• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chạy rồi à?” Sói Lớn nhận được tin, chỉ nhướng mày một chút, không có quá nhiều cảm xúc.

Ánh đèn huỳnh quang chiếu lên mặt hắn, chiếc mũi tạo ra một bóng xám nhạt ở phía bên trái. Chim Lớn dựa không mấy nghiêm chỉnh vào chiếc ghế bên cạnh, tay cầm một quả bóng nhỏ ném lên ném xuống, nháy mắt ra hiệu.

“Có lẽ không bao lâu nữa cảnh sát sẽ bắt được gã, anh Sói, có cần bọn em thêm tí lửa không?”

“Đợi thêm chút nữa.” Sói Lớn chậm rãi đáp.

Hắn đã giăng một cái bẫy cho Báo Lớn. Báo Lớn tưởng rằng những hành động của Sói Lớn là vì muốn nuốt trọn Khu 19 nhưng bất đắc dĩ phải nhượng lại cho người khác, nên mới cố tình gây chút rắc rối. Còn về việc cuối cùng thỏa hiệp, đó chỉ là bước đi không còn lựa chọn.

Thời gian gần đây, hắn kéo dài mọi việc, cũng là để chuẩn bị cho chu đáo.

Báo Lớn và Gián Lớn đã sớm câu kết với nhau, nghĩ rằng Sói Lớn không dám đối đầu với hai lão già này. Nhưng thực chất, Sói Lớn đã sớm nắm rõ từng toan tính nhỏ nhặt của bọn họ, và hắn dự định sẽ ra tay một lần dứt điểm.

Trước đây, khi Báo Lớn hỏi hắn có định nuốt trọn mấy khu đất ở Khu 19 không, hắn đã nói không hứng thú, đó là sự thật. Khu 19 là nơi cảnh sát đã để mắt tới, còn Sói Lớn, thứ hắn muốn nuốt là chính bọn họ.

Khi Báo Lớn đắc ý dẫn đám đàn em trở về sào huyệt, gã liền bị cảnh sát phục kích ở cảng Hiệu Vân. Gián Lớn dù chưa từng lộ mặt, nhưng cũng bị kéo vào vũng bùn này, không hề ít. 

Bắt được cả hai kẻ đầu sỏ, lại đứng vững ở đây, có thể nói nếu thành công, cảnh sát sẽ là bên hưởng lợi lớn nhất, nhưng cũng nợ Sói Lớn một ân tình lớn.

Cá Sấu ở Khu 19 đã sớm nhường lại một nửa địa bàn từ khi bị lộ, co cụm lại trong khu an toàn của gã ta, không dám ra ngoài. Gã ta có hậu thuẫn lớn, dù cảnh sát muốn bắt cũng tạm thời chưa có cách.

Đối với Cá Sấu, cảnh sát áp dụng chiến lược lâu dài, thâm nhập từ từ, nhưng bề ngoài lại thể hiện như đang nhắm thẳng vào gã ta, nhằm làm cho Báo Lớn mất cảnh giác.

Sói Lớn hợp tác với cảnh sát, đôi bên cùng có lợi, nhưng cũng coi như hắn đã nhường cảnh sát một bước. Trước đây, cảnh sát đối với đám người như hắn chẳng là gì đáng sợ, thậm chí còn phải tránh xa. Nhưng giờ đã khác, họ có kế hoạch lâu dài với Cá Sấu, mà với Sói Lớn cũng chẳng phải là không có mưu tính xa hơn.

“Anh Sói, cảnh sát mà đứng vững ở Khu 19 thì chẳng phải sẽ trở thành mối họa sao?”

“Chuyện này giống như một ván bài…” Sói Lớn cười nhạt, ánh mắt chuyển sang Gấu Lớn, không chút lo lắng: "Nếu không có người ngoài can thiệp, chúng ta khó có thể lợi dụng sự hỗn loạn để làm lại cuộc chơi ở đây. Người ngoài đương nhiên phải chia một phần lợi, nhưng những lá bài thắng vẫn nằm trong tay chúng ta.”

“Chợ đen bên Gián Lớn dạo gần đây vừa nổi loạn, em đã cử vài người đi điều tra, đảm bảo mấy vị trí kia của hắn ta sẽ sạch bong!” Tên đàn em vỗ ngực nói.

“Làm tốt lắm!”

Nhìn đám đàn em hồ hởi, Sói Lớn không khỏi cảm thán, thời gian tới e là sẽ còn bận rộn. Bởi vì sau đêm nay đường phố sẽ náo loạn, Báo Lớn xảy ra chuyện ở địa bàn của hắn, những kẻ nghi ngờ và không nghi ngờ hắn chắc chắn đều sẽ không ít.

Đúng lúc để dọn dẹp một chút.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Sói Lớn hơi nheo lại, đột nhiên cảm thấy khô cổ. Chó Lớn đã nhập học và huấn luyện quân sự được mấy ngày rồi, bên cạnh không có ai, theo nhu cầu của hắn thì chẳng thể nào quen được với cảnh này.

Bây giờ đã là ba giờ sáng, chắc ai đó đang mơ màng trong giấc ngủ. Hắn lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua rồi lại cất đi, sau đó châm một điếu thuốc.

Khói thuốc bốc lên mờ ảo trước mắt, hắn lặng lẽ nhìn về phía trước, một lúc sau đứng dậy. Trước khi ngủ mà cũng chẳng gửi cho hắn một tin nhắn, xem ra là đã quên lời hắn dặn từ lâu rồi.

“Các cậu tự liệu mà coi chừng, tiếp tục theo sát đấy.” Trước khi đi, hắn liếc qua Chim Lớn và những người khác.

“Vâng, anh Sói!”

Hai tên đàn em theo sau hắn ra khỏi cửa, dạo gần đây là giai đoạn khá nguy hiểm nên không thể hành động một mình.

Hắn đã định ra tay với Báo Lớn từ lâu, chỉ là chưa có cơ hội trực tiếp hành động. Cảnh sát cũng cần chuẩn bị thêm, vừa khéo Chó Lớn khai giảng huấn luyện quân sự. Cậu vốn nhát gan, không biết khi thấy cảnh tượng này sẽ sợ hãi thế nào.

Hắn cười nhạt, nhưng sắc mặt vẫn không mấy tốt, trong bóng tối, thần sắc hắn lạnh lùng, đôi môi mím chặt, sự bất mãn cứ khiến hắn khó chịu.

Mùa huấn luyện quân sự năm nào cũng phơi cháy da thịt không ít người. Chỉ cần nhìn mấy ngày vừa qua, da dẻ mịn màng của Chó Lớn cũng bắt đầu có dấu hiệu khô nứt.

Suốt mấy ngày đứng dưới nắng, tập bước đều, đứng nghiêm, cậu cảm thấy cơ thể mình yếu đi. Mồ hôi đầm đìa chảy từ trán xuống cằm, từ cổ xuống ngực, từ lưng thấm ướt cả eo.

Cậu vốn có dáng vẻ rụt rè, đối với một thằng con trai mà nói, khí chất này không dễ được yêu thích, nếu không thì trước giờ đã chẳng bị bạn bè xa lánh ở trường. Huấn luyện viên nhìn thấy cậu khổ sở như vậy nên cho cậu nghỉ một lát.

Chó Lớn thả lỏng cơ thể ngay lập tức, bước ra khỏi đội hình, đi đến một góc râm mát, thở phào nhìn đám bạn tiếp tục đứng nghiêm.

Cậu cúi đầu lấy điện thoại ra từ túi quần, vừa nhìn thì không có tin nhắn nào. Sói Lớn không liên lạc với cậu đã bảy ngày rồi.

Mấy ngày đầu còn nhắn tin qua lại vài cái, rồi dần dần ít hẳn đi. Nỗi lo lắng trước đây lại trỗi dậy. Hắn nóng bỏng như thế, lỡ đâu không chịu nổi lại tìm ai khác thì sao?

Nỗi lo này của cậu không phải là vô cớ. Theo như nhu cầu của Sói Lớn trước giờ, không thể nào hắn chịu đựng lâu đến vậy mà không làm gì. Cậu không ở đây, thì ai sẽ thỏa mãn hắn?

Trước đây, cậu nghĩ huấn luyện quân sự kéo dài như vậy sẽ giúp cậu có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng giờ nghĩ lại, khoảng thời gian này hoàn toàn đủ để hắn quên mất sự tồn tại của cậu. Sói Lớn vốn phong lưu, thấy ai vừa mắt là tán tỉnh, chẳng phải ban đầu hắn cũng như vậy với cậu sao?

Mặc dù lần trước hắn lạnh lùng nói rằng cậu không giống những người trước, nhưng đó chẳng phải chỉ là lời dỗ ngọt thôi sao? Không cần nói đâu xa, cậu vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của Sói Lớn dành cho mình.

Chỉ là không biết tình cảm này sẽ kéo dài đến bao giờ. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ chán cậu.

Mệt mỏi sau một ngày dài, cơ thể cậu rã rời, nằm trên giường và dần chìm vào giấc ngủ. Trong đầu cậu không hiểu sao lại hiện lên khuôn mặt tuấn tú và đầy sắc bén của Sói Lớn. Trong mơ màng, cậu chỉ mong rằng ngày đó kéo dài thêm chút nữa.

Sáng hôm sau, khi Chó Lớn đang lấy nước, cậu nhìn thấy Rồng Nhỏ mới tắm xong, đang bôi thứ gì đó lên người, liền tò mò nhìn thêm vài lần.

“Đây là kem chống nắng đó! Chị tôi bảo nhất định phải bôi, nếu không sau nửa tháng huấn luyện sẽ phơi cháy da luôn. Này, Chó Lớn, cậu có làn da mềm mịn thế này, đến lúc đó chắc chắn sẽ đen thui, vừa bong tróc vừa khô nẻ, không còn đẹp như bây giờ nữa đâu. Nên phải đề phòng sớm.”

“Con trai bôi cái đó làm gì, huấn luyện xong thì ai chẳng đen như nhau, có khác gì đâu.” Trâu Lớn chen vào, chỉ vào mũi mình, ý nói là chỗ da đó tuy trắng hơn, nhưng cũng đã bị phơi nắng thành màu nâu sẫm: "Tôi thì muốn đen thêm chút nữa. Nhìn chỗ da non này đi.”

“Đợi cậu huấn luyện xong sẽ không nói vậy đâu." Rồng Nhỏ vừa từ tốn bôi kem vừa nói: "Chỗ này chỗ kia loang lổ, nhìn xấu chết đi được, phải mất cả thời gian dài mới hồi phục. Đến lúc đó các chị khóa trên sẽ bị mấy anh đẹp trai cướp hết cho mà coi.”

Nói xong, cậu ấy còn cười khúc khích, như đang cười nhạo sự ngây ngô của Trâu Lớn.

Chó Lớn nghe mà ngơ ngác, mím môi suy nghĩ một lát rồi quay lại tiếp tục rửa mặt.

“Chó Lớn, nhanh lên!” Một lát sau, Tê Giác thúc giục. Dù chia đội khác nhau, nhưng ngày nào họ cũng ra ngoài cùng nhau.

Hôm nay trời dễ chịu hơn mấy hôm trước, nắng không gắt lắm, thỉnh thoảng còn có vài đám mây che khuất mặt trời, giúp cho đám tân sinh viên đang phơi nắng như khô héo có chút thời gian thở.

Buổi trưa, Chó Lớn lấy cớ có việc rồi lén ra dãy cửa hàng gần trường, mua một chai kem chống nắng. Vật dụng cần thiết cho mùa hè, nhất là trong thời gian huấn luyện quân sự, rất dễ mua.

Thực ra da mặt cậu so với những người khác vẫn tốt hơn một chút. Những ngày qua, sự thay đổi rõ rệt nhất chỉ là da cậu đen đi. Nhưng cậu không thể để mặc như vậy. Cậu còn phải gặp Sói Lớn nữa. Nếu đúng như Rồng Nhỏ nói, mặt mũi loang lổ, không đều màu, lỡ Sói Lớn không cần cậu nữa thì sao?

Lại thêm hai ngày trôi qua, buổi sáng Chó Lớn rửa mặt xong, cùng bạn cùng phòng ăn sáng, huấn luyện quân sự, rồi ăn trưa, chiều lại huấn luyện, cuối cùng ăn tối. Đến tối, cả đám lại phải đứng thành hàng.

Đến lúc giải tán thì đã gần chín giờ. Chó Lớn tắm rửa xong liền nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vẫn không có tin nhắn nào, trong lòng không khỏi nghĩ, chẳng lẽ Sói Lớn đã có người tình khác rồi?

Cậu cứ thế giằng co trong lòng một lúc, trong lúc định gọi điện xem sao thì điện thoại bỗng nhiên rung lên, chuông cũng reo ngay sau đó.

Ngoài mẹ cậu ra, chẳng mấy ai gọi điện cho cậu. Chó Lớn mở to mắt, chưa kịp vui mừng thì nhìn thấy trên màn hình hiện lên hai chữ: Mèo Lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK