So với mấy vị võ giả tông sư mà Trần Viễn đụng phải trước đó, thì rõ ràng tên thanh niên này còn muốn mạnh hơn mấy phần.
Nhất thời, Trần Viễn không khỏi giật mình. Anh thật sự không có nghĩ đến, ở một nơi như thế này, lại đụng phải một cao thủ như vậy.
Nhưng mà, còn không đợi cho Trần Viễn quan sát kỹ người ở trước mặt, Tô Đức Minh đã vội vàng chạy đến bên cạnh của gã thanh niên, gấp gáp hô lên.
“Hoàng ca, mau cứu em!”
Nghe được tiếng kinh hô này của Tô Đức Minh, lại nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của hắn. Nhất thời, sắc mặt của Tô Hoàng không khỏi khẽ biến một cái. Đồng thời, ánh mắt của hắn hơi có mấy phần sắc lạnh, nhìn về phía Trần Viễn.
“Đức Minh, là có chuyện gì xảy ra?”
Ngay sau đó, Tô Đức Minh liền đem việc Trần Viễn đánh ngất vệ sĩ của mình, sau đó uy hiếp hắn đi gặp Tô Thành Can và Đoàn Nghĩa Hòa nói cho Tô Hoàng biết.
Tức thì, khí thế trên người của Tô Hoàng đột nhiên bộc phát, ép cho Tô Đức Minh có chút sợ hãi, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước. Ngay sau đó, thân hình của Tô Hoàng hơi có một chút chuyển động, đi tới trước mặt của Trần Viễn, dừng lại.
“Những lời vừa rồi mà Đức Minh nói, có thật hay không?”
Mặc dù là đang hỏi Trần Viễn, nhưng khí thế ở trên người Tô Hoàng lại liên tục đè ép lên trên người của Trần Viễn và Lưu Toàn. Tất nhiên, Trần Viễn sắc mặt tỏ ra vô cùng bình tĩnh, anh cũng không có vội vàng đáp lại.
Chỉ đáng thương cho Lưu Toàn, hắn chưa bao giờ gặp qua người nào lại đáng sợ như vậy, chỉ đứng im một chỗ, lại khiến cho toàn bộ cơ thể của hắn có không nhịn được, như bị một tòa tháp cao đè ép xuống dưới, suýt chút nữa là trực tiếp ngã khuỵu ở dưới đất.
May mắn, lúc này khí thế ở trên người của Trần Viễn cũng phát tán ra bên ngoài, nhanh chóng đem toàn bộ khí thể ở trên người của Tô Hoàng đánh tan.
“Ồ!”
Nhất thời, trong miệng của Tô Hoàng không khỏi kinh ngạc, phát ra một tiếng. Nhưng mà, ngay sau đó hai mắt của hắn liền híp lại, tạo thành một cái đường thẳng.
Đồng thời, trên khóe môi của Tô Hoàng lúc này cũng hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
“Rất tốt, thật sự không có nghĩ đến, cái nơi khỉ ho cò gáy này lại có một đối thủ như vậy. Chỉ có điều, chỉ bằng chút thực lực này cũng dám khoe khoảng ở trước mặt ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.”
Nói xong lời này, bàn tay của Tô Hoàng bỗng nhiên vươn ra, trực tiếp hướng về phía cổ họng của Trần Viễn chộp tới.
Mặc dù bề ngoài nhìn đến động tác của hắn vô cùng chậm chạp. Nhưng Trần Viễn biết rõ, tốc đồ ra đòn của người này cực nhanh. Chỉ vừa mới chưa kịp nháy mắt, mấy đầu ngón tay mang theo khí thế sắc bén đã hướng về phía cuốn họng của Trần Viễn đánh tới.
Nếu đổi lại đây là một người khác, đòn công kích này của Tô Hoàng tuyệt đối là sẽ lấy đi nửa cái mạng của bọn họ.
Nhất thời, trong lòng Trần Viễn dâng lên cảnh giác, động tác của anh cũng nhanh không kém.
Chỉ thấy, một nắm tay từ trên người của Trần Viễn đánh ra ngoài, trực tiếp đụng vào móng vuốt của Tô Hoàng.
Ầm!
Một luồng khí thế mạnh mẽ vang lên. Nếu như không phải Trần Viễn cố ý che chở, lúc này sợ rằng Lưu Toàn đã bị khí thế vừa rồi đánh cho bay thẳng ra ngoài, thổ huyết.
Nhưng cho dù là như vậy, lúc này sắc mặt của Lưu Toàn cũng bị cỗ khí thế này hù dọa cho trắng bệch.
Ngay sau đó, Trần Viễn vung ra một tay, trực tiếp đem Lưu Toàn bảo vệ lui lại phía sau mấy bước.
“Cũng không tệ lắm!”
Cảm nhận được uy lực một kích vừa rồi của Lưu Toàn so với một vị võ giả cấp bậc tông sư sơ kỳ đỉnh phong cũng không kém. Lúc này, Trần Viễn mới nhếch môi lên, cười khẩy một tiếng.
Mà sau khi chứng kiến Trần Viễn tiếp nhận một kích của mình, ngay cả một chút vết thương cũng không có, sắc mặt của Tô Hoàng không khỏi trở nên nghiêm nghị hơn mấy phần.
Chỉ có điều, bộ dáng của hắn vẫn có chút khinh thường, hắn không cho rằng Trần Viễn thật sự có thể trở thành đối thủ của mình.
Nói như thế nào, bản thân của hắn cũng là một trong số những thế hệ trẻ tuổi thiên tài trong năm gia tộc đứng đầu cả nước. Chỉ bằng vào một người như Trần Viễn, Tô Hoàng cực kỳ có tự tin, chỉ cần hắn sử dụng thêm một chút thực lực liền có thể dễ dàng đánh bại.
Chính vì thế, lúc này nhìn thấy Trần Viễn mở miệng ra có ý chê bài mình. Khóe môi của Tô Hoàng cũng nhếch lên, lộ ra một loại nụ cười khinh bỉ.
“Hừ, chỉ là một chút thăm dò mà thôi. Bây giờ, đây mới chính là thủ đoạn thật sự của ta.”
Nói xong, Tô Hoàng lại lần nữa xông tới. Lúc này, tốc độ công kích của hắn so với vừa nãy còn phải muốn nhanh hơn mấy phần. Hơn nữa, lực công kích dường như cùng mạnh hơn rất nhiều.
Ầm!
Lại là một trận âm thanh chấn động vang lên. Lúc này, thân hình của Trần Viễn hơi khẽ lui lại phía sau một bước. Mà Tô Hoàng nhìn thấy Trần Viễn bị đánh lui, ánh mắt của hắn càng thêm xem nhẹ, bắt đầu liên tục tung ra công kích, dự định muốn đem Trần Viễn bắt lại.
Chỉ có điều, Tô Hoàng cũng không có biết rằng, ngay từ lúc đầu Trần Viễn cũng không có dùng hết toàn lực. Lúc này, bởi vì anh muốn nghiệm chứng thực lực của bản thân mạnh đến bao nhiêu. Thế nên, anh chỉ phòng thủ mà không hề công kích.
Rốt cuộc, đợi đến khi bị Tô Hoàng ép lui đến phía sau hơn chục bước. Lúc này, sắc mặt của Trần Viễn mới trở nên nghiêm nghị, nói ra.
“Trò chơi, đến đây là kết thúc!”
Nói xong, từ trên người của Trần Viễn bỗng dưng dâng lên một cỗ khí thế vô cùng đáng sợ. Ngay sau đó, trên nắm tay của anh đột nhiên bao bộc bởi một luồng ánh sáng màu trắng.
Ầm!
Đem một quyền đánh ra, thân hình của Trần Viễn lần này không có lui lại, ngược lại còn tiến lên phía trước vài bước.
Mà lúc này, Tô Hoàng đột nhiên bị khí thế ở trên người của Trần Viễn chấn lui. Ngay sau đó, một quyền của Trần Viễn đánh tới, để cho toàn bộ khí huyết ở trong người của hắn trở nên nhộn nhạo, sắc mặt cũng chuyển thành đỏ tươi.
“Làm sao có thể?”
Lúc này, ở trong lòng của Tô Hoàng có thể nói là cảm thấy khiếp sợ không thôi. Mặc dù cảnh giới của hắn còn chưa đột phá đến cấp bậc tông sư trung kỳ, nhưng thực lực chân chính của hắn lại không hề kém một vị võ giả tông sư trung kỳ một chút nào.
Thế nhưng mà, cho dù lúc này đã đem thực lực của mình hoàn toàn ép ra, Tô Hoàng lại bất chợt phát hiện ra rằng, thực lực của Trần Viễn vậy mà còn muốn mạnh hơn hắn mấy phần.
Phải biết, cho dù là năm người đứng đầu ở trong thế hệ trẻ tuổi kiệt xuất nhất của năm đai gia tộc ẩn thế, thì thực lực của bọn họ cũng không mạnh hơn hắn bao nhiêu phần.
Nhưng mà, ở một nơi không có tiếng tăm nào như thành phố Tân Cảng, lại đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi có thực lực mạnh như vậy. Điều này có thể không để cho Tô Hoàng cảm thấy khiếp sợ hay sao?
Thế nhưng, nếu như Tô Hoàng biết được lúc này Trần Viễn còn chưa thật sự dùng hết toàn lực, không biết trong lòng của hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Tất nhiên, lúc này Trần Viễn cũng không có tâm tình để ý đến biến hóa ở trong lòng của Tô Hoàng. Anh cảm thấy, mặc dù thực lực của Tô Hoàng có phần mạnh hơn mấy vị võ giả tông sư trước đây mà mình gặp, nhưng còn không đủ để ép anh có thể sử dụng ra toàn lực.
Nhất thời, Trần Viễn đã mất đi hứng thú đối với Tô Hoàng. Ngay sau đó, anh khẽ quát nhẹ một tiếng, toàn bộ khí thế trên người lại lần nữa bạo tăng thêm mấy phần.
Ầm!
Một quyền đánh ra, mang theo khí thế cực kỳ dọa người, gạch đá lót ở dưới chân Trần Viễn, lúc này cũng bị cỗ khí thế ở trên người anh ép cho vỡ vụn. Hơn nữa, không khí ở trước mặt anh lúc này cũng bị một quyền đánh cho rung động kịch liệt.
Nhìn thấy một màn này, đừng nói là Tô Đức Minh, cho dù là Tô Hoàng cũng bị hù sợ. Ngay sau đó, từ trong miệng của Tô Hoàng bỗng nhiên quát lên một tiếng.
“Đây chính là ngươi đã ép ta!”
Ầm!
Rất đột ngột, từ trên người của Tô Hoàng đột nhiên bắn ra một trận tinh quang, quần áo trên người của hắn cũng bị hất cho tung bay. Đồng thời, bên trong ánh mắt của Tô Hoàng bỗng chốc hiện lên anh đoàn huyết hồng, toàn bộ khuôn mặt của hắn đều trở nên vặn vẹo đến đáng sợ.
“Ừm?!”
Bị một cỗ khí thế này từ trên người của Tô Hoàng phát ra, tức thì lông mày của Trần Viễn không khỏi nheo lại. Đồng thời, vẻ mặt của anh cũng hiện lên mấy phần nghiêm nghị.
“Đi chết đi!”
Dường như Tô Hoàng sử dụng một loại bí thuật nào đó, không chỉ để cho thực lực của hắn trực tiếp xông thẳng đến cảnh giới tông sư trung kỳ. Đồng thời, con ngươi của hắn cũng biến thành vô cùng cuồng bạo, trực tiếp lao thẳng về phía Trần Viễn, đánh ra một quyền.
Lúc này, Trần Viễn cũng không hề giữ lại một chút nào, anh cũng bạo rống một tiếng.
“Tốt! Tới đây đi!”
Ầm!