Mục lục
Ẩn Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Một luồng ánh sáng phóng lên tận trời, thân ảnh của Trần Viễn vô cùng chật vật, từ trong lỗ hổng không gian chui nhanh ra ngoài. Theo sau anh còn có một đầu Cự Long. Chỉ là, lúc này thân hình của nó hơi có mấy phần tiều tụy, khí sắc cũng trở nên kém đi rất nhiều.

“Ha ha, cuối cùng thì cũng có thể ra được bên ngoài. Tiểu Linh, lần này đều là công lao của ngươi. Sau này, mỗi ngày ta sẽ đem linh khí trở giúp cho ngươi khôi phục trở lại như lúc đầu!”

Sau khi rơi xuống mặt đất, tâm tình của Trần Viễn tỏ ra vô cùng vui vẻ, hướng về phía khí linh ở trong nhẫn trữ vật, liên tục tán thưởng. Mà Cự Long thì nằm sấp ở một bên, ánh mắt mang theo mấy phần u oán, liếc nhìn phía Trần Viễn mấy lần.

Chỉ có điều, ngay khi nhìn thấy Trần Viễn vừa quay đầu lại, nó lập tức nhắm mắt giả chết, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Hừ, đừng có giả chết với ta. Vừa rồi chỉ lấy của ngươi có một chút máu, với thân thể này của ngươi, chẳng lẽ còn có thể chết được nữa hay sao? Mau đứng dậy đi, giúp ta tuần tra xung quanh, xem nơi này là nơi nào, có được an toàn hay không?”

Vừa nói, Trần Viễn vừa vung chân đá mạnh lên trên người của Cự Long, để nó từ trong trạng thái giả chết không khỏi cấp tốc bật dậy.

Mặc dù cảm thấy vô cùng oan uổng, như nó lúc này cũng không dám chống lại mệnh lệnh của Trần Viễn, ngược lại tỏ ra cực kỳ nhu thuân, gật đầu đáp lại.

“Vâng, thưa chủ nhân!”

Sau đó, Cự Long cấp tốc vỗ cánh, hướng về phía không trung bay lên. Lúc này, Trần Viễn mới thu hồi lại ánh mắt, đưa tay vuốt ve lên trên đầu của Tiểu Long.

“Tiểu Long, nghe xem đó mà học hỏi, sau này cũng không thể học được tính xấu của nó. Làm việc cần phải chăm chí, còn cần phải luôn có tính tiến thủ, sẵn sàng hy sinh khi cần thiết, hiểu chưa?!”

“Ngao!”

Không biết là nó có nghe hiểu lời nói của Trần Viễn hay không, nhưng Tiểu Long lúc này vậy mà mở miệng đáp lại một tiếng.

Sau đó, Trần Viễn nhàm chán ngồi xuống dưới đất, bắt đầu chậm rãi khôi phục lại chân khí ở bên trong cơ thể. Mặc dù nơi này linh khí vô cùng hỗn tạp, người bình thường cũng không có cách nào thu nạp. Nhưng Trần Viễn nhờ có âm dương nhị khí, chỉ cần đem đồ án âm dương vận chuyển, cho dù là linh khí hỗn tạp hơn nữa anh cũng có thể trực tiếp hấp thu, sau đó tự động chuyển hóa thành khí âm dương. Khi cần thiết, anh lại từ bên trong đan điền rút ra để sử dụng.

Kỳ thật, lúc trước Trần Viễn cũng không phân biệt được thế nào là linh khí, thế nào là chân khí. Khi đó, anh luôn cho rằng bản chất của hai loại đồ vật này là hoàn toàn khác nhau. Nhưng điều này cũng không phải như vậy, thật ra bọn chúng đều từ hỗn độn sinh ra. Chỉ là, chân khí so với linh khí lại có đẳng cấp thấp hơn. Chính vì thế, lúc trước người tu tiên thường không đem chân khí sử dụng. Ngược lại, người luyện võ lại dùng chân khí để rèn luyện thể phách. Cũng vì nguyên nhân này, sau khi linh khí ở trên địa cầu bắt đầu tiêu hao, võ phong mới bắt đầu trở nên thịnh hành. Đến cuối cùng, tu tiên biến mất, con đường võ đạo mở ra càng thêm phong phú.

Thế nhưng, những thứ này đối với Trần Viễn lại hoàn toàn không có một chút ràng buộc nào. Bởi vì, từ lúc có được âm dương nhị khí, anh có thể mượn nhờ vào nó đem tất cả vật chất ở trong vũ trụ này để chuyển hóa thành nguồn năng lượng nguyên thủy nhất. Mà thứ này, Trần Viễn tự đặt tên nó thành chân nguyên. Chỉ cần nơi nào có vật chất tồn tại, thì nơi đó chân nguyên của anh sẽ vĩnh viễn không bị chặt dứt.

Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của Trần Viễn mà thôi. Kỳ thật, thế giới này vẫn có một số tồn tại đặc thù, cho dù là âm dương nhị khí ở trong cơ thể của anh cũng không có cách nào hấp thu chuyển hóa được. Bất quá, hiện tại Trần Viễn cảm thấy như vậy cũng rất hài lòng rồi. Dù sao, trên đời này làm gì có nhiều tồn tại đặc thù đến như vậy?

Ầm!

Đang lúc Trần Viễn vẫn còn ngồi thu nạp lấy linh khí ở bốn phía xung quanh, bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn. Sau đó, một đạo ánh sáng xẹt ngang qua bầu trời, cuốn theo một cỗ khí tức vô cùng khủng bố. Đồng thời, một đoàn thân ảnh hơi có chút chật vật, từ nơi phía cuối chân trời cấp tốc chạy tới.

“Chủ nhân, mau cứu ta!”

Nghe tiếng hô này của đối phương, Trần Viễn mới giật mình nhìn qua, hóa ra thân ảnh chật vật đang chạy về phía bên này, lại chính là Cự Long.

Vừa rồi, anh để cho nó đi ra ngoài dò xét, không nghĩ đến nó còn chưa có thăm dò được đồ vật gì, liền bị người khác đuổi đánh.

Thế nhưng, nói như thế nào Cự Long lúc này cũng là thú cưỡi của Trần Viễn, làm sao anh lại có thể dửng dưng nhìn sủng vật của mình bị kẻ khác ức hiếp.

Chỉ là, vừa mới dự định đứng dậy, lớn tiếng quát lên một trận, khi thấy được bóng dáng của đối phương đuổi theo ở phía sau lưng Cự Long, Trần Viễn tức thì co rụt lại hai con ngươi. Sau đó, anh không nói một lời, trực tiếp ôm lấy Tiểu Long, hướng về phía một chỗ rừng cây, cấp tốc biến mất.

“Chủ nhân, đừng chạy!”

Nhìn thấy bóng lưng của Trần Viễn đột nhiên biến mất, Cự Long lúc này có chút hốt hoảng, vội vàng kêu lên một tiếng. Thế nhưng, lúc này Trần Viễn làm sao lại dám quay trở lại. Mặc dù thực lực của Cự Long đã bị rớt xuống một đại cảnh giới, hiện tại chỉ tương ứng với đẳng cấp đại tông sư hậu kỳ. Nhưng đối phó với sinh vật đồng cấp, nó tuyệt đối là sẽ không ăn thiệt thòi.

Hiện tại, nó bị đuổi đánh đến chật vật như vậy, hơn phân nửa là thực lực của đối phương cũng cực kỳ mạnh. Huống hố, vừa rồi Trần Viễn cũng đã nhìn qua, anh có thể xác định kẻ đang đuổi đánh Cự Long chính là thiếu nữ ngồi trên xe rồng, do một đầu Hắc Long kéo xe.

Thực lực của thiếu nữ này Trần Viễn đã từng tận mắt chứng kiến qua, đối phương tuyệt đối là một vị tuyệt thế cường giả, thực lực một người đủ để trấn áp cả bầy Cự Ma.

Hiện tại, mặc dù đối phương chỉ là một người xuất hiện ở nơi này, nhưng Trần Viễn cũng không cho rằng, anh có thể là đối thủ của nàng. Cho dù là Cự Long có thể khôi phục trở lại lúc toàn thịnh, sợ rằng nó cũng không bằng một phần cánh tay của đối phương.

Thế nên, biện pháp tốt nhất lúc này của Trần Viễn, tất nhiên là chạy càng nhanh càng tốt. Chính vì thế, mặc kệ Cự Long kêu gào như thế nào, Trần Viễn cũng tuyệt đối không dám quay đầu lại cứu vớt nó.

“Nhân loại, ngươi muốn chạy nơi đâu?!”

Lúc này, vốn đang không ngừng tăng tốc chạy trốn, phía trên bầu trời đột nhiên truyền đến một trận âm thanh, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng ngừng lại. Đồng thời, anh hơi ngước đầu ngẩng lên, nhìn về phía không trung.

Một thiếu nữ thân mặc giáp trụ, tay cầm trường thương khí thế lẫm liệt, hiên ngang, chân đạp lấy Cự Long đưa mắt nhìn xuống Trần Viễn. Ánh mắt của nàng mặc dù không lộ ra một chút hỷ nộ nào, nhưng Trần Viễn có thể cảm nhận được một tia bễ nghễ, xem vạn vật chúng sinh như cỏ rác.

“Tiền bối, ngài đang gọi ta?!”

Trong lòng thoáng chút giật mình, Trần Viễn làm ra vẻ hết sức kinh ngạc, nhín ngó bốn phía xung quanh, sau đó đưa tay chỉ về phía mình.

Thiếu nữ không nói lời nào, chỉ đứng như thế ở trên không trung nhìn xuống, để cho Trần Viễn có loại cảm giác bản thân thật sự vô cùng nhỏ bé, chỉ cần nàng muốn, một đầu ngón tay cũng có thể dễ dàng đưa anh tiêu diệt.

“Đây là sủng vật của ngươi?”

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, thiếu nữ lúc này đột nhiên mở miệng ra để nói chuyện. Nghe thế, Trần Viễn không khỏi liếc mắt, nhìn về phía Cự Long.

Cảm nhận được ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, Cự Long lúc này không khỏi xấu hổ, cúi đầu. Nhưng mà, trong lòng của nó có chút hy vọng, Trần Viễn sẽ trực tiếp ra tay với thiếu nữ trước mặt, đem nó cứu đi ra ngoài.

Bất quá, đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của nó mà thôi, lúc này Trần Viễn vô cùng dứt khoác, trực tiếp lắc đầu nói ra.

“Tiền bối đã hiểu nhầm, nó cũng không phải là sủng vật của ta. Nếu như tiền bối ưa thích, có thể đem nó tùy tiện sử dụng!”

Trần Viễn đã nhìn ra, thiếu nữ trước mặt vô cùng yêu thích sử dụng Long tộc để làm tọa kỵ. Mặc dù Cự Long cũng chỉ là Cự Long, còn không thể nào sánh bằng Hắc Long trước đây của nàng. Thế nhưng, nói như thế nào nó cũng là một thành viên của Long tộc, đem làm vật cưỡi cho nàng cũng không tính là ăn thiệt thòi gì?

Mà nghe được lời này của Trần Viễn nói ra, Cự Long trực tiếp muốn phun ra một ngụm huyết. Nó có chút khó tin, giương giương ánh mắt nhìn về phía Trần Viễn.

“Ồ, là như vậy phải không…”

Khóe môi khẽ nhếch, thiếu nữ vừa định nói chuyện, đột nhiên ánh mắt của nàng chuyển di, nhìn về phía Tiểu Long đang nằm run rẩy ở trên bả vai của Trần Viễn.

“Nơi này vậy mà vẫn còn một đầu ấu long. Mặc dù huyết mạch vô cùng thuần chủng, đáng tiếc thời gian của ta vẫn còn không được dài, cũng không có cách nào đem nó bồi dưỡng trở thành Long Thần!”

Thấy được ánh mắt của nàng nhìn về phía Tiểu Long, trong lòng của Trần Viễn đã dâng lên một loại dự cảm vô cùng bất ổn. Thế nhưng, nghe được nàng nói ra lời như vậy, anh không khỏi âm thầm thở nhẹ một hơi.

Nhưng mà, còn không đợi tiếng thở dài này của Trần Viễn kết thúc, bàn tay của thiếu nữ đột nhiên khẽ vẫy. Ngay lập tức, thân hình của Tiểu Long giống như bị đồ vật gì đó kéo đi, trực tiếp rơi vào trong tay của thiếu nữ.

Thấy được một màn này, Trần Viễn không khỏi trợn mắt há hốc mồm ra. Anh thật sự không có cách nào kịp làm ra phản ứng. Vừa rồi, đối phương không chút phát ra tiếng động, đã trực tiếp đem Tiểu Long cướp đi.

“Tiền bối…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK