“Chít chít!”
Nhưng mà, Trần Viễn chỉ đi được vài bước, lúc này một thân ảnh đột nhiên lao nhanh tới, vội vàng đem cửa ngầm cho chắn lại.
Nhìn thấy được cái thân ảnh này, Trần Viễn không khỏi híp mắt mỉm cười.
“Trốn, không phải vừa rồi mày trốn rất kỹ hay sao? Thế nào, bây giờ lại nghĩ muốn ngăn cản tao. Có phải, mày thật sự cho rằng lần này tao cũng không thể làm gì được mày?”
Vừa nói, Trần Viễn vừa chậm rãi nâng đao lên. Nhưng mà, con Thiểm Điện Hồ này vậy mà trực tiếp từ trong miệng phun ra một nhánh liên hoa, đưa tới trước mặt của Trần Viễn.
“Ừm?!”
Thần sắc của Trần Viễn tỏ ra có chút kinh ngạc. Anh cũng không có nghĩ đến, con vật nhỏ này vậy mà lại đem đồ vật phun ra. Chỉ là, qua một lúc sau, sắc mặt của anh không khỏi đen lại.
“Mẹ kiếp, mày đang đùa tao có phải không? Vừa rồi mày đem cả một gốc hoa sen nuốt vào trong bụng, bây giờ chỉ nhả ra một cánh hoa, liền muốn đuổi tao rời khỏi chỗ này?”
Nghe được tiếng quát chói tai của Trần Viễn, dường như cũng nhìn ra được tên nhân loại này thật sự không dễ trêu chọc. Thế nên, lúc này con chồn nhỏ lại lần nữa phun ra một cái cánh hoa. Chỉ là, lần này Trần Viễn không hề động đậy một chút nào, chỉ dùng lấy ánh mắt chăm chú nhìn về phía phần bụng của nó.
Cảm giác được một tia nguy hiểm truyền đến, Thiểm Điện Hồ có chút hoảng sợ, dự định lui về phía sau để chạy trốn. Nhưng mà, thấy được phía sau lúc này chính là một bầy Thiểm Điện Hồ con non. Thế nên, ánh mắt của nó hơi thoáng lộ ra vẻ do dự một chút. Cuối cùng, nó chỉ có thể phát ra vài trận âm thanh chít chít, giống như là đang làm ra kháng nghị. Bất quá, Trần Viễn cũng chẳng thèm để ý, chỉ cầm lấy vũ khí, lặng yên đứng ở đấy.
“Chít chít!”
Cuối cùng phát ra một trận âm thanh buồn bực, Thiểm Điện Hồ lại một lần nữa từ trong bụng phun ra đồ vật. Chỉ là, lần này đồ vật được nó phun ra thật sự là nhiều lắm. Hết thảy là mười một cánh hoa sen, cùng với một khỏa trái cây, phía trên còn tản mát ra một chút lưu quang.
Thấy được khỏa trái cây này, hai mắt của Trần Viễn lập tức sáng lên. Bởi vì, anh đã nhìn ra được, đây chính là Thiên Tiên Linh Quả, vừa rồi còn nghĩ muốn đi tranh đoạt một phen. Thật không nghĩ đến, con Thiểm Điện Hổ vậy mà lại đem nó nhả ra.
Chỉ là, hơi xem xét một chút, sắc mặt của Trần Viễn lại một lần nữ trở nên cực kỳ khó coi.
“Súc sinh, mày tính đưa tao khỏa trái cây này thật đó ư?”
Chỉ chỉ về phía trái cây, ánh mắt của Trần Viễn lúc này hiện ra một tia sát khí. Thiểm Điện Hồ có chút không hiểu, tên nhân loại này vì sao lại đột nhiên tức giận như vậy?
Nhưng quan sát một lúc, phát hiện ra quả trái cây mà mình phun ra, vừa vặn phía trên còn lưu lại mấy chỗ vết răng. Hơn nữa, trên thân trái cây còn bị gặm xuống một cái lỗ hổng tương đối lớn. Nhất thời, Thiểm Điện Hồ không khỏi cảm thấy bối rối, vội vàng từ trong bụng phun ra một khỏa trái cây khác.
Lần này, trái cây rất nguyên vẹn, phía trên vẫn còn lưu quang di chuyển không ngừng. Thấy thế, Trần Viễn cảm thấy vô cùng hài lòng, đem toàn bộ trái cây cùng với cánh hoa thu vào trong nhẫn trữ vật.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng không có rời đi, mà đứng ở một bên híp mắt, nhìn lấy Thiểm Điện Hồ.
Sau đó, không để cho nó kịp phòng bị, cổ tay của anh vung lên, trực tiếp đem cổ của nó chộp tới, nâng lên ở phía trước mặt.
“Chít chít!”
Đột nhiên bị Trần Viễn tóm lấy, Thiểm Điện Hồ lúc này tỏ ra vô cùng hoảng sợ, lôi điên ở trên người nó không ngừng phóng xuất ra ngoài, đồng thời cơ thể cũng liên tục giãy giụa, dự định tránh thoát đi.
Nhưng mà, Trần Viễn làm sao lại để cho nó trốn thoát dễ dàng như vậy, toàn bộ lĩnh vực mà ra, không gian xung quanh hoàn toàn bị anh phong bế. Ngay cả lôi điện ở trên người nó, lúc này cũng bị âm dương nhị khí trấn áp, không có cách nào thi triển ra ngoài.
“Chít chít!”
“Chít chít!”
Nhìn thấy thủ lĩnh của mình bị bắt, đám Thiểm Điện Hồ còn lại đều không ngừng phát ra âm thanh chói tai. Ngay cả bầy Thiểm Điện Hồ còn nhỏ, vậy mà cũng bắt đầu học theo, từ trong cửa ngầm phát ra từng trận âm thanh cuồng loạn.
Chỉ là, Trần Viễn lúc này đã hoàn toàn không thèm để ý. Anh chỉ đem con Thiểm Điện Hổ ở trong tay nâng lên, dùng lấy ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, trừng trừng nhìn về phía nó.
“Súc sinh, để tao nhìn xem mày làm như thế nào lại lần nữa chạy trốn? Hừ, muốn đoạt lấy đồ vật của tao, đâu có dễ dàng như vậy được. Nhanh, đem toàn bộ số đồ vật còn lại giao ra đây. Nếu không, hôm nay tao sẽ đem mày xào lăn!”
Nghe Trần Viễn dọa dẫm, con Thiểm Điện Hồ này không những không có phản kháng, ngược lại còn rất ngoan ngoãn đem một ít đồ vật ở trong bụng phun ra ngoài. Nhìn thấy đồ vật rơi ở trên mặt đất, thần sắc của Trần Viễn hơi thoáng thay đổi một chút.
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn kịp có thời gian vui mừng. Lúc này, con Thiểm Điện Hồ này vậy mà há ra hàm răng sắc nhọn, hướng về phía bàn tay của Trần Viễn cắn tới.
“Á!!!”
Bị cắn một phát bất ngờ, tiên thiên cương khí hộ thể của Trần Viễn vậy mà không có một chút tác dụng, trực tiếp bị hàm răng của nó xuyên thủng, sau đó đâm thẳng vào trong da thịt của anh.
May mắn, thể chất của anh đã được tăng cường rất nhiều lần, tu vi đẳng cấp cũng tăng lên một mảng lớn. Nếu không, đổi lại là một vị võ giả cấp bậc đại tông sư khác, sợ rằng bị một cú táp này của nó cho dù không bị phế đi, cũng phải lột một lớp da.
Nhưng mà, cảm giác đau nhức truyền đến, để Trần Viễn có chút nhịn không được, đem Thiểm Điện Hồ nhanh chóng buông ra. Giống như chỉ có chờ đợi như vậy, thân hình của nó cấp tốc hướng về phía bên ngoài động đá chạy trốn.
Thấy được động tác này của nó, Trần Viễn lúc này không khỏi giật tím mặt, quát ầm lên.
“Súc sinh, bây giờ mày còn muốn chạy?!”
Mấy lần bị ăn thiệt thòi ở trong tay của nó, Trần Viễn thật sự là rất khó nhịn, chỉ muốn bắt lại đem nó đánh cho một trận. Nhưng mà, tốc độ của con Thiểm Điện Hồ này thật sự là nhanh lắm. Hơn nữa, không gian lĩnh vực mà Trần Viễn vừa rồi mở ra, dường như đối với nó cũng không có một chút tác dùng nào.
Nhìn thấy Thiểm Điện Hồ càng ngày càng chạy đi, chỉ còn cách cửa hang không có bao nhiêu khoảng cách. Lúc này, trong lòng của Trần Viễn không khỏi trầm xuống.
“Chẳng lẽ, cứ như vậy để cho nó chạy thoát?!”
Âm thầm lẩm nhẩm ở trong miệng một hồi, Trần Viễn lúc này cũng không có cách nào đuổi theo. Thế nhưng, cũng không đợi cho Trần Viễn bắt đầu làm ra động tác. Lúc này, toàn bộ cửa hang bỗng dưng trở nên tối sầm lại. Ngay sau đó, một đoàn liệt diễm từ trên không trung bay nhanh xuống, hướng về phía Thiểm Điện Hồ đập tới.
Ầm!
Một cỗ sóng nhiệt từ trong không khí nhanh chóng phát tán ra bên ngoài. Cho dù là Trần Viễn, lúc này anh cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ ở trong không khí đang không ngừng tăng lên.
Trong khi đó, Thiểm Điện Hồ trực tiếp bị ngọn lửa này nện trúng, thân thể của nó lập tức liền bị hất bay ra ngoài, lặn lộn ở dưới đất đến mấy vòng. Còn không đợi cho nó một lần nữa đứng lên, lúc này một đầu Hỏa Phượng từ trên không trung lao nhanh xuống, dùng lấy móng vuốt đem nó bắt lại, nhấn ở dưới mặt đất.
Đến lúc này, Thiểm Điện Hồ hoàn toàn không có cách nào để có thể chạy trốn. Hơn nữa, trên người của nó lúc này cũng phát tán ra một cỗ mùi khét.
Rất rõ ràng, trúng phải một kích vừa rồi, bản thân nó đã bị tổn thương không nhẹ. Thế nên, ngoài việc phát ra một trận âm thanh chít chít, nó cũng không có cách nào trốn thoát khỏi móng vuốt của Phượng Hoàng.
“Tiểu Hoàng, làm tốt lắm!”
Lúc này, Trần Viễn cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, thần sắc của anh không khỏi lộ ra mấy phần vui mừng, vội vàng chạy đến bên cạnh của Thiểm Điện Hồ.
“Chậc chậc, tao đã nói rồi, lần này cho dù mày có trốn lên trên trời cũng không thể nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Hiện tại, tao cho mày hai sự lựa chọn, một là chấp nhận trở thành sủng vật của tao, tao sẽ lưu lại cho mày một con đường sống. Hai là, hôm nay tao sẽ đem toàn bộ hang ổ của mày dọn dẹp sạch sẽ, sau đó đem đám tiểu chút chít kia bắt lên lửa nướng. Bây giờ, mày muốn lựa chọn con đường thứ mấy?!”
Trần Viễn có thể nhìn ra được, con Thiểm Điện Hồ này kỳ thật vẫn rất thông minh, nó có thể nghe hiểu được tiếng nói chuyện của anh. Thế nên, lúc này anh mới cùng nó đưa ra điều kiện.
Tất nhiên, trong lòng Trần Viễn cũng không thật sự muốn đem nó giết chết. Nếu không, ngay từ đâu anh sẽ không để cho nó chạy thoát dễ dàng như vậy.
“Chít chít!”
Mặc dù thương tích trên người không nhẹ, nhưng Thiểm Điện Hồ lúc này vẫn nhe răng, múa vuốt giống như đang cùng với Trần Viễn liều mạng. Thế nhưng, Trần Viễn không những không có tức giận, ngược lại còn cười lên một tiếng.
“Thế nào, ý mày là vẫn không phục? Còn muốn cùng tao so tài? Chậc chậc, ngược lại là tao vẫn có chút xem thường mày. Nhưng mà, hiện tại mày đã là tu binh của ta, mày còn có cơ hội lựa chọn sao?”
Nghe hiểu được ý tứ của nó, lúc này Trần Viễn không khỏi bật cười thành tiếng. Sau đó, từ trên ngón tay của anh nhỏ ra một giọt tinh huyết, hướng về phía vị trí mi tâm của Thiểm Điện Hồ phóng tới.
“Chớ nên phản kháng, lần này tao chỉ cho mày một lần cơ hội cuối cùng. Thần phục thì sống, phản kháng chỉ có một con đường chết!”
Nhìn thấy Thiểm Điện Hồ đang ra sức vùng vẫy, muốn đem móng vuốt của Tiểu Hoàng tránh thoát đi. Lúc này, thần sắc của Trần Viễn không khỏi nghiêm túc lại, trên người của anh cũng tỏa ra một cỗ sát khí nhàn nhạt, dùng lấy ánh mắt không một chút cảm tình nào, chằm chằm nhìn về phía nó.
Lúc này, trong lòng của Thiểm Điện Hồ không khỏi hoảng hốt, động tác cũng trở nên chậm dần. Đến cuối cùng, hai mắt của nó thoáng hiện lên một tia thất thần, đồng thời cũng chấp nhận giọt tính huyết từ trên ngón tay của Trần Viễn, xâm nhập vào trong cơ thể của mình.