hiển nhiên thấy Doãn Khiên có phần ghét bỏ.
"Anh ta uy hiếp bố?" Triệu An Ngữ đi đến gần Triệu Anh, ngồi xuống bên chân ông ta khẽ nói.
Triệu Anh cưng chiều xoa đầu con gái, lảng tránh câu hỏi: "An Ngữ con hôm nay mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi."
"Nhưng mà..." Triệu An Ngữ quay đầu nhìn Doãn Khiên, cô còn muốn ở bên anh thêm một lúc nữa. Nếu như không có sự việc kia, tối nay chính là đêm tân hôn của bọn họ.
Cũng may Doãn Khiên không hề trách móc cô, ngược lại còn ở bên an ủi. Nhưng cũng vì điều đó làm cô tự trách bản thân mình, khiến anh phải chịu thiệt thòi.
Triệu Anh đanh mặt lớn tiếng: "An Ngữ từ bao giờ con không nghe lời như vậy?" Nói con gái xong ông quay ra nhắc nhở Doãn Khiên, thái độ không mấy thân thiết như mọi khi:
"Doãn Khiên muộn rồi cậu cũng về nhà đi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện không tốt, ai cũng mệt cả."
"Dạ." Doãn Khiên quan sát sắc mặt Triệu Anh, biết ý nghe theo.
Anh ta nắm tay Triệu An Ngữ không tình nguyện rời đi.
Triệu An Ngữ muốn tiễn Doãn Khiên một đoạn, nhưng bị tia cảnh cáo trong mắt Triệu Anh ngăn cản, đành lưu luyến nhìn theo bóng lưng người thương.
Sau một hồi, Triệu An Ngữ thu lại ánh mắt quay đầu nhìn Triệu Anh, có điều muốn nói nhưng khi thấy dáng vẻ mệt mỏi hiện hữu trên gương mặt bố, cô lại ngập ngừng.
"Thôi vậy, để mai rồi nói."
Doãn Khiên về tới nhà, đứng trước cửa chỉnh lại âu phục trên người, sau đó hít sâu một hơi, mới có dũng khí bước vào nhà.
Anh ta thấy phòng khách chỉ còn lại ánh đèn ngủ mờ ảo, thả lỏng cơ thể nhẹ chân bước đi. Không ngờ khi chuẩn bị đặt chân vào bậc thang, lại bị âm thanh nạt nộ làm cho hoảng hốt.
"Mày vừa đi đâu về?"
Doãn Tắc dừng bước, dáng vẻ có điều khó nói.
"Tao đã nói mày đừng qua lại với con bé nhà họ Triệu đó rồi mà, chưa đủ mất mặt sao?" Sắc mặt Doãn Tắc lạnh tanh, rời ghế sofa đứng dậy, cất bước đến gần con trai trừng mắt nhìn.
"Bố, con yêu cô ấy... con không thể." Doãn Khiên lắp bắp.
"Yêu? Thằng ngu, mày có biết tao ra đường nhục mặt thế nào không? Ai cũng nói con dâu nhà này chưa vào cửa đã cắm sừng chồng." Doãn Tắc nổi cơn thịnh nộ, dí tay vào đầu con trai đay nghiến:
"Trước đây tao chấp nhận hôn sự này vì thấy con bé đó cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng giờ không thể. Cuộc bầu cử bí thư sắp diễn ra, tao mà không giành được vị trí đó cả Triệu gia kia đừng mong yên ổn."
Doãn Khiên im lặng không dám đưa ra ý kiến phản bác, anh ta liếc liếc Doãn Tắc lên tiếng: "Đã có kết quả điều tra tên Bạch Kính Xuyên kia chưa? Hắn làm nhà ta mất mặt, chuyện kia không làm hắn ta vào tù được, con sẽ dùng cách khác khiến hắn không ngóc đầu được."
"Chưa thấy chú ba mày liên lạc." Doãn Tắc hạ giọng nói.
"Chú ba cũng là người có địa vị trong quân ngũ, bộ quần áo hôm nay hắn ta mặc cấp bậc thiếu úy là cùng, bảo chú ấy kiếm đại lý do nào đó, tốt nhất khiến hắn biến mất luôn đi." Doãn Khiên ghé sát tai Doãn Tắc thì thầm.
Ánh mắt Doãn Tắc lay động, có vẻ cũng cùng ý kiến với con trai, thoáng gật đầu.
Cùng thời điểm ở một nơi khác, Bạch Kính Xuyên cũng đang nghe Lục Trị báo cáo kết quả điều tra nhà họ Doãn.
"Doãn Tắc tham gia tranh cử cho chức vị bí thư thành phố, có vẻ ông ta đang nóng lòng được ngồi vào chỗ đó, dốc tất cả vốn liếng vào lần bầu cử này, đến hôn lễ của con trai mình cũng nhằm mục đích kiếm tiền."
Bạch Kính Xuyên nhận lấy tập hồ sơ, mở ra chăm chú đọc. Theo thông tin được ghi trên giấy, nhà họ Doãn này cũng thuộc dạng có chức có quyền, họ hàng hai bên người thì làm quan chức, người thì mở công ty lớn.
Còn về Doãn Khiên từng đi du học ở nước ngoài ngành cử nhân luật. Theo mốc thời gian, thì có lẽ đây là khoảng thời gian anh ta và Triệu An Ngữ chính thức hẹn hò.
Doãn Khiên này ở bên ngoài cũng coi như người có địa vị, được người khác kính trọng, nhưng ở nhà lại như một chú cún ngoan ngoãn nghe lời. Doãn Tắc nói đi đông anh ta chẳng dám đi tây.
Nhà họ Doãn có hay công ty lớn, một là công ty toàn cầu, hai là văn phòng luật do Doãn Khiên điều hành, nhưng thực chất đều do một tay Doãn Tắc bố đứng sau chỉ đạo, tiền bạc thu được đều đổ vào phục vụ cho giấc mơ làm chính trị của ông ta. Nói trắng ra con cái ông ta chỉ là bình phong che mắt thiên hạ.
Triệu Anh cứ nghĩ mình là chim sẻ, nhưng lại trở thành con mồi của đại bàng từ lúc nào chẳng hay.
Bạch Kính Xuyên đặt tập hồ sơ xuống bàn, do nửa bên đầu đau nhức kịch liệt, mà gương mặt có chút cau lại.
Anh ngả người dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Lục Trị nhìn nhìn Bạch Kính Xuyên, không biết nên đi hay chưa? Thì chợt nghe anh mở lời:
"Cậu đi chuẩn bị cho tôi chút quà gặp mặt, nhớ phải là những thứ tốt nhất."
"Tuân lệnh." Lục Trị đứng nghiêm trang, thực hiện tác phong quân ngũ nhận lệnh cấp trên.
Bạch Kính Xuyên cau mày nói: "Đây không phải trong doanh trại, cậu cứ xưng hô bình thường được rồi."
Lục Trị gãi gãi đầu không biết nên nói cái gì, trong đơn vị ai cũng nói Bạch Kính Xuyên là người khó tính, đây là lần đầu cậu ta đi theo, chỉ sợ làm không tốt sẽ bị trách phạt.
"Cậu về nghỉ ngơi đi, trước tám giờ qua đây là được." Bạch Kính Xuyên nói xong rồi thôi, không để ý đến biểu hiện nhăn nhó của Lục Trị. Anh muốn an tĩnh một mình, bèn lên tiếng đuổi người.
Tiếng đóng cửa rất nhẹ đưa gian phòng trở về trạng thái tịch mịch, Bạch Kính Xuyên đưa tay day day hai bên thái dương, đứng dậy đi tới kệ đựng rượu, lấy ra một chai rót vào ly, mang theo đến bên cửa sổ cô đơn uống rượu ngắm cảnh.
Cảnh đêm thành phố Châu Nam rất đẹp, nhưng cũng có gì đó xa vời khó nắm bắt, giống như người phụ nữ trong tim anh vậy.
Dẫu biết tình cảm giữa người với người là chuyện rất khó nói, nhưng khi biết người ấy ghét mình, lồng ngực thực sự đau nhói.