Mục lục
Ẩn Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với những lời này của nàng, Trần Viễn cũng không có để ở trong lòng. Lúc này, anh chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất, chạy đến vị trí của Tiểu Long.

Mặc dù, vừa rồi anh đã cùng nó tách ra chạy trốn. Thế nhưng, trên người của nó vẫn còn lưu lại linh hồn ấn ký của anh. Thế nên, không tốn bao nhiêu thời gian, Trần Viễn liền tìm ra được vị trí của Tiểu Long.

Chỉ là, vừa mới chạy đến gần chỗ của Tiểu Long, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc. Bởi vì, lúc này nó vậy mà đang ẩn nấp ở trên một chỗ nhánh cây. Hơn nữa, phía dưới còn có một cái hang động, đã bị dây leo ở xung quanh che đậy.

Thấy được một màn này, trong lòng Trần Viễn không khỏi cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Sau đó, thông qua linh hồn ấn ký Trần Viễn truyền đến tin tức, muốn hỏi thăm nó là có chuyện gì đã xảy ra.

Nhận được tín hiệu của Trần Viễn, lúc này Tiểu Long cảm thấy hết sức giật mình, thân hình của nó suýt chút nữa đã từ trên nhánh cây ngã lộn nhào xuống dưới đất. May mắn, nó kịp thời phát hiện ra là âm thanh của Trần Viễn thông qua linh hồn truyền đến, thế nên nó mới phát ra mấy tiếng ngao ngao để đáp lại.

“Ngao… ngao…”

Nhận được câu trả lời của nó, vẻ mặt của Trần Viễn càng thêm kinh dị. Bởi vì, tin tức mà nó truyền đến là nó đã ở chỗ này phát hiện ra được dấu vết của Thiểm Điện Hồ. Thế nên, nó đã chờ đợi ở đây gần hơn nửa giờ đồng hồ.

Lúc này, Trần Viễn thật sự là không còn gì để nói. Anh thật không có nghĩ đến, vì để bắt được Thiểm Điện Hồ, con rồng nhỏ này vậy mà bắt đầu học được kiên nhẫn, còn ngồi xổm ở nơi này chờ lâu như vậy.

Suy nghĩ một hồi, Trần Viễn không khỏi âm thầm lắc đầu. Cuối cùng, anh cũng không chần chừ nữa, lập tức chạy đến cùng với Tiểu Long tụ họp.

“Ngao!”

Vừa nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện, Tiểu Long liền nhịn không được từ phía trên cành cây nhảy xuống, lao vào trong ngực của anh. Thế nhưng, nó vừa mới tới gần vị trí của Trần Viễn, một đầu móng vuốt sắc nhọn từ phía sau lưng của Trần Viễn đột nhiên xông ra ngoài, trực tiếp đem nó chụp lại.



Thấy một màn này, Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng hô lên: “Tiểu Hoàng, nó là đồng bọn của chúng ta, không được phép làm tổn thương đến nó!”

Nghe tiếng hô này của Trần Viễn, móng vuốt chậm rãi thu hồi lại. Chỉ là, ánh mắt của Tiểu Hoàng lại không có rời đi, ngược lại còn trực câu câu nhìn về phía Tiểu Long. Một bộ giống như, chỉ cần Tiểu Long dám làm ra bất kỳ hành vi khác thường nào, nó sẽ lập tức một vuốt đập xuống.

“Ngao!”

Đột nhiên bị tập kích, để cho Tiểu Long cảm thấy vô cùng tức giận. Thế nhưng, sau khi cảm nhận được khí thế ở trên người của Tiểu Hoàng, Tiểu Long hơi lộ ra một chút sợ hãi, vội vàng lui lại phía sau, tức giận nhe răng múa vuốt, kêu lên một trận.

Thấy thế, Tiểu Hoàng không khỏi nghiêng nghiêng đầu, dùng lấy ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn về phía Tiểu Long. Sau đó, nó cũng không thèm để ý đến đầu ấu long này nữa, mà tự mình thu nhỏ hình thể, nhảy lên trên bả vai của Trần Viễn đứng, giống như đang nói cho Tiểu Long biết, vị trí này chính là của nó, không ai được phép đụng vào.

Cảm nhận được sự uy hiếp, Tiểu Long càng thêm ra sức đe doạ. Chỉ là, lúc này từ bên trong cửa hang, đột nhiên mấy nhánh dây leo hơi khẽ chuyển động. Sau đó, một cái thân ảnh nhỏ nhắn từ phía bên trong chậm rãi chui ra ngoài, dùng lấy ánh mắt vô cùng cẩn thận, quan sát bốn phía xung quanh.

Vừa nhìn thấy Thiểm Điện Hồ xuất hiện, Trần Viễn cũng lập tức lấy lại tinh thần. Sau đó, anh vội lên tiếng, ra hiệu để cho Tiểu Hoàng và Tiểu Long ngưng lại, tập trung toàn bộ chú ý nhìn về phía cửa hàng.

Hai con vật nhỏ này tất nhiên cũng rất biết nghe lời, vừa nghe được Trần Viễn ra lệnh, bọn chúng cũng lập tức đề cao cảnh giác. Nhất là Tiểu Long, nó đối với Thiểm Điện Hồ vô cùng để ý. Nếu không, nó cũng không cần phải hao tốn nhiều thời gian như vậy, canh giữ ở chỗ này.

Từ bên trong cửa hàng chui ra ngoài, Thiểm Điện Hồ cũng không biết là ngay bên cạnh nó, lúc này còn có một người hai thú đang nhìn chằm chằm đến.

Thế nhưng, bản tính của nó vốn rất cẩn thận, vừa mới ra đến liền liên tục dùng mũi đánh hơi. Sau đó, nó liền cảm nhận được trong không khí truyền đến vài cỗ mùi vị khác lạ. Ngay lập tức, toàn bộ cơ thể của nó đều cảnh giác đề phòng, thân hình có chút uốn cong, trong miệng thì phát ra từng trận âm thanh vô cùng chói tai.

Nghe được âm thanh này của nó, Trần Viễn liền biến vị trí của mình đã bị bại lộ. Thế nên, không hề chần chờ một chút nào, anh liền ra lệnh để cho Tiểu Long lao về phía trước, đem cửa hang ngăn lại.

Nhưng mà, phản ứng của Thiểm Điện Hổ vô cùng mau lẹ. Nó vừa nhìn thấy Tiểu Long vọt tới, cơ thể đã phóng nhanh ra ngoài, hướng về phía vị trí rừng cây lao đi.

Thấy thế, Tiểu Hoàng cũng từ ở trên bả vai của Trần Viễn bay lên, cấp tốc đuổi theo ở phía sau.

Mà Tiểu Long vừa mới vồ hụt con mồi, ánh mắt của nó liền trở nên tức giận, vội vàng chuyển hướng, cũng theo Tiểu Hoàng đuổi theo phía sau lưng Thiểm Điện Hồ.

Chỉ có Trần Viễn là ngừng lại, cẩn thận quan sát lấy cửa hang. Phát hiện bên trong không có đồ vật gì nguy hiểm. Lúc này, anh mới vung lên đoản đao, đem dây leo ở bên ngoài dọn dẹp sạch sẽ.

Sau đó, anh mới lần theo cửa hàng bước đến bên trong. Cái hang này nhìn bề ngoài rất nhỏ, kỳ thật diện tích ở bên trong cũng không tính là lớn. Thế nhưng, Trần Viễn có thể cảm nhận nơi này có ẩn chứa một cỗ linh khí vô cùng nồng đậm. Hơn nữa, từ sâu bên trong hang động, Trần Viễn còn ngửi được một cỗ hương kỳ vô cùng nhạt.

Mặc dù không biết bên trong có đồ vật gì, nhưng Trần Viễn có thể khẳng đây, đây tuyệt đối là vật tốt. Nếu không, Thiểm Điện Hồ cũng không tìm chỗ như thế này để ẩn nấp.



Tất nhiên, Trần Viễn cũng rất cảnh giác. Anh cũng không dám chắc chắn, bên trong có bẫy rập hay không. Dù sao, anh cảm thấy con chồn điện kia thật sự quá mức giảo hoạt. Nơi ở của nó, không có khả năng là không có đồ vật gì đó dùng để phòng bị.

Thế nên, cho dù hang động không lớn, nhưng động tác của Trần Viễn lại vô cùng chậm chạp. May mắn, nơi này không tính quá tối, lại thông qua khe hở của vách đá, Trần Viễn có thể dễ dàng quan sát được hoàn cảnh bốn phía xung quanh.

Lúc này, sâu trong hang động vậy mà xuất hiện một cái hồ nước. Tuy rằng diện tích không tính là lớn, nhưng cũng tương đương với một nửa sân bóng dành cho mười một người thi đấu.

Hơn nữa, nước trong hồ này cũng không phải là phàm thủy, mà chính là một loại linh thủy nào đó, tản ra linh khí vô cùng nồng đậm. Với lại, phía chính giữa hồ lúc này còn có một đóa hoa sen màu trắng, tổng cộng có mười tám cánh. Trên mỗi cánh đều tỏa ra một ít huỳnh quang. Mà mùi thơm vừa rồi Trần Viễn ngửi được, lại chính là từ hoa sen tản ra bên ngoài.

Vừa nhìn thấy được đóa hoa sen này, lập tức tinh thần của Trần Viễn không khỏi đại chấn. Ngay cả tàn hồn thánh nữ lúc này cũng nhịn không kinh ngạc ồ lên một tiếng. Bất quá, giống như là đối với hoa sen cũng không có bao nhiêu hứng, nàng lúc này vậy mà không có đi ra bên ngoài, ngược lại còn ở bên trong Tiên Cung bắt đầu đem thần cách ra để tu luyện.

Đối với phản ứng của nàng, Trần Viễn cũng không có chú ý đến. Lúc này, toàn bộ tinh thần của anh đều tập trung nhìn về phía hoa sen. Chỉ là, Trần Viễn cũng không dám manh động. Ngược lại, ánh mắt của anh vô cùng thâm thúy, nhìn về phía một chỗ bên trong hồ nước.

Trần Viễn có thể cảm giác được, dưới nước lúc này đang ẩn nấp đồ vật gì đó. Mặc dù không có tính nguy hiểm, nhưng anh cũng không muốn mạo hiểm, trực tiếp xông lên phía trước.

Thế nhưng, đây là một đóa Bạch Liên Hoa, thời gian sinh trưởng đã trải qua mấy chục ngàn năm. Đối với Trần Viễn mà nói, mặc dù so với Thiên Tiên Linh Quả vẫn còn kém hơn một bậc. Nhưng chỉ cần có thể đem toàn bộ hoa sen hái xuống, thực lực của anh nhất định sẽ có thể tăng lên. Thậm chí, anh có thể đưa nó trở về, để cho Đinh Tử Nguyệt điều chế thành dược vật. Lúc đó, anh cho dù không thể dùng đến, cũng có thể để cho cấp dưới của mình sử dụng.

Đối với võ giả từ tông sư trở xuống, Bạch Liên Hoa kỳ thật là có trợ giúp cực lớn. Tin tưởng, chỉ cần không tốn bao nhiêu thời gian, Trần Viễn có thể thành lập một chi đội ngũ mấy chục người, thậm chí là vài trăm người với thực lực đều đạt đến cấp bậc tông sư trở lên. Khi đó, bọn họ đối với anh vẫn có trợ giúp rất lớn.

Chính vì thế, hơi suy nghĩ một lúc, Trần Viễn liền làm ra quyết định. Anh lần nữa chú ý đến phía dưới mặt nước, sau đó mới thả người nhảy lên không trung, hướng về phía vị trí của Bạch Liên Hoa lao nhanh tới.

Ngao!

Ngay khi thân hình của Trần Viễn vừa mới nhảy vọt lên không trung. Lúc này, ở dưới mặt hồ vậy mà phát ra một tiếng thú gào. Ngay sau đó, một cái đầu rắn to khoảng chừng một nửa thân hình của người lớn nhô ra khỏi mặt nước, bắn vọt lên trên cao hướng về phía vị trí của Trần Viễn cắn tới.

Vừa nhìn thấy được con rắn lớn này xuất hiện, hai mắt của Trần Viễn không khỏi híp lại, trên khóe môi của anh cũng nhếch lên, lộ ra một nụ cười khẩy.

“Chính là lúc này!”

Trong miệng khẽ hô lên một tiếng, thân hình của Trần Viễn đang ở phía trên không trung vậy mà xoay tròn một vòng. Sau đó, trên đoản đao phát ra từng trận ánh sáng, hướng về phía đỉnh đầu của Cự Mãng chém tới.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, hỏa hoa vang lên khắp nơi. Một đao này của Trần Viễn chém xuống không những không có đem Cự Mãng giết chết. Ngược lại, cổ tay của anh hơi có chút tê rần, đoản đao suýt chút nữa thì tuột ra bên ngoài.



Nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn lộ ra mấy phần khó coi. Đồng thời, thân hình của anh cũng mượn lực, đem đỉnh đầu của Cự Mạng đạp mạnh một cái, sau đó nhanh chóng rơi xuống dưới nước.

Ầm!

Bọt nước văng lên tứ tung, quần áo ở trên người của Trần Viễn đã trở nên ướt sũng. Nhưng mà, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian để ý đến vấn đề này. Ngược lại, ánh mắt của anh vô cùng chăm chú, nhìn về phía thân hình của Cự Mãng, đang cấp tốc lao nhanh tới.

Ngao!

Trong miệng phát ra một tiếng rít gào, lúc này ánh mắt của Cự Mãng tràn đầy vẻ tức giân. Miệng nó không ngừng mở rộng, hướng về phía Trần Viễn cắn mạnh tới.

Mặc dù vừa rồi không có cách nào tổn thương được Cự Mãng, nhưng qua một lần giao thủ, Trần Viễn cũng đã nhìn ra thực lực của con Cự Mãng này không tính mạnh, chỉ tương đương với một vị võ giả cấp bậc đại tông sư sơ kỳ mà thôi. Thế nhưng, lớp da bên ngoài của nó quá mức cứng rắn, cho dù là đoản đao ở trên tay của Trần Viễn, cũng không có cách nào đem phòng ngự của nó mở ra.

“Lại chịu của tao một đao!”

Lúc này, thấy miệng rộng của Cự Mãng đã áp sát tới, Trần Viễn cũng không dám chần chừ một chút nào, trực tiếp vung lên đoản đao, hướng về phía cửa miệng của nó chém thẳng tới.

Ầm!

Một kích mạnh mẽ đánh ra, thân hình của Cự Mãng lập tức bị đánh răng ra ngoài, rơi xuống hồ nước cách năm, sáu mét. Trong khi đó, Trần Viễn cũng tung bay ra khỏi mặt hồ, rơi lên trên bờ, cách vị trí ban đầu khoảng chừng vài mét.

Nhưng mà, còn chưa đợi anh lấy lại tinh thần. Lúc này, từ bên ngoài cửa hang đột nhiên có một cái bóng trắng lao vọt tới. Sau đó, thân hình của nó cấp tốc hướng về phía Bạch Liên Hoa lao nhanh tới, dự định ở ngay trước mặt của Trần Viễn và Cự Mãng, đem đóa Bạch Liên Hoa này cướp đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK