Nhưng cậu hiểu rằng tất cả những cảm giác này đều do người đàn ông trước mặt gây ra. Cậu chỉ có thể nhìn hắn với ánh mắt khẩn cầu, miệng thở hổn hển, vô thức cọ cọ người.
“Gọi tôi đi.” Sói Lớn cúi xuống cắn cậu một cái.
“Anh Sói…” Cậu khẽ rên lên.
Khi nơi khó chịu ấy được bao bọc bởi hơi ấm chặt chẽ, cuối cùng cậu cũng cảm thấy dễ chịu được chút ít, nhưng đồng thời lại càng khó chịu hơn, đến mức muốn khóc.
“Anh Sói…”
“Anh Sói…”
Hơi thở của Sói càng trở nên nặng nề, từng đợt phả lên người cậu, khiến cậu càng thêm bất lực, chỉ có thể thấp giọng gọi tên người trong lòng, thỉnh thoảng theo bản năng khẽ cử động…
Đã ba giờ sáng, mặt trăng không còn treo cao trên bầu trời nữa, nhưng vẫn sáng tỏ. Ánh sao lấp lánh, dưới ánh trăng dịu dàng, cảnh vật bên ngoài trở nên mờ ảo mà đẹp đẽ.
Sau khi kết thúc cuộc vận động đầy mãn nguyện, Sói Lớn ngồi trên chiếc ghế bên giường, châm một điếu thuốc. Tia lửa lập lòe trong căn phòng tối mờ, lúc sáng lúc tắt.
Người trên giường vẫn chui rúc trong tấm chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu, lén lút nhìn hắn. Cậu có chút mệt mỏi, rất buồn ngủ, nhưng vẫn muốn chờ Sói Lớn.
Sói Lớn kìm nén lâu như vậy, quả nhiên rất đáng sợ. Đến giờ, toàn thân cậu vẫn còn mềm nhũn, không chút sức lực.
Hóa ra huấn luyện quân sự lâu như vậy cũng không có tác dụng, vẫn chẳng chịu nổi sự "hành hạ".
Sói Lớn cảm nhận được ánh mắt của cậu, quay đầu lại nhìn. Cậu lập tức rúc đầu vào chăn. Hắn khẽ cười, ánh mắt dịu dàng: “Đừng trốn, ra đây nào.”
Cậu thò đầu ra khỏi chăn, đôi mày hơi cau lại, dường như không vui vì hắn không chịu đi ngủ, đồng thời lại lo lắng cho sức khỏe của hắn, ánh mắt đầy u uất nhìn hắn.
Gương mặt Sói Lớn khuất trong bóng tối, ánh trăng chỉ chiếu sáng một chút đường nét của hắn, nhưng lại chiếu rõ gương mặt đầy vẻ đáng thương của cậu.
Hắn dụi tắt điếu thuốc, bước tới bên giường, cậu liền nhường chỗ cho hắn. Sói Lớn không nhịn được véo mặt cậu một cái, cười khẽ.
Đúng là khiến người ta yêu thích.
“Làm thêm lần nữa nào.”
“Ưm!” Cậu mở to mắt, cơn buồn ngủ bị dọa bay mất, cơ thể co rúm lại, suýt chút nữa lấy tay che chỗ nào đó vừa bị Sói Lớn trêu ghẹo đã lại cứng lên.
Sói Lớn ôm cậu, bật cười vui vẻ. Tiếng cười trầm thấp vang vọng trong bóng tối. Cậu tức giận nhìn hắn, mỗi lần hắn nói thêm lần nữa đều khiến cậu hoảng sợ.
Sáng hôm sau cậu dậy muộn, nằm trần truồng trong chăn thoải mái vô cùng, huống chi tối qua mệt muốn chết, dù không phải cậu là người vận động nhiều nhất.
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, đồ đạc trong phòng bày biện đơn giản, một cái nhìn là thấy hết. Chiếc giường bên cạnh bức tường dưới ánh sáng trông thật ấm áp.
“Tỉnh rồi à? Hôm nay có tiết không?” Sói Lớn từ phòng tắm bước ra, hắn đã mặc quần áo chỉnh tề, chiếc áo sơ mi phẳng phiu càng làm tăng thêm sự ôn hòa trong phong thái của hắn, không còn quá áp lực. Chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên sự sắc lạnh mới khiến người ta nhận ra thân phận của hắn.
“Sáng nay không có.”
Cậu ngồi dậy, kéo chăn lên tận cổ, nhanh chóng liếc nhìn Sói Lớn. Không chỉ việc tối qua khiến cậu xấu hổ, mà cả dáng vẻ hiện tại của hắn cũng khiến trái tim cậu loạn nhịp.
Cậu vẫn còn nhớ lần đầu gặp hắn, Sói Lớn cũng như vậy, dáng người cao ráo chậm rãi bước về phía cậu. Dù quanh người tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, nhưng cậu vẫn không thể rời mắt.
“Nhìn gì thế?”
Lần đó Sói Lớn cũng nói câu này, khiến cậu giật thót.
Cậu vừa nghĩ vừa thỉnh thoảng liếc về phía hắn. Cậu tuyệt đối không dám nói là mình đang nhìn hắn, dù hành động thì đã rõ ràng rồi. Sói Lớn liếc cậu một cái, rồi bước đến bên giường.
“Còn đứng dậy nổi không?”
“Được.”
Dường như muốn chứng minh mình vẫn ổn, cậu nhanh chóng lăn ra khỏi giường, dưới ánh mắt của Sói Lớn, cậu vội vàng nhảy xuống giường, thậm chí không thèm mang giày, nhanh chóng cầm lấy quần áo mặc vào.
Trước khi nhập học, Sói Lớn luôn đưa cậu đến đây, trong nhà đã chuẩn bị sẵn mấy bộ quần áo, đồ gia dụng cũng đầy đủ, hệt như đang sống chung.
Cậu không thể ngừng suy nghĩ, một mặt cảm thấy như vậy không ổn, một mặt lại ngoan ngoãn nghe theo.
Haizz.
Xuống dưới lầu, cậu dùng hai quả trứng cuối cùng trong tủ lạnh làm món trứng hấp cho Sói Lớn, hệt như dâng bảo vật mà đẩy đĩa trứng đến trước mặt hắn, rồi ngồi đối diện.
Sói Lớn nhìn cậu ngượng ngùng, rồi nhìn món trứng hấp có màu sắc không tệ, cầm muỗng nếm thử một miếng. Cậu nhìn hắn chăm chú, chưa ngồi được bao lâu thì chuông cửa vang lên.
“Ra mở cửa đi.” Sói Lớn không ngẩng đầu lên, nói.
“Dạ.” Cậu đáp một tiếng, chạy ra ngoài, còn nhìn qua lỗ mắt mèo. Cậu không nhận ra người này, nhưng nhìn dáng vẻ thì chắc là đàn em của Sói Lớn.
Cậu mở cửa, thò đầu ra, chỉ thấy trên tay người đó cầm rất nhiều đồ ăn sáng, nên cậu mở cửa lớn hơn một chút.
“Tôi không vào đâu, đây là anh Sói bảo mang đến.” Người kia nghiêm túc đưa đồ ăn sáng qua.
Cậu đón lấy, nào là bánh bao, sữa đậu nành, cháo trắng, suýt nữa thì không cầm nổi, phải chạy hai chuyến.
Đợi đàn em giao hết đồ xong, anh ta tự động đóng cửa lại. Cậu có chút ngại ngùng, đồ ăn sáng này nhìn nhiều thật, chỉ riêng bánh bao đã có tám cái.
Cậu trở lại ngồi xuống đối diện Sói Lớn, nhìn hắn.
“Ăn đi, tất cả đều là mua cho cậu.” Sói Lớn đặt muỗng xuống, nhàn nhã chống cằm nhìn cậu.
Mặt cậu hơi đỏ, bữa sáng này trông như dành cho hai người ăn vậy. Bánh bao cậu cầm lên mềm mềm, hấp rất ngon. Cắn một miếng là thấy được nhân, mùi thơm phả ra khiến cậu ăn thêm ngon miệng.
Cậu ăn bữa sáng mà Sói Lớn mua cho, còn Sói Lớn thì ăn món trứng hấp mà cậu làm. Cuối cùng cậu ăn hết bảy cái bánh bao và một bát cháo. Cầm cái cuối cùng lên, cậu nói: “Tôi ăn không nổi nữa.”
“Không ăn hết thì để đó.” Sói Lớn đứng dậy, đi đến sofa, cầm lấy chiếc áo khoác bên trên: “Mấy ngày tới tôi không đến biệt thự được, nếu có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
Cậu vừa uống hết bát cháo, đôi môi đỏ hồng mềm mại. Sói Lớn bước qua, nâng cằm cậu lên hôn một cái, giọng điệu ám muội: “Nếu nhớ tôi thì đến thẳng câu lạc bộ tìm tôi.”
Mấy người anh em thân thiết với Sói Lớn đều đã biết đến cậu Chó Lớn bên cạnh hắn. Dù cậu chưa nhận mặt hết mọi người, nhưng không cản trở việc cậu có thể tự do ra vào địa bàn của Sói Lớn.
“Dạ.”
Cậu khẽ liếm đôi môi vừa bị hôn, ra vẻ đã hiểu. Cậu dậy muộn nên bữa sáng này thực ra đã không còn là bữa sáng nữa. Ăn xong không lâu thì phải đi, lát về trường cậu còn phải chuẩn bị bài học.
Không chỉ buổi chiều có tiết, mà buổi tối cũng có, dù không quá nhiều.
Cậu có chút không nỡ, cảm giác như ở bên Sói Lớn chưa được bao lâu. Sói Lớn nói cậu có thể đến bất cứ lúc nào, vậy nên cậu có thể đến vào những lúc ít tiết hoặc vào ngày nghỉ.
Nhưng lịch học đại học là từng tiết rải rác, có lúc buổi sáng, có lúc buổi chiều, khiến cậu không có nhiều thời gian để ra ngoài.
Mấy người bạn cùng phòng phát hiện cậu hay lén ra ngoài gọi điện thoại khi không có việc gì, lập tức hiểu ra vấn đề. Họ còn rất khâm phục, thời buổi này còn có người biết nghĩ cho cảm xúc của hội độc thân, không phô trương tình cảm, thật đáng kết bạn.
Tất nhiên, cậu tránh ra ngoài gọi điện không phải vì nghĩ đến cảm xúc của ai, mà đơn giản vì cậu thấy xấu hổ thôi.
Ba ngày liên tiếp đều có tiết buổi tối, dù cậu không thấy gì, nhưng đối với Sói Lớn, người trước kia muốn làm gì thì làm hàng ngày, quả thực là có chút không thoải mái. Hắn hút thuốc, gương mặt lạnh lùng, dù có muốn làm gì thì cũng chỉ có thể để cậu ngoan ngoãn ở trường.
Vụ việc của Báo Lớn vẫn chưa giải quyết xong, khu Nam vẫn còn hỗn loạn, không có chuyện lớn, nhưng vài vụ lộn xộn nhỏ vẫn không ngừng xảy ra, khiến lòng người không yên.
Dục vọng không được thỏa mãn, Sói Lớn đành trêu chọc cậu qua lời nói, nghe giọng cậu xấu hổ đến không chịu nổi, như vậy cũng coi như là một thú vui.
Hôm đó hắn quá đáng hơn một chút, bảo cậu tự làm cho hắn nghe.
“Không…” Cậu khẽ từ chối, tự giải quyết qua điện thoại sao? Chuyện này làm sao mà làm được? Đừng nói là ban ngày, ngay cả ban đêm cũng không được.
“Nhưng tôi muốn nghe mà.” Sói Lớn cười, giọng trầm thấp đầy ám muội: “Ra nhà vệ sinh đi.”
“Không.” Cậu mím môi, kiên quyết lắc đầu.
“Được rồi.” Sói Lớn ngả người ra sau, bên ngoài có người gõ cửa. Hắn liếc nhìn qua, hừ một tiếng: “Đợi lần sau gặp tôi sẽ xử cậu.”
“Anh Sói.” Người bên ngoài mặc đồ đen bước vào, gọi hắn một tiếng.
Bên kia cúp máy, cậu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ ngợi một lát rồi mở thời khóa biểu ra xem. Gần đây cậu không gặp được Sói Lớn nhiều, chắc chắn hắn không hài lòng, đến mức yêu cầu trò chuyện qua điện thoại. Lần này dễ dàng bỏ qua như thế, lần sau e là không dễ.
Ngày mai không có tiết buổi tối.