• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chó Lớn cẩn thận nhích chân một chút, cố gắng làm cho sợi dây lỏng ra. Người bên cạnh mắt tinh liền phát hiện, lập tức quát lớn: “Dám cựa quậy thì tao phế mày!”

“Tôi… tôi không chạy...” Chó Lớn vội vàng nói: “Dây trói làm tê chân tôi rồi.”

“Hừ, ráng mà chịu. Bị bắt cóc mà còn muốn thoải mái à?”

Gã cười lạnh vài tiếng. Bộ dạng của Chó Lớn không khiến ai cảnh giác, chỉ liếc cậu một cái rồi mắng một câu, sau đó không thèm để ý nữa.

Chó Lớn tiếp tục hành động, cẩn thận hơn.

Người của Chim Lớn đã tìm kiếm ở đây được mười phút, cuối cùng phát hiện có kẻ khả nghi lảng vảng gần một nhà kho bỏ hoang, suýt nữa thì bị phát hiện. May mà người bên Chim Lớn phản ứng kịp, bịt miệng kẻ đó rồi đánh ngất.

Sói Lớn lái xe phóng như bay đến nơi Chim Lớn đã chỉ, nhưng con đường phía trước không còn phù hợp để lái xe nữa. Hắn lập tức xuống xe và gặp nhóm người ở đây.

Tổng cộng chỉ có sáu người, tính cả Chim Lớn. Những người anh em khác vẫn đang trên đường đến.

Lúc này, Sói Lớn nhận được một tin nhắn từ Chó Lớn.

—— Còn năm phút nữa.

Hắn cau mày, quay người bước về phía nhà kho.

“Đi thẳng qua đó.” 

“Anh Sói, chắc chắn bọn chúng có người cầm súng canh chừng. Nếu cứ thế mà qua, mục tiêu sẽ quá rõ ràng. Đợi thêm một chút đã.” Chim Lớn ngăn hắn lại.

Sói Lớn quay đầu, hừ lạnh: “Chúng không còn lại bao nhiêu người nữa đâu. Cho dù có súng, tôi cũng sẽ không để chúng có cơ hội bóp cò.”

“Bọn chúng ở trong bóng tối, còn chúng ta ở ngoài sáng. Điều này rất bất lợi cho chúng ta. Nếu muốn cứu người, trước hết phải tìm cách an toàn nhất.”

Sói Lớn hiểu ý của Chim Lớn. Sáu người, mà cứ xông lên liều lĩnh thế này, không chỉ không cứu được người mà còn có thể tự rước nguy hiểm.

Nhưng hắn đã dám làm thì có đủ tự tin để rút lui thành công. Đối phương chỉ là đám cặn bã đang cùng đường, định liều mạng một phen. Nếu đã dám uy hiếp hắn, thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần không bao giờ gượng dậy được nữa.

Phía sau nhà kho có một bức tường thấp, chỉ cao đến nửa người, hơn nữa còn bị vỡ nát. Có hai người đang canh giữ ở đó, một người mặt mày không được tốt, ánh mắt đầy vẻ bực bội, cứ liếc nhìn xung quanh.

“Sói Lớn có đến không vậy? Tao đã bảo là thằng Hoằng nghĩ đơn giản quá mà. Có thời gian bắt người, chi bằng tìm cơ hội tẩn hắn một phát cho rồi!”

“Mày nghĩ dễ thế à? Một phát súng là xong ư? Lần trước chuẩn bị kỹ lưỡng thế mà vẫn thất bại đấy thôi?” Người kia rút điếu thuốc ra, ngẩng đầu nhìn một chút, thấy không có động tĩnh gì, lại cúi đầu xuống: “Yên tâm mà canh gác đi.”

Người canh giữ ngoài sáng không nhiều, hầu hết đều đang lẩn trốn, căng mắt theo dõi những mục tiêu có thể xuất hiện.

“Pằng——!”

Đột nhiên một tiếng súng vang lên, âm thanh dội khắp các tòa nhà cũ kỹ, như một màn dạo đầu được kéo ra. Những người gác gần nhà kho lập tức cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh.

“Là Sói Lớn!” Không biết ai hét lên một tiếng: "Đúng là hắn đến một mình thật!”

Bóng dáng của Sói Lớn xuất hiện trên khoảng đất trống trước nhà kho, hắn bắn hai phát súng, đạn bay thẳng và chuẩn xác trúng hai kẻ canh giữ cửa.

Ngay sau đó, lưỡi dao sắc bén xoay chuyển trong không khí, phát ra âm thanh vút vút, những kẻ đang ẩn nấp lập tức lao ra, gần như bao vây trọn khu vực này.

Sói Lớn giương súng lên, kéo chốt mạnh mẽ, nhắm thẳng vào bọn chúng. Không ai muốn là kẻ đầu tiên lao vào. Chúng vây quanh Sói Lớn nhưng không dám tiến lên.

Sói Lớn chậm rãi quét mắt nhìn quanh, rồi mở miệng: “Hôm nay tao đến để tìm người, không muốn dính vào ân oán gì khác. Ai cản đường tao, tao sẽ không tha cho kẻ đó.”

“Nói láo! Hắn hết đạn rồi, anh em còn muốn báo thù không?!”

Phía sau có kẻ hét lớn, chưa kịp lao lên thì đã ngã xuống đất co giật. Không ai kịp thấy Sói Lớn hành động, chỉ nghe thấy tiếng súng nổ kinh hoàng, và nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn.

“Kẻ tiếp theo là ai? Mày, mày, hay là mày?”

Sói Lớn lần lượt nhìn từng người, họng súng chỉ vào ai, người đó không tự chủ được lùi lại vài bước. Cảm xúc sợ hãi lây lan nhanh chóng, một người sợ, tất cả đều sẽ run. Mặc dù trông chúng đông người, nhưng chẳng ai có khí thế.

Sau khi quan sát một vòng, Sói Lớn giơ súng, bước lên vài bước. Đám người phía trước lập tức lùi lại, tránh xa họng súng, như thể sợ rằng hắn sẽ bắn họ bất cứ lúc nào.

Cánh cửa nhà kho cách đó không xa lắm, nhưng cũng chẳng gần. Đám người này tuy không dám lao vào, nhưng vẫn ngoan cố vây quanh Sói Lớn, như những kẻ săn mồi trong rừng, chờ đợi cơ hội để tấn công.

Trên tầng thượng của nhà kho, Hoằng Lớn nấp trong góc tối, không hề nhúc nhích, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào Sói Lớn đang càng lúc càng tiến gần. Họng súng đen ngòm lạnh lẽo hướng về phía hắn, chờ con mồi lọt vào lưới.

Gần hơn, gần thêm chút nữa. Hoằng Lớn nghiến răng, các mạch máu trên trán nổi lên, không dám buông lơi dù chỉ một chút.

Đây là viên đạn cuối cùng của hắn ta. Mặc dù Hoằng Lớn nổi tiếng là tay bắn súng giỏi nhất dưới trướng Báo Lớn, và hắn ta cũng luôn tự hào về tài bắn súng của mình, nhưng cơ hội duy nhất này vẫn khiến hắn ta căng thẳng.

Nếu Sói Lớn không chết, hắn ta xuống âm phủ cũng chẳng còn mặt mũi nào để gặp anh Báo.

Khi Sói Lớn từ từ tiến đến gần nhà kho, chỉ còn cách tầm bắn tin cậy của Hoằng Lớn một chút, đám người vây quanh hắn dần dần lấy lại bình tĩnh, nỗi sợ hãi đối với Sói Lớn cũng dần biến mất.

Ban đầu hắn khiến tất cả sợ hãi đến mức không ai dám ra tay, nhưng theo thời gian, bọn chúng bắt đầu nghĩ thông suốt.

Khi hai lưỡi dao gần chạm vào cổ hắn, Sói Lớn đột ngột cúi người, đá văng một tên ra. Tên còn lại cũng bị hắn đẩy ngã sang một bên.

Hắn nhìn thấy khoảng trống phía trước, lập tức lộn người sang bên cạnh, tránh được hàng loạt nhát dao và thoát khỏi vòng vây.

“Chém hắn! Anh em, đừng sợ súng của hắn! Mạng chó rẻ mạt, chết thì đã sao! Anh Báo đối xử với chúng ta không tệ, không thể phụ lòng anh Báo được!”

“Sói Lớn không thoát được đâu! Hắn chết chắc rồi!”

Hành động của Sói Lớn khiến cho đám người càng thêm hùng hổ, lại giơ dao đuổi theo. Như thể đám người vừa rồi còn sợ không dám lao lên chẳng phải là bọn chúng.

“Pằng, pằng——!”

Kết quả là chưa chạy được vài bước thì có hai tiếng súng nữa vang lên từ phía sau. Chúng lập tức tản ra cảnh giác. Phía sau là Chim Lớn, anh ta cười nói với chúng: “Những chuyện thế này đừng nên nói bừa. Sống chết của anh Sói bọn tao không đến lượt tụi mày quyết định. Nào nào nào, đến đây, đối phó với tao đi.”

Chim Lớn đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng đến lúc ra tay. Anh ta cùng những người phía sau lao vào, đánh nhau vô cùng dữ dội, như thể sẵn sàng liều mạng.

Hai bên lập tức lao vào hỗn chiến.

Sói Lớn nhìn lại một cái, khóe môi khẽ nhếch lên.

Phía trước không còn ai chắn đường hắn nữa, hắn bước nhanh đến trước cửa nhà kho và đá mạnh cánh cửa ra.

“Rầm——!”

Nhà kho khắp nơi đều đã bị bịt kín, đóng cửa lại thì trông hơi tối. Giờ ánh sáng từ cửa lớn chiếu thẳng vào, tiếng động lớn vang vọng khắp nhà kho, khiến màng nhĩ mọi người rung lên.

Vừa bước vào, hắn nhanh chóng né một nhát dao chém xuống mặt mình, rồi nắm lấy tay kẻ đó, dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng hắn ta, sau đó đẩy hắn ta về phía một tên khác cũng đang định lao lên, khiến tên phía sau phải lùi lại vài bước để tránh.

Những kẻ còn lại trong nhà kho thật sự không nhiều, Sói Lớn thậm chí không cần phải nổ súng. Hắn luôn nhìn chăm chăm vào Chó Lớn đang bị trói ở góc, cho dù có vài người cùng lao lên, hắn cũng chỉ phân một chút sự chú ý, rồi nhanh chóng đánh lùi bọn chúng.

Chó Lớn cũng nhìn hắn, đôi mắt mở to. Chỉ cần có ai đó định động vào cậu, cậu liền trở nên căng thẳng. Những lưỡi dao sắc bén lướt qua bên cạnh khiến cậu sợ hãi, nhưng cậu lại không dám kêu lên, sợ làm Sói Lớn phân tâm, đến nỗi hơi thở cũng không ổn định.

Nhưng trong đầu cậu lúc này lại hiện lên khoảnh khắc Sói Lớn phá cửa bước vào. Ánh sáng hắn mang theo chiếu thẳng vào lòng cậu.

Bóng hình ấy gần như khiến cậu sững sờ. Không phải vì không tin rằng Sói Lớn sẽ đến, mà vì khi nhìn thấy hắn, mọi nỗi sợ trong lòng cậu đều tan biến, chỉ còn lại niềm vui sướng vô hạn.

Khi Sói Lớn xuất hiện, không ai còn trông chừng cậu nữa. Cậu tự mình tháo dây trói chân, định đứng dậy nhưng chân lại mềm nhũn, loạng choạng ngã xuống.

Hai mắt Chó Lớn đỏ hoe. Cậu có chút hận bản thân mình quá yếu đuối, nghiến răng cố gắng đứng dậy, trong lòng không ngừng mắng chính mình.

Bên kia, gương mặt của Sói Lớn đã lạnh đến cực điểm. Hắn nhìn thấy vết máu trên người Chó Lớn, càng đánh không chút nương tay. Hắn hạ gục mấy kẻ còn lại, đi thẳng đến bên Chó Lớn, bế cậu lên, ghé sát tai cậu nói: “Ôm chặt anh!”

Chó Lớn sững người, quên cả giãy giụa. Trước đây, mỗi lần Sói Lớn có bộ dạng lạnh lùng như vậy, cậu đều không dám đến gần. Nhưng bây giờ, cậu lại cảm thấy vô cùng yên tâm, như có thứ gì đó trong lòng được lấp đầy, tràn ra.

Cậu lao đến, ôm chặt lấy Sói Lớn. Không nhìn gì nữa, không nghĩ gì nữa, tai cậu không còn nghe thấy tiếng la hét hỗn loạn bên ngoài, cũng chẳng còn tiếng súng “pằng pằng” nữa, chỉ còn lại nhịp tim của chính mình.

Cậu có thể cảm nhận được từng động tác, từng hơi thở của Sói Lớn. Dứt khoát, gọn gàng và đầy nhiệt huyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK