• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài, cánh tay và chân của giám đốc Vương đã được băng bó, nhưng ông ta không chịu ở lại nghỉ ngơi trong phòng, cứ la hét đòi tận mắt chứng kiến Bọ Ngựa bị xử lý. Lúc này, ông ta đang ngồi trên xe lăn, được đám thuộc hạ đẩy tới.

“Nghe nói Sói Lớn đang xử thằng nhãi đó, tôi muốn có mặt để xem tận mắt!”

Có hai người đứng chặn ở cửa, nói: “Anh Sói có việc, không thể bị quấy rầy.”

“Sao? Người mà thằng chó đó muốn giết là tôi, không tận mắt thấy nó chết, làm sao tôi hết giận cho được!” Giám đốc Vương hét lên: “Để tôi vào!”

Họ tranh cãi một lúc ở cửa, rồi cửa mở ra. Một người bước ra nói với hai người đứng ngoài: “Để ông ta vào đi.”

“Rõ.”

Họ lập tức tránh sang một bên, để giám đốc Vương được đẩy vào. Trên mặt ông ta vẫn còn chút cao ngạo đắc ý, khi nhìn thấy Bọ Ngựa bị đè xuống kia, nụ cười của ông ta càng thêm rõ ràng.

Bọ Ngựa quay đầu lại, nhìn thấy ông ta, lòng hận thù bùng lên lần nữa, suýt chút nữa lại lao tới. Người đang giữ anh ta thấy thế liền siết chặt tay, đè anh ta xuống lần nữa.

Sói Lớn khẽ cười, đứng dậy, từ từ bước về phía giám đốc Vương, vừa đi vừa nói với Bọ Ngựa: “Cậu muốn ông ta chết, rất đơn giản thôi.”

Hắn ra hiệu cho mấy người đứng cạnh, ngay lập tức, vài người to lớn xông tới, kéo hai thuộc hạ phía sau giám đốc Vương ra, đè ngược họ vào tường.

“Mấy người! Mấy người định làm gì?!”

Giám đốc Vương còn chưa kịp đắc ý xong thì đã thấy Sói Lớn bước tới, lập tức định đứng dậy, nhưng chân liền đau nhói, Sói Lớn giẫm lên chân ông ta, mỉm cười nhìn ông ta, miệng vẫn nói với Bọ Ngựa: “Là tai nạn giao thông chết trên đường, hay bị giết vì thù oán giang hồ, trúng độc mà chết, hay bị bắn chết…” 

“Giết người là phạm pháp! Tôi có quan hệ, tôi có quan hệ!” Chân giám đốc Vương đau đớn, ông ta cảm thấy vết thương vừa được băng lại bắt đầu chảy máu, nhưng ông ta không để ý đến cái đó, mà hoảng loạn hét lên.

Ông ta vốn tưởng rằng chắc chắn Sói Lớn sẽ vì Bọ Ngựa đắc tội mình mà trừng phạt anh ta thật nặng, để cho ông ta một lời giải thích. Nhưng ông ta đã nhầm. Chim Ưng chỉ là nửa doanh nhân, dù ông ta biết rõ bối cảnh của Chim Ưng là thế giới ngầm, nhưng trước giờ ông ta chưa từng cảm nhận được sự lạnh lẽo đáng sợ thế này, một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến ông ta lạnh sống lưng.

“Mày... mày đừng có làm bừa, tao có quan hệ ở sở cảnh sát đấy!”

Sói Lớn liếc nhìn ông ta một cái, thả chân ra, quay lại nói tiếp: “Nhưng ông ta chết, theo quy tắc, thì cậu cũng phải chết.”

Hắn nhìn Bọ Ngựa, cuối cùng Bọ Ngựa cũng nhìn lại hắn: “Tôi không sợ chết!”

“Thế em trai cậu thì sao? Nó không có ai chăm sóc phải không?”

“Tôi…” Bọ Ngựa lập tức á khẩu. Đúng vậy, Cá Mập lúc này đang rất cần người chăm sóc, nhưng nghĩ đến việc em trai còn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm, lòng cậu lại đầy hận thù.

“Tôi không thích những kẻ tự tiện hành động.” Sói Lớn ngồi trở lại ghế, nói: “Cậu làm vì em trai mình, tôi có thể miễn cưỡng bỏ qua, nhưng nếu cậu còn muốn ở lại đây thì không thể nữa.”

Bọ Ngựa không cam lòng: “Thế ông ta thì sao?!”

Em trai anh ta đang học lớp 11, là một học sinh đàng hoàng. Tên khốn ho Vương đó đã khiến nó nhập viện, là vi phạm quy tắc của Sói Lớn. Người không phải do hắn quản, nhưng xảy ra chuyện trên địa bàn của hắn, giám đốc Vương cũng không thể thoát.

Chân giám đốc Vương còn đang đau, thấy đám thuộc hạ của mình bị đè chặt không thể cứu mình, ông ta hét lên: “Mày định làm gì? Chỉ là một thằng nhóc thôi, tao muốn loại nào chẳng có, chẳng phải chúng mày là xã hội đen sao, tao cho chúng mày tiền!”

“Đồ súc sinh! Mạng của Cá Mập không phải thứ để mày dùng tiền đổi! Loại người như mày đáng chết!” Bọ Ngựa nghiến răng gầm lên.

Giám đốc Vương cười lạnh: “Tao đâu có giết người.”

“Mày...!”

Thấy Bọ Ngựa định vùng khỏi trói buộc để xông lên, dáng vẻ đó khiến giám đốc Vương giật mình hoảng sợ. Ông ta đã bị Bọ Ngựa đâm mấy nhát, giờ sợ lắm rồi.

Nhưng cuối cùng Bọ Ngựa vẫn bị đè xuống. Ánh mắt Sói Lớn lạnh lùng, hắn nhìn vẻ điên cuồng của Bọ Ngựa, rồi liếc giám đốc Vương một cái, ánh mắt đó khiến ông ta chột dạ, khiếp sợ.

“Sao hả? Xã hội đen chúng mày không phải giết người không chớp mắt à? Tao chỉ làm bị thương một người thôi, so với chúng mày, tao chẳng là gì cả! Giờ tao phải đi, tao muốn đi!”

Không có ai đẩy xe lăn cho ông ta, giám đốc Vương chỉ có thể tự đứng dậy một cách khó khăn, vừa đau đớn vừa cố rời đi. Nhưng chưa kịp đi được vài bước, hai người đàn em của Sói Lớn đã đứng chắn trước mặt ông ta, thái độ cứng rắn, khí thế hung ác.

Giám đốc Vương loạng choạng vài bước, rồi lại ngồi phịch xuống xe.

Sói Lớn cười khẽ, nói: “Tôi sẽ không lấy mạng của ông. Ông thích chơi gì tôi không quan tâm, nhưng trên địa bàn của tôi, đắc tội với người của tôi, thì phải trả giá.”

Cá Mập không phải là người trong giới của bọn họ, việc tên khốn họ Vương này ép buộc người khác là điều mà Sói Lớn ghét nhất. Giang hồ có quy tắc của giang hồ, có thể đâm chém vì những lý do nhỏ nhặt, có thể kêu đánh kêu giết, nhưng oan có đầu nợ có chủ, không dây dưa đến người vô tội.

“Ông đã làm em trai Bọ Ngựa vào bệnh viện, sống chết chưa rõ…” Sói Lớn nhìn chằm chằm vào ông ta, nói: “Tôi muốn ba ngón tay của ông, để làm bài học.”

Lời nói vừa dứt, giám đốc Vương lập tức hét toáng lên: “Chúng mày phạm pháp rồi! Tao là giám đốc tập đoàn lớn, chúng mày dám à! Tao sẽ báo cảnh sát, tao sẽ báo cảnh sát!”

Thấy hai người kia đã chuẩn bị ra tay, đừng nói là chân ông ta bị thương không thể động đậy, cho dù không bị thương thì ông ta cũng chẳng thể chống lại hai gã to lớn kia. Ông ta bị túm lên như một con gà con.

“Thả tao ra! Tao sai rồi, Sói Lớn, tao không biết đó là em trai nó, tao tưởng đó là thằng nhóc bán thân. Không tin thì hỏi Chim Ưng mà xem! Nó thường dẫn mấy thằng nhóc bán thân đến cho tao, đều đã nói giá cả xong xuôi rồi!”

Giám đốc Vương gào thét điên cuồng, cố gắng cầu xin tha thứ. Ba ngón tay, cơ bản là phế bỏ đời ông ta rồi.

“Không được xúc phạm Cá Mập!” Mắt Bọ Ngựa đỏ rực, giận dữ hét lên.

“Bịt miệng ông ta lại.” Sói Lớn cau mày liếc qua.

Một khẩu súng đen ngòm được dí vào trán giám đốc Vương. Họng súng lạnh lẽo, tiếng “cạch” mở khóa an toàn cùng với hơi lạnh truyền qua da thịt, rõ mồn một trong đầu Giám đốc Vương, khiến ông ta lập tức im bặt.

Người cầm súng vẻ mặt bình thản, không chút cảm xúc. Ánh mắt của Sói Lớn nói cho ông ta biết, nếu ông ta còn tiếp tục giở trò lộn xộn, chọc tức người ta, mạng của ông ta thật sự sẽ không giữ nổi.

Trong phòng có một căn phòng nhỏ, Bọ Ngựa nhìn giám đốc Vương run rẩy bị kéo vào bên trong. Nhìn dáng vẻ ông ta sợ hãi cầu xin, cuối cùng anh ta mới tạm nguôi ngoai.

“Tiền viện phí của em cậu, tôi có thể bao hết, dù sao chuyện cũng xảy ra ở câu lạc bộ. Nhưng nếu cậu vẫn muốn báo thù, tôi không giúp được cậu nữa. Em trai cậu vẫn cần cậu chăm sóc, nhớ nghĩ đến tương lai sau này.” Sói Lớn hất cằm ra hiệu cho đám người thả Bọ Ngựa ra, rồi hỏi: “Cậu còn đua được không?”

“Được.” Bọ Ngựa quỳ lâu nên đứng dậy có chút cứng nhắc, máu trên đầu đã ngừng chảy. Với anh ta, chút máu đó chẳng là gì, trước đây khi đua xe bị đâm lật xe, anh ta còn tự mình bò ra khỏi xe.

“Đua xong trận này, cậu không cần đến nữa.”

Bọ Ngựa vừa lau lớp máu khô, vừa cứng đờ người: “Anh Sói…”

Từ trong căn phòng nhỏ mơ hồ vọng ra những tiếng gào thét thảm thiết, rất nhẹ, nếu không phải trong phòng đang yên tĩnh thì chắc chắn không nghe thấy. Sói Lớn vẫn ngồi đó, trên mặt không chút biểu cảm.

Bọ Ngựa biết mình đã hành động bốc đồng, nhưng anh ta không hối hận. Bao năm nay đua xe, anh ta đã tiết kiệm được không ít tiền, đủ anh ta và Cá Mập sống tốt.

Đến khi giám đốc Vương bị kéo ra ngoài thì ông ta đã thoi thóp, tay trái được băng bó, vết máu đỏ thẫm dần thấm qua lớp băng.

Giám đốc Vương đau muốn chết, ông ta sống trong sung sướng hơn bốn mươi năm, vì vậy không chịu nổi cú sốc này.

Nhưng ông ta vẫn còn tỉnh táo, đôi mắt lờ đờ hé mở, chạm phải ánh mắt của Sói Lớn thì lập tức run rẩy toàn thân.

Sói Lớn đứng dậy, bước đến trước mặt giám đốc Vương, nhìn ông ta: “Chuyện hôm nay coi như kết thúc. Sói Lớn tôi làm việc rạch ròi, sau này nếu mày còn dây dưa vì chuyện này, thì người ông đắc tội không phải là Bọ Ngựa, mà là tôi.”

Cũng không rõ ông ta có nghe hiểu hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK