Trần Viễn cũng không biết mình đã bị đưa đến nơi nào. Lúc này, mặt đất ở dưới chân anh đột nhiên trượt xuống. Sau đó, toàn bộ không gian đều trở nên tối sầm lại. Đến cuối cùng, khi lần nữa nhìn thấy được ánh sáng, Trần Viễn mới phát hiện ra mình vậy mà đang đứng ở một chỗ đường hầm, hai bên vách tường cũng không biết rõ là được làm từ vật liệu gì, nhưng sờ lên lại có loại cảm giác vô cùng sáng bóng, lại có chút hơi lạnh. Hơn nữa, vách tường lúc này còn tỏa ra một chút ánh sáng nhàn nhạt.
Thế nên, ánh sáng vừa rồi mà Trần Viễn thấy được, lại chính là từ hai bên vách tường này đã tạo ra?
Trong đầu hiện lên một dấu hỏi lớn, lúc này Trần Viễn cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, ánh mắt của anh bắt đầu chăm chú nhìn lấy bốn phía xung quanh. Đáng tiếc nơi này ngoài một chút ánh sáng yếu ớt từ hai bên vách tường này tạo ra, thì xung quanh cũng không có bất kỳ đồ vật gì. Hơn nữa, đường hầm này thật sự là dài lắm. Cho dù Trần Viễn căng mắt ra nhìn đến hết cỡ, anh cũng không có cách nào nhìn đến phía cuối con đường. Điều này thật sự để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức nghi hoặc, vừa rồi chẳng phải anh chỉ tùy tiện chui xuống một chỗ hố đất thôi sao? Làm như thế nào lại chui vào chỗ này?
Mặc dù trong đầu suy nghĩ như vậy, nhưng Trần Viễn vẫn cảm thấy bản thân mình vô cùng may mắn. Nếu như vừa rồi không phải cái hố đất này vừa vặn xuất hiện ở phía trước mặt, Trần Viễn cũng không biết rõ tình cảnh của mình sẽ trở nên nguy hiểm như thế nào.
Chính vì thế, lúc này cho dù cảm giác đã cách vị trí của đám Cự Ma kia rất xa, nhưng Trần Viễn cũng không có ý định hướng lên phía trên để chui ra ngoài. Anh hơi thử đưa tay lên gõ nhẹ lên trên vách tường, một trận âm thanh trầm nặng vang lên. Trần Viễn có thể cảm nhận được, vách tường này được làm từ vật liệu vô cùng cứng rắn, cho dù lúc này anh muốn đào đất đi lên, cũng không cách nào có thể thực hiện được.
Thế nên, hơi quan sát một chút, Trần Viễn lần nữa hướng về phía trước đi tới. Thời gian cứ như thế chậm rãi trôi qua, Trần Viễn cũng không biết rõ là mình đã đi bao xa, anh chỉ cảm giác vị trí lúc này của mình so với vừa mới rơi xuống đã có ít nhất đã trôi qua vài cây số.
Lúc này, trước mặt của Trần Viễn đột nhiên xuất hiện một chỗ rẽ ngoặc. Bất quá, chô này không chỉ là một lối rẽ, mà nó được chi ra thành hai bên, Trần Viễn cũng không biết rõ hai đối đi này sẽ đưa mình đến nơi nào.
Chỉ thoáng do dự một chút, Trần Viễn quyết định hướng về phía ngã rẽ bên trái bước đi. Lại đi được một đoạn khoảng chừng hơn nửa cây số, lúc này Trần Viễn lại nhìn thấy một chỗ ngã rẽ. Lần này vẫn giống như là lần trước, Trần Viễn thẳng hướng về phía bên trái bước đi.
Cứ như thế, lại rẽ ngoặt thêm đến ba, bốn lần bước chân của Trần Viễn lúc này mới ngừng lại. Bởi vì, phía trước mặt anh đã là một chỗ ngõ cụt. Hơn nữa, quãng đường mà anh vừa mới đi cũng đã vượt qua mấy chục cây số. Trần Viễn cũng không biết, nơi này vì sao lại xuất hiện một chỗ đường hầm nối dài đến như vậy. Bất quá, phía trước đã không có đường, Trần Viễn cũng không có cách nào đi tiếp.
Nhưng mà, rất nhanh Trần Viễn liền nhìn thấy được một tấm cửa sắt. Tấm cửa sắt này vậy mà được đặt ở một chỗ dưới mặt đất. Nếu như vừa rồi không phải lơ đễnh đưa mắt nhìn xuống, quả thật là Trần Viễn cũng không có cách nào phát hiện ra được nó.
“Ừm?!”
Đưa tay đặt ở trên cằm, Trần Viễn hơi suy tư một chút. Mặc dù nơi này đã không có đường đi, nhưng lúc này Trần Viễn cũng không dự định mở ra cửa sắt. Dù sao, nơi này nguy hiểm như vậy, ai biết được phía bên dưới có phải là bẫy rập hay không?
Huống hồ, Trần Viễn cũng không cho rằng, một chỗ đường hầm như thế này, lại không có bất kỳ lối đi nào khác?
Bất quá, lại tìm kiếm một hồi thật lâu, ngoại trừ quay trở lại đi theo đường vòng, Trần Viễn quả thật là không có cách nào tìm ra lối đi thứ hai.
Đến lúc này, Trần Viễn không khỏi hơi hạ thấp trọng tâm, ngồi thấp xuống, bắt đầu chăm chú quan sát cửa sắt.
Nhìn mặt ngoài của tấm cửa sắt này, thì nó ít nhất cũng đã trải qua một đoạn thời gian rất lâu chưa có người đụng tới. Thậm chí, phía trên cửa sắt còn có một ít vết gỉ loang lổ. Bất quá, nhìn về phía tấm cửa sắt này Trần Viễn vẫn luôn có loại cảm giác không quá hài hòa.
Mặc dù ở trong đường hầm này Trần Viễn không có gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Nhưng trên đường đi đến đây, thỉnh thoảng anh cũng gặp được một ít sinh vật biến dị. Tuy rằng thực lực của bọn chúng rất thấp, hình thể cũng vô cùng thấp bé. Nhưng so với những chỗ khác, nơi này quả thật là sạch sẽ rất nhiều. Nhất là, từ khoảng cách nơi này hơn nửa cây số, Trần Viễn cũng chưa từng gặp qua bất kỳ một sinh vật biến dị nào, ngay cả một chút vết tích lưu lại của bọn chúng cũng không có. Điều này càng để cho Trần Viễn đối với tấm cửa sắt này càng thêm nghi ngờ, để phòng.
Thế nhưng, quan sát đến nửa ngày cũng không có bất kỳ phát hiện nào. Trần Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ, thở dài một hơi.
“Được rồi, nếu như đến thì cũng đã đến rồi, vậy thì mở nó ra xem một chút cũng không sao.”
Tự an ủi ở trong lòng một phen, lúc này Trần Viễn mới cẩn thận cầm lấy đoản đao, đem tấm cửa sắt cẩn thận nạy lên.
Ken két…
Lạch cạch…
Từng trận âm thanh sắt thép va chạm vang lên, cũng không biết có phải vì đã quá lâu ngày không có người chạm đến, mà tấm cửa sắt nay hơi có phần kẹt cứng. Với lại, bề ngoài của nó nhìn như rất nhỏ, thế nhưng lúc Trần Viễn dùng đoản đao để nạy lên, anh lại cảm giác cổ tay của mình hơi có chút trầm.
Bất quá, chỉ là hơi trầm một chút mà thôi, Trần Viễn cũng không có phí bao nhiêu sức lực, rất nhanh liền đem tấm cửa sắt này mở ra.
Cửa sắt vừa được đẩy lên, một cỗ mùi hôi thối kèm theo ẩm mốc nhanh chóng bay lên, để cho Trần Viễn có chút nhịn không được, vội vàng lui về phía sau vài bước.
Qua một hồi lâu, cảm nhận bên trong cửa sắt đã không còn bất kỳ mùi vị gì, Trần Viễn mới dám một lần nữa tới gần.
Lúc này, Trần Viễn chăm chú đưa mắt nhìn xuống. Cho dù năng lực nhìn ban đêm của Trần Viễn rất mạnh, nhưng ngay lúc này anh cũng không có cách nào nhìn thấu bên trong đang có đồ vật gì. Đam Mỹ H Văn
Hơi thoáng suy tư một chút, Trần Viễn lúc này mới đưa tay lật nhẹ một cái. Ngay lập tức, trên tay của anh liền xuất hiện một chiếc đèn pin. Sau đó, anh đem công tắt bật lên, ánh sáng ở trên đèn pin liền chiếu sáng một mảng lớn ở trong đường hầm.
Trần Viễn chuyển hướng của ánh sáng, đem mặt đất ở dưới cửa sắt soi đến vô cùng rõ ràng. Bất quá, bên dưới lúc này chỉ là một cái bậc thang trống không, Trần Viễn cũng không có phát hiện ra đồ vật gì nguy hiểm.
Thế nên, chỉ hơi do dự một chút, Trần Viễn liền đem đèn pin thu lại, rồi mới cẩn thận hạ thấp người, chui xuống bậc thang ở sau cửa sắt.
Bịch!
Bước chân của Trần Viễn giẫm nhẹ lên trên bậc thang, mặc dù nơi này có chút ẩm ướt, nhưng bậc thang cũng không tính là trơn trượt. Chính vì thế, Trần Viễn bước thêm vài bước, liền hướng về phía dưới đi xuống.
Cầu thang này được làm hơi nghiêng, nên Trần Viễn phải đi hơn mấy chục mét, lúc này anh mới đi hết dãy bậc thang, chính thực chạm về phía mặt đất. Nhưng mà, chân của Trần Viễn chỉ đi thêm được vài bước, động tác của anh đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt lộ ra mấy phần nghiêm trọng, nhìn về phía trước mặt của mình.
Lúc này, Trần Viễn có thể cảm nhận được ở trong không khí truyền đến một cỗ mùi vị vô cùng tanh nồng. Hơn nữa, từ trên đỉnh đầu của anh vậy mà nhỏ xuống mấy giọt chất lỏng. Mặc dù không biết đó là thứ chất lỏng gì, nhưng Trần Viễn có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là nước. Bởi vì, đầu tóc của anh lúc này cảm giác còn có chút dính.
Ngay sau đó, Trần Viễn không khỏi cẩn thận ngước đầu ngẩng lên. Thế nhưng, vừa mới ngước lên được một chút, động tác của Trần Viễn lập tức liền ngừng lại, ánh mắt của anh lúc này cũng trừng trừng mở to.
“Cái này… làm sao có thể?”
Rống!!!