• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra cậu đã sớm xem thời khóa biểu rất kỹ rồi, lần này xem lại để xác nhận thêm, sau đó cậu mới yên tâm hơn.

Sau khi lên kế hoạch xong, cậu trở về ký túc xá đọc sách. Ba người còn lại đang chơi game, nhưng cậu không hứng thú với trò này. Trước đây cậu cũng toàn đọc sách khi rảnh, dù thỉnh thoảng có chơi game thì cũng do Mèo Lớn kéo cậu vào chơi.

Đến chiều hôm sau, sau khi kết thúc tiết học, cậu cùng Tê Giác và vài người khác đi ăn chút gì đó, rồi mới ra khỏi cổng trường.

Cậu có chút hồi hộp, cũng không nói với Sói Lớn là mình sẽ đến, chỉ định đến xem hắn đang làm gì.

Câu lạc bộ cách biệt thự xa hơn chút, dù sao cũng thuộc khu vực của Tam Dương, vốn là nơi chỉ sôi động vào buổi tối và khá kín đáo.

Tối hôm đó, Sói Lớn đi xem lô xe mới mà Chim Lớn đã nói. Xe được đặt ở điểm xuất phát của đường đua, tổng cộng có mười chiếc, không chỉ có ngoại hình cực ngầu, mỗi chiếc đều có đặc điểm riêng, hơn nữa khả năng vận hành cũng rất ổn định.

Xung quanh đầy những fan hâm mộ xe hò hét cổ vũ cho chúng. Mười chiếc xe đua lấp lánh dưới ánh đèn sáng rực. Đây mới chỉ là phần khởi động, lát nữa sẽ có những tay đua nổi tiếng đến đích thân thử nghiệm các xe đua này. Ai có thể giành được vị trí đầu tiên trong đêm nay thì chiếc xe mà anh ta lái sẽ được trao tặng như một phần thưởng.

Đây là phần thưởng khiến không biết bao nhiêu người thèm muốn, và cũng là một vinh dự đối với một tay đua.

Khu vực điểm xuất phát của đường đua trên núi phía sau câu lạc bộ rộng rãi vô cùng, đám đông tụ tập đen đặc và trông vô cùng cuồng nhiệt.

Sói Lớn ngồi xuống vị trí của mình, có người lập tức chuẩn bị sẵn rượu cho hắn. Vài đàn em đứng cách hắn không xa, quan sát xung quanh với gương mặt lạnh lùng, toát ra khí thế khiến người ta không dám lại gần. 

Ở đây, không thiếu những người vừa có địa vị vừa yêu thích xe, nhưng cũng không ai dám gây chuyện bừa bãi, vì đường đua này thuộc thế giới ngầm, chẳng ai dám đắc tội với ông chủ ở đây.

Bên trong câu lạc bộ, quản lý đang đi trên hành lang với vẻ giận dữ, phía sau có người cầm điện thoại, không biết đang liên lạc với ai, suýt chút nữa không theo kịp bước chân của anh ấy.

“Người chuẩn bị xong chưa? Sao Bọ Ngựa còn chưa tới? Cậu ta là tay đua được yêu thích nhất trong cuộc đua này! Hơn nữa còn đại diện cho người của anh Sói, cậu ta không muốn sống nữa sao!”

“Từ hôm qua đến giờ không liên lạc được, gọi không biết bao nhiêu lần nhưng không ai bắt máy cả.” Người phía sau lo lắng nói: "Hay để Cánh Cụt lên thay? Cậu ta cũng là tay đua dưới trướng anh Sói, còn hơn là không có ai tham gia.”

“Cược đã mở rồi, có không ít người đặt cược vào Bọ Ngựa. Nếu lát nữa cậu ta không xuất hiện, có bao nhiêu người không thấy cậu ta lên đua thì sẽ có nhiều người phản đối.” Quản lý nhíu mày, liếc nhìn người kia: “Nhiều người như vậy, cậu nghĩ không có chuyện gì xảy ra sao? Gọi tiếp đi, từ giờ đến khi bắt đầu cuộc đua vẫn còn cả đêm, nhất định phải tìm được cậu ta!”

“Chúng tôi đã đến nhà cậu ta rồi.” Người kia ngập ngừng nói: “Hay là báo với anh Chim Ưng?”

Quản lý bực bội châm một điếu thuốc, nhìn người nọ: “Không phải cậu ta còn có một đứa em trai sao? Đã tìm thử chưa?”

“Tìm rồi, nhưng em trai cậu ta cũng mất tích.”

Bọ Ngựa được xem như tay đua ngôi sao ở đây, trên đường đua Bọ Ngựa luôn liều mạng, trong mười cuộc đua thì thắng đến bảy cuộc. Cộng thêm ngoại hình điển trai, thường xuyên xuất hiện ở câu lạc bộ, nên có rất nhiều fan hâm mộ.

Nhưng tính cách của Bọ Ngựa lại có phần kiêu ngạo, không dễ dàng nể mặt ai, ban đầu đã đắc tội với nhiều người, thậm chí từng bị người khác giở trò trên xe suýt nữa chết thật. May mà được Sói Lớn để mắt, thu nhận làm người của mình, có chỗ dựa vững chắc nên sau này không ai dám chơi xấu nữa.

“Tiếp tục gọi đi, cử người canh giữ nhà cậu ta.” Quản lý vừa đi vừa nói: “Cả trường của em trai cậu ta nữa, cũng phải cử người canh chừng.”

“Rõ!” Người phía sau đáp.

Không lâu sau khi quản lý rời đi, một người phụ trách trong đường đường dẫn theo một phục vụ đến bên cạnh anh ấy, đi rất gấp.

“Quản lý, người này nói vừa thấy Bọ Ngựa lúc khoảng mười giờ.”

“Ở trong câu lạc bộ?” Đây đúng là tin tức cứu mạng, quản lý lập tức dụi điếu thuốc, nhìn người phục vụ.

Cậu phục vụ cũng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, gương mặt căng thẳng: “Phải, anh ta đi rất nhanh, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ, như thể muốn giết người vậy. Hình như anh ta đi về phía mấy căn phòng của các ông chủ thường hay lui tới.”

Khoảng mười giờ tối, đường đua vừa mới bắt đầu, không có mấy người ở trong phòng cả, chỉ có vài ông chủ là chuẩn bị phòng riêng.

Giám đốc Vương chính là một trong số đó, ông ta là thành viên thường trực của câu lạc bộ. Đêm nay có sự kiện lớn, không thể nào ông ta lại không đến, hơn nữa một trong mười người tham gia đua xe tối nay cũng là người dưới trướng của ông ta.

Lúc này trong phòng đang rất náo nhiệt, trên màn hình lớn là hình ảnh trực tiếp của đường đua, mỗi ngóc ngách của đường đua đều được lắp camera 360°, tiện cho việc ghi lại những khoảnh khắc đặc sắc và tình hình cuộc đua.

Ánh đèn trong phòng mờ mờ, giám đốc Vương ngả người trên ghế sofa, tay phải ôm một cô gái trẻ đẹp. Đúng lúc đó, cửa phòng bị người ta đá văng ra, tiếng động lớn vang vọng trong phòng, làm mọi người trong đó đều giật mình.

“Á!” Có người hét lên.

“Bọ Ngựa?” Giám đốc Vương nhíu mày nhìn về phía cửa, rõ ràng cũng nhận ra nhân vật nổi tiếng của câu lạc bộ này.

“Thằng súc sinh!!”

Bọ Ngựa hét lớn, sải bước tiến vào, ánh mắt giết người khiến đám thuộc hạ của giám đốc Vương phải xông lên ngăn cản, nhưng anh ta quá nhanh, như bị điên lao tới, nhảy lên bàn, rút con dao giấu trong người ra và đâm thẳng xuống người giám đốc Vương đang ngồi trên sofa.

Giám đốc Vương mở to mắt, định đẩy người ra tránh đi nhưng đã quá muộn.

Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, những người xông lên ngăn cản chỉ kịp nắm lấy vạt áo của Bọ Ngựa, nhưng điều đó cũng chỉ khiến con dao lệch đi một chút, thay vì đâm thẳng vào tim, thì lại cắm “phập” vào cánh tay của giám đốc Vương.

“Á!!” Người phụ nữ bên cạnh hét lên.

“Mày là đồ cặn bã! Tao sẽ giết mày!!” Bọ Ngựa rút dao ra, định đâm thêm một nhát nữa.

Lúc đó giám đốc Vương chưa kịp cảm nhận gì, nhưng khi anh ta rút dao ra, máu tuôn liền xối xả, cánh tay đau đớn vô cùng. Giám đốc Vương gào lên với đám thuộc hạ: “Còn đứng đó làm gì! Kéo nó ra cho tao!”

Giám đốc Vương miễn cưỡng tránh thoát được nhát dao thứ hai, nhưng dù đã ngoài bốn mươi, so với Bọ Ngựa thì ông ta không thể khỏe bằng, và vẫn chưa thoát được.

Bọ Ngựa không quan tâm đến gì khác, cứ nhằm thẳng vào giám đốc Vương mà ra tay. Thấy anh ta sắp ra tay lần thứ ba, có người cầm chai rượu đập lên đầu anh ta. Mảnh chai vỡ cào rách da đầu, máu chảy xuống ướt cả cổ, nhưng anh ta vẫn không hề chớp mắt, đâm thêm một nhát vào người giám đốc Vương.

Phía giám đốc Vương cũng có người che chắn cho ông ta, nhưng Bọ Ngựa chỉ chăm chăm nhìn ông ta với ánh mắt đỏ ngầu.

“Á——!” Giám đốc Vương hét lên thảm thiết, lần này nhát dao đâm vào chân ông ta: “Bọ Ngựa! Mày điên rồi! Mày giết người ở đây, đến Sói Lớn cũng không cứu nổi mày đâu!”

“Tao không sợ!” Máu vẫn chảy từ đầu xuống, nửa gương mặt bên phải của Bọ Ngựa bị máu nhuộm đỏ, trông đáng sợ vô cùng. Anh ta âm trầm nói: “Hôm nay cho dù phải chết cùng với mày, tao cũng phải báo thù cho Cá Mập.”

Câu lạc bộ cấm người ngoài mang theo hung khí, đám thuộc hạ của giám đốc Vương chỉ có thể cầm chai rượu vây quanh. Không ai để ý anh ta nói về ai, tất cả đều xông vào đánh Bọ Ngựa, hiện trường lập tức hỗn loạn. Bọ Ngựa bị đá văng ra bởi một cú đá từ đâu đó.

Anh ta có dao trong tay, tuy bị người ta tóm lấy nhưng không ai dám coi thường sự điên cuồng của anh ta, nhiều người bị đâm bị thương.

Có người cầm ghế đập mạnh vào lưng Bọ Ngựa, khiến anh ta loạng choạng về phía trước, nhưng vẫn anh ta đứng vững, giơ dao lên cảnh cáo: “Lại đây! Bọ Ngựa tao không sợ chết, hôm nay đã dám đến đây thì không có ý định mang mạng về!”

Giám đốc Vương đã được người ta kéo vào vòng bảo vệ. Mặt ông ta đầy vẻ độc ác, không vội rời đi mà nhìn Bọ Ngựa với nụ cười âm hiểm: “Mày biết tin nhanh đấy. Thằng em của mày cũng là loại cứng đầu như mày, không nể mặt ai. Cũng chỉ là uống một ly rượu thôi mà? Tao cho nó một bài học để nó biết thế nào là phục tùng!”

“Tao sẽ giết mày!!” Bọ Ngựa gầm lên, không ai dám thực sự ngăn anh ta, Giám đốc Vương được người ta dìu đi vội vàng lẩn tránh.

Giám đốc Vương vốn nổi tiếng với thói chơi bạo, nhưng đều là đôi bên tự nguyện, lấy tiền đổi máu. Lần trước ông ta gặp một thằng nhóc lạnh lùng, hứng thú nổi lên, nhưng người kia lại không thèm để ý đến ông ta, làm ông ta nổi giận.

Lúc đó có người nhắc nhở ông ta rằng thằng nhóc đó có liên quan đến Bọ Ngựa, nhưng ông ta không quan tâm, ngược lại còn tức giận hơn.

Ông ta cười khẩy: “Thằng nhóc đó cứng miệng hơn mày, bị đánh bao nhiêu lần cũng không kêu một tiếng. Cuối cùng phun cả máu ra, nếu ngoan ngoãn nghe lời thì tốt biết bao, chẳng cần phải chịu khổ như thế. Haha... Đáng tiếc là khuôn mặt đẹp như vậy, nếu tao không chán đồ chết rồi, thì còn nhiều trò nữa chờ nó đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK