Mục lục
Ẩn Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mật mã Kryptos

“Mẩu giấy? Lão đại, ý anh là trước đó anh cũng từng nhận được một mẩu giấy giống hệt như vậy?!”

Lúc này, Tiểu Trần nghe được lời nói của Trần Viễn không khỏi tỏ ra kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía anh.

“Đúng vậy, các cậu hãy tự xem đi!”

Trần Viễn cũng không có ý định giấu giếm, anh trực tiếp đem lấy hai mẩu giấy mà mình đã nhận được từ người phụ nữ bịt mặt, đưa ra cho hai người Tiểu Trần và Phi Hổ cùng xem.

Cầm lên hai mẩu giấy của Trần Viễn đưa đến, Phi Hổ chỉ lật lên lật lại một hồi, sau đó liền lắc đầu, trong miệng còn lầu bầu nói ra.

“Đây là cái thứ đồ chơi quỷ quái gì? Làm sao bên trong lại không có chữ viết?!”

Đối với một người chỉ ưa thích dùng vũ lực hơn là động não như Phi Hổ mà nói, thì nhìn thấy hai mẩu giấy ở trước mặt hoàn toàn không có một chút hứng thú nào. Phi Hổ chỉ xem qua một lượt, liền ném nó trả lại cho Trần Viễn.

Thế nhưng, lúc này ánh mắt của Tiểu Trần lại lộ ra mấy phần khác lạ. Cậu ta chăm chú nhìn lấy hai mảnh giấy này một hồi rất lâu. Sau đó, cậu ta đột nhiên đem cả hai mẩu giấy cầm đến, giơ lên ngay phía trước mặt của mình.

Qua một lúc lâu sau, Tiểu Trần mới đem hai mẩu giấy này đưa lại cho Trần Viễn. Chỉ có điều, bên trong ánh mắt của cậu ta lúc này lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

“Lão đại, anh đã từng bao giờ nghe nhắc đến một loại bút tàng hình hay chưa?”



“Bút tàng hình?!”

Nghe Tiểu Trần hỏi một câu như vậy, trong lúc nhất thời Trần Viễn không khỏi lộ ra sững sờ.

“Đúng vậy, đây là một loại bút được sử dụng bằng mực tàng hình. Chữ viết của nó chỉ hiện lên ngay lúc khi viết, sau đó lập tức liền biến mất không thấy gì nữa. Nhưng mà, nếu như anh dùng đèn laze có chứa tia UV, trực tiếp rọi lên trên mặt giấy. Thì lúc đó, chữ viết ở trên mặt giấy đó sẽ hiện ra. Đây là một loại phương thức dùng để ẩn giấu tin tức đã từng xuất hiện vào nhiều thế kỷ trước. Hiện nay đã được cải tiến, để trở thành một vài câu đố bí ẩn, mang tính thú vị.”

Vừa nói, Tiểu Trần vừa lục lọi lấy bộ đồ nghề mang theo ở trong ba lô. Sau đó, qua một hồi tìm tòi hết sức chăm chú. Cuối cùng, từ trong ba lô của mình, Tiểu Trần mới lấy ra một cây bút, so với bút viết bình thường cũng không có khác biệt gì mấy. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều lộ ra ánh mắt chờ mong, nhìn về phía cậu ta.

“Đây là cây bút tàng hình mà em vừa mới nhắc đến. Mọi người có thể tự mình kiểm tra qua.”

Đem cây bút bi giơ lên ở trước mặt, lúc này Tiểu Trần mới bấm lên một cái nút ở phía trên nắp bút. Ngay lập tức, một màn vô cùng đặc sắc hiện ra ở trước mặt của mọi người.

Chỉ thấy, từ phía trên nắp bút phát ra một tia laze màu tím. Mà tia ánh sáng này vừa mới soi lên trên mặt giấy màu trắng. Ngay lập tức, phía trên mẩu giấy vậy mà hiện ra một đoạn văn tự, với những chữ cái được sắp xếp một cách lộn xộn với nhau.

“Cái này?!”

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía những dòng ký tự vô cùng phức tạp xuất hiện ở trên mẩu giấy trắng. Chỉ có điều, lúc này Tiểu Trần hơi nhíu mày một chút. Sau đó, cậu ta có chút khó khăn, nói ra.

“Đây là một loại mật mã, nó có tên là Kryptos, đã từng được nhà điêu khắc Jim Sanborn đặt tại tổng hành dinh của Cục Tình báo Trung ương Mỹ (CIA) ở Langley, bang Virgina. Nội dung của những ký tự ở trên mẩu giấy này, có ý nghĩa đại khái là: “Màn đêm buông xuống, trên dòng sông tĩnh lặng của lịch sử, ánh trăng sẽ chiếu rọi toàn bộ thế gian.”

Nghe Tiểu Trần từng chữ từng chữ phân tích ra mật mã ở trên mẩu giấy trắng. Lúc này, toàn bộ mọi người ở đây, kể cả là Trần Vễn đều lộ ra một vẻ kinh dị, không thể nào có thể diễn tả ra được.

“Mấy thứ này, có ý nghĩa gì?”

Phi Hổ là người đầu tiên lên tiếng. Cậu ta cảm thấy những gì mà Tiểu Trần vừa mới giải thích thật sự so với lúc không có giải thích còn muốn phức tạp hơn.

“Cái này?!”

Thấy Phi Hổ dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía mình, Tiểu Trần lúc này cũng bắt đầu rơi vào trầm tư. Kỳ thật, vừa rồi sau khi đem mật mã ở trên mẩu giấy thứ nhất giải ra, chính cậu ta cũng không quá chắc chắn với những gì mà mình đã mở khóa.

Chỉ có điều, Tiểu Trần cũng không biết phải giải thích như thế nào để cho mọi người hiểu. Cậu cảm thấy, khả năng giải mã của mình cũng không kém như vậy mới phải?

Thế nhưng, còn không đợi cho Tiểu Trần trầm tư, Trần Viễn đã lần nữa đem mẩu giấy thứ hai đưa cho cậu ta. Sau đó, anh mới thấp giọng nói ra.



“Cậu cũng giúp tôi giải mã nó đi!”

Nghe Trần Viễn đưa ra yêu cầu, Tiểu Trần lúc này cũng đã lấy lại tinh thần. Sau đó, tương tự giống như lần trước, Tiểu Trần rất nhanh liền đem mật mã ở trên mẩu giấy thứ hai giải ra.

“Màn đêm tịch diệt, ánh trăng biến mất, thế gian lần nữa rơi vào tối tăm.”

“Màn đêm buông xuống, trên dòng sông tĩnh lặng của lịch sử, ánh trăng sẽ chiếu rọi toàn bộ thế gian… Màn đêm tịch diệt, ánh trăng biến mất, thế gian lần nữa rơi vào tối tăm…”

Đem cả hai đoạn mật mã do Tiểu Trần vừa mới giải xong, lần nữa lẩm nhẩm ở trong miệng. Nhất thời, toàn bộ tinh thần của Trần Viễn bỗng dưng trở nên rung động kịch liệt. Ngay sau đó, trong đầu anh liền hiện ra một cái hình ảnh hết sức quỷ dị. Ở một nơi nào đó, ánh trăng màu đỏ thắm chiếu rọi xuống nhân gian. Sau đó, bầu trời bỗng dưng vỡ nát, mặt trăng biến mất, thế gian rơi vào một đoạn hỗn loạn, tịch diệt.

Ầm!

Ngay sau đó, Trần Viễn không cách nào chờ đợi được nữa, anh nhanh chóng đem cửa phòng đẩy ra ngoài. Lúc rời khỏi căn phòng của khách sạn, anh mới quay đầu nhìn lại, hướng về phía hai người Tiểu Trần và Phi Hổ dặn dò.

“Hai cậu giúp tôi bảo vệ tốt cô ấy. Tôi đã biết bạn tôi bị đưa đến chỗ nào rồi.”

Nói xong, Trần Viễn hoàn toàn không có thời gian dừng lại. Anh một mạch chạy xuống dưới lầu.

Lúc này, sau khi nhìn thấy Trần Viễn biến mất trên cầu thang bộ, cả ba người còn lại mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo phía sau lưng của anh. Chỉ có điều, bởi vì lần này Trần Viễn thật sự quá gấp, anh dùng tốc độ nhanh nhất để phóng xuống cầu thang. Thậm chí, ngay cả việc gọi taxi anh cũng không có thời gian.

Thế nhưng, tốc độ của Trần Viễn lại không hề chậm một chút nào. Chỉ chưa tới vài phút, Trần Viễn đã chạy một đoạn đường hơn mấy cây số. Lúc mấy người Tiểu Trần đuổi đến, bóng lưng của anh đã hoàn toàn biến mất ở trong màn đêm.

“Tiểu Trần, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Không cách nào để có thể đuổi kịp được bóng lưng của Trần Viễn, lúc này Phi Hổ chỉ có thể bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn về phía Tiểu Trần. Thế nhưng, lúc này vẻ mặt của Tiểu Trần hơi trầm tư một chút. Sau đó, cậu ta liền lắc đầu nói ra.

“Không biết, chờ lão đại trở về rồi hãy tính sau đi.”

“Thật sự không có biện pháp nào khác sao?”

Nhìn thấy Trần Viễn bỏ đi một mình để cứu người, kỳ thật trong lòng Phi Hổ đang rất gấp. Dù sao, lần này cậu ta được Trần Viễn gọi đến là để trợ giúp cho anh làm việc. Thế nhưng, hiện tại người đã không thể nào thấy đâu, để cho Phi Hổ cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng.



“Hết cách rồi, anh cũng biết là điện thoại của lão đại tôi cũng không có cách nào định vị được. Huống hồ, cho dù chúng ta chạy đến, cũng chưa chắc gì có thể giúp đỡ được cho anh ấy.”

“Thế nhưng mà…”

Phi Hổ vẫn hơi có chút không cam lòng, còn muốn lên tiếng để cho Tiểu Trần ra tay trợ giúp. Nhưng lúc này, Tiểu Trần thật sự rất cương quyết, lắc đầu nói ra.

“Xin lỗi, chuyện này tôi thật sự làm không được. Hiện tại, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ tốt cho chị ấy.”

Vừa nói, Tiểu Trần vừa chỉ chỉ tay về phía Thu Trang, cả người đang một mặt thần thỡ, đứng ở phía sau lưng của hai người.

Tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra thật sự quá mức bất ngờ. Hơn nữa, từ trong lời nói của mấy người bọn họ, cô đột nhiên phát hiện ra, Trần Viễn không giống như những gì mà cô đã từng quen biết trước đây. Dường như, trên người anh có một tầng bí mật nào đó hết sức ghê gớm. Cho dù là người của chính quyền, cũng không dám trực tiếp đắc tội với anh. Điều này, để cho tâm lý của cô rơi vào tình trạng phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết phải ứng đối như thế nào cho phải.

“Được rồi, vậy cứ làm theo ý của lão đại đi.”

Nhìn thấy Thu Trang một mặt ngơ ngác nhìn về phía bên kia đại lộ, Phi Hổ rốt cuộc cũng thở hắt ra một hơi. Sau đó vẻ mặt của cậu ta hơi có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu nói ra.

Mà lúc này, Trần Viễn cuối cùng cũng ngừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía một chỗ công viên đã bị bỏ hoang, nằm cách ví trí khách sạn Hoàng Gia hơn mười kilomet.

“Hẳn là nơi này đi?!”

Mặc dù trong lòng không quá xác định, nhưng Trần Viễn lúc này cũng bắt đầu chậm rãi, hướng về phía bên trong công viên bỏ hoang bước vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK