Nơi này quả thật là có rất nhiều đồ tốt, mặc dù đối với Trần Viễn hoàn toàn không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng nếu có thể đem hết số bảo vật này đưa trở về địa cầu, Trần Viễn có thể khẳng định anh sẽ trở thành người đứng top đầu trong bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới.
Bởi vì, nơi này số lượng vàng bạc, châu báu thật sự là nhiều lắm. Chưa kể, còn có rất nhiều bảo thạch, giá trị của bọn chúng có thể được được coi là không thể đo đếm. Chỉ cần lấy về một khối, anh so với người giàu nhất thành phố, sợ rằng còn muốn giàu hơn một khoản tiền lớn.
Bất quá, lúc này Trần Viễn hơi có chút xoắn xuýt, trên người anh cũng không có trang bị để đem những thứ này vận chuyển trở về nhà. Với lại, mục đích của chuyến đi lần này, là cần phải đem thực lực của bản thân tăng lên. Hơn nữa, anh cũng muốn để cho cấp dưới của mình tăng cấp. Có như vậy, tương lai đối mặt với nguy hiểm bọn họ mới dễ dàng hơn một ít. Anh cũng không muốn nhìn đến từng người bên cạnh của mình bị kẻ địch giết chết.
“Thôi được rồi, tạm thời lưu lại đồ vật ở nơi này đi. Khi nào có thể tìm kiếm được món đồ kia, mình lại lần nữa quay trở lại đây đem bọn chúng đưa về.”
Tiếc rẻ lẩm nhẩm ở trong miệng một hồi, Trần Viễn lúc này dự định sẽ rời khỏi nơi này. Nhưng mà, vừa mới xoay người quay lại, đột nhiên một thứ gì đó rơi xuống dưới đất, chạm vào bàn chân của anh.
Lúc này, Trần Viễn không khỏi ngừng lại, cẩn thận đưa chân của mình nhấc lên. Sau đó, anh phát hiện ra dưới chân của mình vậy mà giẫm lên một chiếc nhẫn màu cổ đồng. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của nó có chút cũ kỳ, so với những món bảo vật giá trị xung quanh, rõ ràng là không một chút bất mắt nào.
Bất quá, cũng không biết vì sao vừa nhìn thấy chiếc nhẫn này, trong lòng Trần Viễn ẩn ẩn có loại như nhặt được bảo. Cuối cùng, anh cũng không nhịn được nữa, vội vàng cúi người gập xuống, sau đó đem chiếc nhẫn ở dưới đất nhặt lên.
Sau đó, cẩn thận xem xét một hồi, Trần Viễn mới bất chợt phát hiện ra, đây là một chiếc nhẫn trữ vật. Hơn nữa, chiếc nhẫn này còn là một kiện pháp bảo, bên trong đang có linh khí không ngừng lưu động.
Thế nhưng, mãi mê loay hoay một hồi, Trần Viễn lại không có cách nào đem nó mở ra. Trong lúc nhất thời, anh không khỏi cảm thấy buồn bực. Vừa rồi vốn đang nghĩ là không có cách nào đem toàn bộ bảo vật ở nơi này chuyên đi. Hiện tại, trên tay có được một chiếc nhẫn trữ vật, lại không có cách nào đem nó mở ra. Cái này, có phải là quá trêu ngươi rồi hay không?
Vừa mới suy nghĩ như vậy, một trận âm thanh tức giận ở trong đầu của Trần Viễn đột nhiên truyền ra bên ngoài.
“Ngu xuẩn, ngay cả mở ra nhẫn trữ vật mà ngươi cũng không biết. Ta thật sự không hiểu, đám lão già kia truyền thừa cho ngươi những thứ gì? Làm sao một việc nhỏ nhặt như vậy mà ngươi cũng làm không được?”
Nghe được âm thanh này, Trần Viễn rất nhanh liền có thể xác định, đây là giọng nói của tàn hồn thánh nữ. Bất quá, lúc này nàng cũng không có đi ra ngoài, ngược lại đang ở bên trong Tiên Cung tức giận mắng mỏ.
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn hơi có một chút xấu hổ. Thế nhưng, quả thật là trong truyền thừa anh cũng không có nhớ rõ làm như thế nào để đem chiếc nhẫn trữ vật này mở ra có được không?
Đang lơ lửng ở bên trong Tiên Cung, nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, tàn hồn thánh nữ càng thêm tức giận nói ra.
“Muốn mở ra nhẫn trữ vật, chỉ cần ngươi đem một tia thần hồn lạc ấn vào bên trong đó. Sau đó, lại dùng linh khí quán thông, nó sẽ tự động mở ra cho ngươi sử dụng.”
Nghe như thế, hai mắt của Trần Viễn tức thì liền tỏa sáng. Nhưng qua một lúc, sắc mặt của anh có chút nhăn nhó, lên tiếng đáp lại.
“Tiền bối, ta là người luyện võ, cũng không tu luyện linh khí, làm sao có thể đem linh khí quán thông vào chiếc nhẫn này được?”
Vừa mới nghe được âm thanh của Trần Viễn đáp lại, tàn hồn thánh nữ lập tức quát ầm lên.
“Ngu xuẩn, chẳng phải trên người của ngươi còn có âm dương nhị khí hay sao? Đây chính là hỗn độn linh khí, chỉ cần ngươi đem nó chuyển hoán, tự nhiên có thể vận dụng chân khí để thay thế linh khí đem chiếc nhẫn này mở ra.”
Nghe thế, lúc này Trần Viễn bỗng dưng chợt hiểu. Ngay sau đó, anh cấp tốc làm theo hướng dẫn của tàn hồn thánh nữ, vội vàng đem linh hồn của mình lạc ấn vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật.
Bởi vì chiếc nhẫn này hiện tại đã vô chủ, nên Trần Viễn rất dễ dàng liền đem thần hồn của mình lạc ấn vào trong đó. Sau đó, Trần Viễn lại một lần nữa vận chuyển âm dương nhị khí, đem chân khí ở trong cơ thể chuyển hóa, rồi chậm rãi quán thông vào bên trong nhẫn trữ vật.
Mới đầu, Trần Viễn cảm giác chân khí tiêu hao cũng không tính lớn. Nhưng quán thông được một lúc, anh có cảm giác như chiếc nhẫn trữ vật này là một cái hố sâu không đáy. Qua hơn nửa giờ đồng hồ, sắc mặt của Trần Viễn đã hiện lên một chút tái nhợt. Đồng thời, chân khí ở trong cơ thể của anh đã tiêu hao gần như hơn phân nửa.
Cho đến lúc này, Trần Viễn thật sự là không có cách nào chịu đựng được nữa, anh dự định đem chân khí rút trở về lại bên trong cơ thể. Nhưng vào lúc này, từ bên trong chiếc nhẫn trữ vật đột nhiên phát ra một trận lạch cạch. Ngay sau đó, một giọng nói hơi có phần yếu ớt vang lên.
“Chủ nhân!”
Nghe được âm thanh này, Trần Viễn cảm thấy ngạc nhiên không thôi. Mà đang ẩn nấp ở trong Tiên Cung, tàn hồn thánh nữ cũng có chút giật mình hô lên.
“Ồ, chiếc nhẫn trữ vật này vậy mà lại còn thông linh!”
Pháp bảo bình thường đều được chia thành phổ thông pháp bảo, linh bảo, thông linh chi bảo, thông thiên chí bảo. Mà chiếc nhẫn này, bề ngoài nhìn rất phổ thông, so với một kiện phổ thông pháp bảo càng thêm phổ thông. Thế nhưng, bên trong lại ẩn chứa linh hồn. Điều này nói rõ, nó rõ ràng chính là một kiện thông linh chi bảo. Mặc dù so với Tiên Cung của nàng phải còn kém xa một bậc. Nhưng đây chính là một kiện bảo vật vô cùng hiếm gặp. Cho dù là nàng, lúc này cũng có một chút ý nghĩ, muốn trực tiếp đem chiếc nhẫn ở trên tay của Trần Viễn cướp đoạt.
“Ngươi là khí linh của chiếc nhẫn này?”
Sau một hồi kinh ngạc vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, lúc này Trần Viễn đã lấy lại được một chút bình tĩnh. Anh cẩn thận hướng về phía âm thanh ở bên trong chiếc nhẫn nói ra.
“Vâng, thưa chủ nhân!”
Đối với câu hỏi của Trần Viễn, âm thanh từ trong chiếc nhẫn này đáp rất nhanh gọn. Ngay sau đó, một vệt ánh sáng mơ hồ hiện ra. Đồng thời, hư ảnh của một đứa bé gái khoảng chừng hơn năm, sáu tuổi xuất hiện ở ngay trước mặt của Trần Viễn.
Nhìn thấy đứa bé gái này, Trần Viễn hơi thoáng có một chút giật mình. Nhưng ngay sau đó, anh có thể cảm nhận được một tia thần hồn ẩn ký đang được lạc ấn ở trên linh hồn của nó.
“Nói như vậy, ngươi chính là khí linh của chiếc nhẫn này. Vậy ngươi có biết lai lịch của nó ra sao hay không?”
Trần Viễn cảm thấy, chiếc nhẫn này nhất định là có lai lịch không nhỏ. Nếu không, một món bảo vật như vậy làm sao xuất hiện ở nơi này.
Mà nghe Trần Viễn hỏi đến, khí linh của chiếc nhẫn hơi có chút mịt mờ. Cuối cùng, nó chỉ có thể lắc đầu nói ra.
“Thưa chủ nhân, ta là bị ngài truyền đến linh khí làm cho thức tỉnh. Những chuyện trước đây, ta đều không nhớ gì cả. Có lẽ, linh hồn của ta là mới vừa hình thành không được bao lâu. Hoặc là, trước đó đã bị phong ấn ở trong chiếc nhẫn này. Thế nên, ta đối với những chuyện trước đây đều không có một chút ấn tượng nào.”
Nghe được câu trả lời của nó, trong lòng Trần Viễn hơi thoáng thất vọng một chút. Mà vốn đang nằm ở trên bả vai của Trần Viễn buồn ngủ, đột nhiên hai mắt của con rồng nhỏ chợt mở ra. Ánh mắt của nó có chút tò mò, nhìn về phía đứa bé khí linh, thấp giọng hô lên một tiếng.
“Ngao…”
Nghe được tiếng hô này của nó, khí linh hơi có chút ngạc nhiên, vội vàng đưa mắt nhìn về phía nó.
“Ồ, đây là một đầu ấu long sao? Ta có thể cảm giác được, trên người của nó có một tia thần lực. Có lẽ, đây là hậu duệ của Long Thần, với lại huyết mạch vô cùng tinh thuần.”
Vừa nhìn thấy được Tiểu Long, khí linh nhanh chóng đưa ra đánh giá của mình. Nghe được lời nói của nó, vẻ mặt của Trần Viễn càng thêm kinh ngạc. Anh thật sự không có nghĩ đến, cho dù linh hồn đã bị phong ấn, kiến thức của nó còn cường đại đến như vậy, vừa nhìn liền có thể nhận ra được thân phận của Tiểu Long.