• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi mọi người rời đi hết, Sói Lớn mới quay sang nhìn Chó Lớn, đứng dậy bước tới. Nghe tiếng bước chân, Chó Lớn liền đặt sách xuống.

“Đi nghỉ chút đi.” Hắn đặt tay lên vai cậu, ra hiệu cho cậu đứng dậy.

Tối hôm đó bọn họ chẳng làm gì cả, Chó Lớn vẫn tiếp tục ôn bài. Chỉ còn lại một ngày nữa thôi, dù lượng kiến thức cần xem không nhiều, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.

Sau hành động bất ngờ của Sói Lớn lần này, Chó Lớn phát hiện ra rất nhiều người đều đối xử với cậu rất khách sáo, đặc biệt là mấy tên đàn em trong câu lạc bộ, ai cũng cười tươi rói và cung kính gọi cậu là “anh Chó”.

Chó Lớn chưa từng nghe ai gọi mình như vậy, nhất thời ngớ người ra, trừng mắt nhìn tên nhóc có chỏm tóc vàng trên đầu, khiến cậu ta run lên vì sợ.

“Anh Chó, có... có gì không đúng sao ạ?”

Tên tóc vàng cẩn thận nhìn cậu, lúc này Chó Lớn mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Không, cậu cứ làm việc đi, tôi về trước đây.”

“Vâng, anh Chó đi thong thả!”

Cậu ta ngẩng đầu gọi một tiếng, nhìn theo bóng Chó Lớn biến mất ở góc khuất, rồi cầm cái chổi lông gà tiếp tục quét dọn bụi bặm ở góc tường.

Cậu ta là người vừa có thể cầm chổi lông gà dọn dẹp, vừa có thể vác dao đi chém người. Ngày trước cũng từng theo đại ca chạy khắp nơi, ai ngờ phạm phải sai lầm nên bị “giáng” xuống đây.

Đây chính là một lần thử thách! Mắt cậu ta sáng lên, sau đó lại siêng năng tưới thêm ít nước cho chậu cây bên cạnh.

Ra khỏi câu lạc bộ, Chó Lớn mới thở phào một hơi. Cậu không quen với cảnh tượng này, dường như ai cũng thân thiết với cậu, nhưng thật ra cậu chẳng quen ai cả. 

Cậu nhìn quanh một lượt, vẫy một chiếc taxi. Chiếc taxi như thể đã chờ sẵn ở đây, thấy cậu liền từ từ chạy tới.

“Bác tài, đến đường số 3, phố Hoàn Thạch Bắc.” Chó Lớn ngồi vào xe rồi nói.

Tài xế không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi quay xe.

Đó là một khuôn mặt đen gầy, ánh mắt âm u, các đường nét trên khuôn mặt dường như bất động, khiến người ta có cảm giác không thoải mái.

Chó Lớn ngồi ở mép ghế sau, sau khi nói địa chỉ xong cũng im lặng.

Điện thoại reo lên, Chó Lớn vội lấy điện thoại ra nghe.

“Đến đâu rồi?” Giọng nói lơ đãng của Sói Lớn truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Tôi vừa mới ra ngoài.” Chó Lớn nhìn qua cửa sổ: “Còn một lúc nữa mới về đến nhà, khi nào đến tôi sẽ báo anh.”

Sói Lớn cười khẽ: “Được.”

Hắn lại trêu đùa cậu một lúc, khiến Chó Lớn đỏ mặt rồi cúp máy. Vô tình ngẩng đầu lên, cậu bỗng thấy tài xế đang nhìn mình qua gương chiếu hậu với ánh mắt âm u.

Chỉ trong chớp mắt, nhưng vẻ mặt đó làm Chó Lớn giật mình. Cậu có chút muốn bảo tài xế dừng xe, nhưng nhìn quanh thì nhận ra con đường này không phải đường về nhà.

Khu vực này có nhiều ngõ ngách, cậu ít khi ra ngoài nên không quen đường, điều đó cũng bình thường. Chó Lớn hoang mang hỏi: “Đây là đâu? Bác tài, bác đi đường tắt à?”

Lúc này cậu mới nhìn kỹ người tài xế, thấy người nọ mặc áo dài tay, trên cánh tay trái có một vết máu nhỏ, dường như máu đang rỉ ra.

Xe bắt đầu tăng tốc, khiến lòng Chó Lớn càng thêm sợ. Cậu mím chặt môi, định lấy điện thoại ra cầu cứu Sói Lớn, nhưng chưa kịp bấm thì xe đã đột ngột phanh lại.

“Rít——”

Chó Lớn không kịp ngồi vững, kêu lên một tiếng rồi đập vào lưng ghế trước. Chiếc xe dừng lại ở một con phố nhỏ hoang vắng.

“Nhóc con, tốt nhất là ngoan ngoãn một chút. Cái này tao dùng nhiều năm rồi, cướp cò là chuyện thường đấy.”

Người tài xế quay người lại, nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Chó Lớn. Khuôn mặt hắn ta không rõ là biểu cảm gì, nhưng trong đầu Chó Lớn chỉ có một suy nghĩ: đường cùng.

Sau khi Báo Lớn chết, Hoằng Lớn đã trốn thoát dù bị thương, nhờ vào khả năng bắn súng chuẩn xác. Nhưng không ai ngờ hắn ta không ẩn náu, mà dám công khai xuất hiện ở Tam Dương.

“Đưa điện thoại cho tao.” Giọng Hoằng Lớn khàn khàn, có lẽ do hôm đó hét quá nhiều. Thấy Chó Lớn không động đậy, hắn ta càng hung ác hơn: “Đưa đây!”

Chó Lớn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta, toàn thân không dám cử động, run rẩy hỏi: “Anh muốn gì? Chúng ta chưa từng gặp nhau mà?”

