Bọ Ngựa liều mạng đua xe cũng chỉ để nuôi em trai ăn học. Anh ta có kỹ năng lái xe rất tốt, vì thế mới đến đây đua xe chui kiếm tiền.
Anh ta biết nơi này hỗn loạn, còn loạn hơn cả chỗ mà hai anh em anh ta sống. Khu đó chỉ là nơi tụ tập của đám dân đen, còn nơi này là chốn của những ông trùm không thể đắc tội. Tính cách Cá Mập lạnh lùng hơn anh ta, trong khi anh ta vẫn có thể cười nói với người khác, thì Cá Mập cũng nhìn ai với cùng một vẻ mặt, ngoài anh trai ra.
Bọ Ngựa chưa bao giờ để Cá Mập đến đây, chỉ có vài lần đặc biệt thì nhờ người trông chừng. Người ở đây đều nể mặt anh ta, không ngờ lần này lại đụng phải giám đốc Vương.
Trong phòng vẫn còn đang đánh nhau, Bọ Ngựa toàn thân đầy máu. Giám đốc Vương có cả tá thuộc hạ bảo vệ, dù bị truy sát cũng không quên khiêu khích anh ta.
Tin tức ở đây lan truyền rất nhanh, quản lý phía sau không cần nhân viên phục vụ kia chỉ đường nữa, đã có người chạy tới báo cho quản lý biết rằng Bọ Ngựa và giám đốc Vương đang đánh nhau kịch liệt, với khí thế như muốn giết người.
Ngay lập tức, một đám người của câu lạc bộ đổ xô tới, lấp đầy căn phòng.
“Bọ Ngựa!” Quản lý nhìn cảnh tượng hỗn loạn, thêm cả giám đốc Vương đang được người đỡ, trên sàn đầy vết máu, rồi anh ấy quay sang nhìn Bọ Ngựa: "Cậu không muốn sống nữa à?”
“Cậu đến đúng lúc lắm! Xem người của câu lạc bộ các cậu định làm gì kìa! Tôi sẽ đánh chết thằng khốn này!” Giám đốc Vương cũng trừng mắt nhìn Bọ Ngựa.
“Giám đốc Vương yên tâm, Bọ Ngựa đã phạm sai lầm, chúng tôi nhất định sẽ phạt cậu ta. Ông đang chảy máu, trước tiên hãy để người xử lý vết thương đã.” Quản lý vừa cười vừa nói, sau đó quay mặt lại, nhíu mày phất tay. Những người đi theo anh ấy lập tức tiến lên chuẩn bị khống chế Bọ Ngựa.
Bọ Ngựa lùi vài bước, mặt đanh lại, cắn răng liếc nhìn về phía giám đốc Vương. Giám đốc Vương chỉ tay vào anh ta, hét lên với quản lý: “Nó còn dám nhìn tôi như vậy! Loại điên khùng như này mà các cậu không trừng trị cho đàng hoàng thì đợi nó giết tôi thật à! Hả?! Tôi là ai chứ? Hôm nay mà không cắt cái thằng ranh này ra thì tôi không mang họ Vương!”
“Giám đốc Vương bớt giận, chúng tôi nhất định sẽ xử lý cậu ta, nhưng…” Quản lý thấp giọng, cố nở nụ cười, vẻ mặt đầy khó xử: “Người này là người của anh Sói. Dù gì thì cũng phải để anh Sói xử lý, nhưng ông yên tâm, tôi nhất định sẽ đích thân dẫn Bọ Ngựa đến gặp anh Sói!”
Nói xong, anh ấy lập tức ra hiệu cho người bên cạnh, lớn tiếng bảo: “Dẫn giám đốc Vương đi băng bó!” Sau đó lại cười với giám đốc Vương đang đầy lửa giận, mới khiến ông ta nguôi ngoai phần nào.
“Anh Sói mà cậu nói là cái người đứng sau Chim Ưng đó đúng không? Nói với cậu ta, nếu xử lý không vừa ý tôi, thì tôi sẽ đích thân ra tay!”
“Vâng vâng vâng…”
Giám đốc Vương được người ta dìu đi, cà nhắc rời khỏi phòng. Quản lý cười tiễn ông ta, nhưng đột nhiên phía sau, Bọ Ngựa nhìn thấy cơ hội liền lao tới, có vẻ như vẫn muốn đâm ông ta thêm một nhát cuối cùng.
“Giữ chặt nó lại!” Quản lý quay đầu hét lên.
Dù sao xung quanh cũng quá đông người, Bọ Ngựa không kịp thoát, mà đám vệ sĩ của câu lạc bộ không giống với đám người của giám đốc Vương, rất nhanh đã khống chế được Bọ Ngựa, đè anh ta xuống đất.
Bọ Ngựa vừa bị đá trúng, giờ chỉ cảm thấy ngực đau nhói, không thể nào vùng vẫy ra được.
“Bọ Ngựa à Bọ Ngựa, tôi phải nói cậu thế nào đây? Có chuyện gì không làm được mà cậu lại phát điên ở đây như vậy?!”
Bọ Ngựa phun ra ngụm máu từ vết thương trên đầu chảy vào miệng, hằn học nói: “Ông ta đã bắt cóc em trai tôi, đánh nó nhập viện, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Ông ta đáng chết!”
“Giám đốc Vương là người như thế nào mà cậu không biết sao? Ông ta thích nhất là chơi mấy thằng nhóc đẹp trai!” Quản lý lớn tiếng trách móc: “Ngay từ đầu tôi đã nói với cậu phải để em trai cậu tránh xa ông ta ra rồi mà!”
Bọ Ngựa bị trói cả tay lẫn chân, đầu cũng bị đè xuống, anh ta trừng mắt nhìn quản lý mà không nói lời nào.
“Thôi được rồi, chuyện này tôi không giải quyết được, cậu đi tìm anh Sói mà xử lý.” Quản lý mặt thâm trầm: "Vốn dĩ hôm nay cậu là tay đua được mong chờ nhất trong sự kiện đặc biệt, giờ thành ra thế này, chỉ còn cách thay người khác thôi. Sau này còn không biết cậu có thể tiếp tục lăn lộn ở đây nữa không.”
Giám đốc Vương có vài tài sản ở Tam Dương, mở công ty để chơi, khi nào hứng lên thì đến. Bởi vậy người ta mới gọi ông ta là “giám đốc Vương”, nhưng chẳng ai dám khen ngợi tính cách của ông ta.
Vì là khách quen ở đây, ông chủ của câu lạc bộ - Chim Ưng - đối xử với ông ta rất tử tế, thậm chí còn thân thiện.
Giám đốc Vương biết người đứng sau Chim Ưng là Sói Lớn, nhưng cũng chẳng coi ra gì, vì ông ta không dính dáng đến thế giới ngầm, chỉ tiêu tiền để vui chơi, nên dù biết chuyện của Bọ Ngựa phải do Sói Lớn xử lý thì ông ta cũng không sợ.
Trong căn phòng đặc biệt của câu lạc bộ, khi đang được băng bó, giám đốc Vương vẫn không ngừng chửi rủa. Ông ta mất máu nhiều mà vẫn chẳng tỏ ra yếu đi chút nào, khi thuộc hạ vô tình làm ông ta đau, ông ta còn dùng chân chưa bị thương đá người ta.
“Mẹ kiếp, làm không nổi thì thôi đi!”
Bên ngoài, đêm đã khuya. Vài sự kiện đua xe đã kết thúc, cuộc thi đua xe mới mà các fan hâm mộ mong đợi đang đến gần. Sói Lớn ngồi tựa vào ghế, đặt ly rượu xuống, nhìn đám đông cuồng nhiệt tại đường đua.
Một người từ bên trong câu lạc bộ bước ra, đi nhanh về phía này. Người nọ liếc nhìn những người canh gác xung quanh, sau đó bước đến bên cạnh Sói Lớn, cúi xuống thì thầm mấy câu vào tai hắn.
Sói Lớn quay đầu liếc nhìn người đó, không thể hiện cảm xúc gì.
“Ừm.”
Câu lạc bộ có nhiều lối vào, một số chỗ khá kín đáo, có chỗ lại giống như một hội quán cao cấp. Khi Chó Lớn đến thì đã khá muộn, cậu đứng ở cửa nhìn quanh.
Xung quanh không có nhiều người, chỉ có một bảo vệ nhỏ đứng ở cửa, ánh mắt cậu nhanh chóng chạm vào ánh mắt của bảo vệ.
Cậu nhìn tên bảo vệ, tên bảo vệ cũng nhìn cậu.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc, rồi Chó Lớn chầm chậm bước vào. Bảo vệ nhận ra cậu là người từng đi theo Sói Lớn, bèn thu tầm mắt lại, không ngăn cản cậu.
Chó Lớn từng lạc đường hai lần, nhưng may mà cấu trúc câu lạc bộ không ngoằn ngoèo như hộp đêm. Cậu đi theo ký ức, một lát sau đã có thể nghe thấy tiếng reo hò phấn khích của đám fan bên ngoài.
Sói Lớn đang làm gì nhỉ? Cậu không khỏi tự hỏi.
Sói Lớn có chỗ ngồi riêng, nhưng khi cậu chen qua đám đông để nhìn thì không thấy hắn đâu.
Trong phòng, Bọ Ngựa bị đè xuống, quỳ trên mặt đất. Trên mặt anh ta vẫn còn dính máu, trông rất đáng sợ. Sói Lớn đang ngồi trên ghế trước mặt anh ta, chân vắt chéo, ánh mắt bình thản.
Đứng bên cạnh Sói Lớn là vài thuộc hạ cao to, bầu không khí như đông cứng lại, giống như một khung cảnh xét xử.
“Tại sao?” Sói Lớn nhìn Bọ Ngựa, hỏi với giọng rất ôn hòa.
Bọ Ngựa không dám nhìn thẳng vào hắn, đáp bằng giọng thấp: “Ông ta đã đánh em trai tôi đến mức nhập viện, giờ vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm. Cá Mập là mạng sống của tôi. Ông ta đụng vào ai cũng được, nhưng không được đụng vào nó. Ông ta dám đụng, tôi dám liều mạng với ông ta.”
“Nhưng cậu không thể mang dao đến câu lạc bộ giết người. Làm vậy là gây rắc rối cho câu lạc bộ…”
Quản lý đứng bên cạnh tức giận chỉ tay dạy dỗ anh ta, nhưng khi Sói Lớn liếc mắt nhìn sang, quản lý lập tức im bặt, căng thẳng cúi đầu.
Bọ Ngựa biết hành động của mình là không suy nghĩ, nhưng khi đó anh ta đã bị cơn giận làm lu mờ lý trí. Vốn dĩ hôm qua anh ta và Cá Mập đã hẹn nhau đến công viên. Hai người còn nói chuyện điện thoại, nhưng ai ngờ khi gặp lại thì Cá Mập đã nằm trong bệnh viện.
Anh ta không dám tin người nằm trên giường với đầy vết thương là em trai mình, nhưng từ khuôn mặt đang băng bó, dù phần lớn bị che khuất, anh ta vẫn nhận ra đó là Cá Mập.
Bọ Ngựa có mối quan hệ khá tốt trong câu lạc bộ, chưa đầy nửa ngày đã biết được ai là thủ phạm, hơn nữa thủ phạm còn có mặt trong câu lạc bộ đêm nay. Anh ta chỉ muốn trả thù, bắt giám đốc Vương phải trả giá.
Sói Lớn nói: “Ý tôi là, tại sao cậu không nói với tôi?”
“Anh có để tôi giết ông ta không?”
“Không.”
Bọ Ngựa cắn răng im lặng, dùng sự im lặng để bày tỏ sự bất mãn của mình.
Anh ta biết Sói Lớn không thể nào để giám đốc Vương chết. Trong mắt người khác, anh ta là người của Sói Lớn, vô cùng oai phong, không ai dám động vào. Nhưng anh ta hiểu rõ mình chỉ là một tên tay sai, đua xe chỉ để làm vui cho người khác. Hơn nữa, lúc đó anh ta cũng chẳng kịp nghĩ nhiều hơn.