Hoằng Lớn không nói, trực tiếp lao tới giật lấy điện thoại của cậu, cười lạnh: “Mày thì chưa gặp tao, nhưng tao đã gặp mày rồi!”

Chó Lớn trợn to mắt, bị vẻ mặt hung ác của hắn ta dọa sợ, hoảng loạn đến mức không thèm để ý đến khẩu súng trong tay hắn ra, cậu cố gắng lùi về sau, muốn mở cửa xe nhưng kéo mấy lần đều không được, cửa đã bị khóa.

Thấy cậu không nghe lời, Hoằng Lớn lấy ra một chiếc khăn tẩm thuốc mê đã chuẩn bị sẵn trên xe, lại lao tới. Không gian trong xe chật hẹp, Hoằng Lớn không tốn nhiều sức đã ấn mạnh chiếc khăn lên mũi cậu.

“Ưm ưm!!”

Chó Lớn nắm chặt cánh tay hắn ta, mở to mắt giãy giụa, nhưng sức lực của cậu chẳng là gì so với Hoằng Lớn. Hắn ta giữ chặt khăn tay, không chút nương tay.

Chó Lớn đá chân loạn xạ, rất nhanh liền nhắm mắt lại, mất hết sức lực rồi ngất xỉu, cơ thể mềm nhũn ngã sang một bên. Chiếc điện thoại đã rơi xuống sàn xe trong lúc giãy giụa.

“Chết tiệt! Nếu tao còn dư thêm một viên đạn, tao đã bắn gãy chân mày rồi. Nhưng đạn này phải để dành cho kẻ đáng chết nhất.” Hoằng Lớn nhổ nước bọt, liếc nhìn vết thương vừa bị va chạm, máu rỉ ra nhiều hơn.

Hắn ta mở chốt an toàn, xuống xe rồi kéo cửa bên của Chó Lớn, đỡ lấy thân thể đang ngả xuống của cậu.

“Khốn kiếp, thằng nhóc này nặng ghê!”

Cánh tay trái của Hoằng Lớn đang bị thương, chỉ có thể dùng một tay, kéo lê Chó Lớn vào con ngõ nhỏ hẹp và vắng vẻ bên cạnh. Đi thêm một đoạn đến ngã ba, hắn ta thấp giọng gọi: “Sao còn chưa ra giúp?! Trốn kỹ nhỉ.”

Lúc này từ trong bóng tối xuất hiện hai người, đón lấy Chó Lớn từ tay hắn ta rồi nhanh chóng khiêng cậu đi.

Khi Chó Lớn tỉnh lại, cậu đang nằm nghiêng trên mặt đất, cổ tay bị trói chặt, động đậy một chút đã đau nhói, không biết có phải đã bị rách da hay không.

Mắt bị bịt kín, không nhìn thấy gì, mắt cá chân cũng bị trói, không thể cử động.

Nhưng cậu nghe thấy giọng của người tài xế đã bắt cóc mình, hắn ta đang nói gì đó.

“Chủ nhân của chiếc điện thoại đang ngủ say, ngủ ngon lành lắm, đừng có giở trò với tao, định kéo dài thời gian à?” Hoằng Lớn cười lạnh: “Ba mươi phút nữa, tao muốn thấy mày ở đây.”

“Làm sao tìm được tao? Không phải mày giỏi lắm sao?! Đây là địa bàn của mày mà! Tao đang ở đây, cùng với người tình bé nhỏ của mày. Nếu mày dám dẫn người khác theo thì chúng ta chết chung. Tao chết không sao, cùng lắm thì xuống dưới tiếp tục phục vụ anh Báo. Còn thằng nhóc xinh đẹp này, mày nỡ không? Hả?” Giọng hắn ta vốn đã khàn, nghe như đang vỡ giọng, cười lên càng thêm khó nghe: “Lần trước chạy trốn mà vẫn không quên che chở cho cậu ta, lần này tao xem mày có thể bảo vệ cậu ta nữa không!”

Là Sói Lớn, hắn ta đang nói chuyện với Sói Lớn.

Tim Chó Lớn đập nhanh hơn, cậu cố gắng quay đầu về phía giọng nói, định lên tiếng gọi, nhưng đột nhiên nhận ra tên tài xế xấu xa kia có súng.

Đúng rồi, mục tiêu thực sự của hắn ta là Sói Lớn. Vì mắt cậu bị che nên thính giác trở nên nhạy bén hơn, cậu nghe thấy có nhiều tiếng bước chân khác. Nếu Sói Lớn thực sự đến một mình, chắc chắn không thể đấu lại bọn chúng.

“Ồ! Nhóc này tỉnh rồi.” Hoằng Lớn ngạc nhiên quay sang nhìn Chó Lớn, cậu theo bản năng co người lại, cảm giác không nhìn thấy gì càng khiến cậu sợ hãi hơn.

“Mày không tin tao à? Sao tao có thể lừa đại ca Tam Dương được chứ?”

Hắn ta vẫn cầm điện thoại trên tay, đi tới đá Chó Lớn một cái, sau đó ngồi xổm xuống, đưa điện thoại đến trước mặt cậu: “Nào, nói gì đi.”

Chó Lớn cắn chặt răng, không lên tiếng.

“Nói chuyện!”

Giọng Hoằng Lớn lớn hơn, Chó Lớn căng thẳng co người lại, thậm chí còn run rẩy, nhưng dù vậy cậu vẫn không nói lời nào.

Cho đến khi bất ngờ bị đá mạnh vào ngực, Chó Lớn không kìm được hét lên, rồi cắn chặt môi, rên rỉ trong đau đớn.

“Sao rồi? Lần này nghe rõ rồi chứ?” Hoằng Lớn đứng dậy, đắc ý nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK