• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên chiếc giường trắng mềm mại, Sói Lớn ngồi co một chân, tay áo sơ mi cuộn lên, đặt tay hờ hững sau lưng. Chó Lớn thì quỳ giữa hai bên hông hắn, nghiến răng cố sức giật áo hắn ra.

Khi đã cởi được áo, cậu bắt đầu kéo thắt lưng của hắn. Sói Lớn nửa nằm đó, lồng ngực lộ ra gợi cảm vô cùng, thản nhiên nhìn động tác của cậu.

“Anh ngồi dậy chút.” Chó Lớn cố trấn áp sự xấu hổ, hung hăng ra lệnh.

Sói Lớn khẽ cười, rất hợp tác ngồi dậy. Đợi Chó Lớn cởi gần hết quần áo của cả hai, cậu mím môi nhìn Sói Lớn vẫn không có chút động tĩnh nào.

Sói Lớn nhướng mày nhìn lại, dường như đã quyết định để cậu tự thực hiện lời tuyên bố của mình. Hai tay Chó Lớn đặt lên bụng hắn, trước tiên thỏa mãn ham muốn cá nhân, vừa sờ vừa bóp. Đây là điều cậu đã muốn làm từ lâu, giờ với chút oán hận, cậu xả ra mọi sự bực tức, sờ một lần cho thỏa.

Nhưng thấy Sói Lớn vẫn không phản ứng, cậu vội vàng nhào tới hôn lên môi hắn. Sói Lớn khẽ nhếch mép đáp lại, nhưng vẫn không có hành động gì khác, dù trong mắt hắn đã rõ ràng bùng lên lửa dục.

Hắn kiên quyết chờ Chó Lớn tự thực hiện lời mình nói. Chó Lớn đã nóng ran khắp người, một nửa là vì dục vọng, một nửa là vì xấu hổ.

Cậu hôn môi hắn xong, lại bắt chước cách Sói Lớn thường chủ động, hôn dọc xuống phía dưới. Đôi môi mềm mại của cậu không có lực, cũng không có quy tắc gì, với Sói Lớn chẳng khác nào đang gãi ngứa, châm lửa mà không được giải tỏa. 

Hắn chỉ cảm thấy người trên mình không ngừng bị cọ qua cọ lại, ánh mắt ngày càng trở nên sâu thẳm.

Hôn một lúc, Sói Lớn bất ngờ đưa tay kéo cổ cậu lên, mạnh mẽ tách đôi môi cậu ra.

Hắn nhấc chân chạm vào thân dưới của cậu, giọng khàn khàn: “Có làm không đây…”

Màn dạo đầu quá chậm, mà lần cuối hắn giải quyết cũng đã vài ngày trước rồi. Sói Lớn cảm thấy nếu còn không làm chính sự thì hắn lại phải đảo ngược tình thế một lần nữa.

Chó Lớn vẫn còn mơ màng, nghe câu đó, đầu óc đang không tỉnh táo lập tức bùng nổ. Toàn thân cậu cảm thấy như bị dồn về một điểm, lập tức nhảy vào chủ đề chính, hành động đầy thô bạo.

Vì đây là lần đầu cậu chủ động, nên còn lúng túng, nhưng cậu không còn để ý nhiều. Cậu cảm thấy tiếng rên trầm thấp của Sói Lớn càng làm nhiệt độ trên người cậu tăng cao.

Cậu cố gắng để làm Sói Lớn hài lòng, nhưng Sói Lớn lại xấu xa trêu chọc bên tai: “Nhanh lên, mạnh hơn nữa.”

Mắt Chó Lớn đỏ hoe, chỉ cảm thấy lúc này mình bị bó chặt, khát khao mãnh liệt muốn giải tỏa, theo bản năng thúc đẩy, nhưng càng cố chứng tỏ mình thì càng không làm được.

Nóng quá, nóng quá.

Cậu lại va chạm loạn xạ vài cái, cắn chặt môi, ngẩng đầu lên, giọng vừa khóc vừa nói: “Tôi… tôi hết sức rồi…”

Thật ra Sói Lớn vẫn đang nhẫn nhịn, mức độ này với hắn tuyệt đối không đủ, nhưng so với nhu cầu thể xác, nhìn nhóc con nổi giận vì ghen tuông thú vị hơn nhiều. Nghe câu này, hắn muốn cười, liền bật ra một tiếng cười ngắn trầm thấp.

Còn cười!

Chó Lớn vốn đã xấu hổ, cơ thể nóng lên và mềm nhũn không phải cậu có thể kiểm soát được. Tiếng cười đó dường như chạm đến lòng tự tôn của cậu, đôi cậu mắt mở to, cúi đầu đè hắn xuống, lại bắt đầu cố gắng chứng minh bản thân.

Tuy nhiên, Sói Lớn đã không còn kiên nhẫn chờ cậu nữa. Trong tiếng kêu kinh ngạc của Chó Lớn, cả hai lập tức lật ngược tư thế. Sói Lớn quỳ trên người cậu, cúi xuống, liếm nhẹ vào cái cổ họng nhỏ bé đáng yêu của cậu.

Mắt Chó Lớn mờ mịt nước mắt, đẩy hắn: “Tôi tự làm, tôi làm được mà!”

“Cậu làm được, nhưng tôi sợ mình không chờ nổi…”

Còn chưa nói hết câu, tay Sói Lớn đã bắt đầu lướt trên người cậu, nuốt trọn cậu và tiến hành một "cuộc tấn công" mạnh mẽ.

Ngay lập tức, Chó Lớn rên rỉ, đôi mắt không còn tiêu cự nhưng vẫn luôn theo sát Sói Lớn, chỉ còn lại sự đắm chìm hoàn toàn.

Bên ngoài, vô số fan đua xe vẫn đang cuồng nhiệt, cổ vũ cho nhà vô địch của đêm nay, một đêm đầy sôi động.

Dù rượu mạnh, nhưng may mắn là Chó Lớn không uống nhiều, nửa đêm say khướt nhưng sau đó đã dần tỉnh lại, và cậu vẫn nhớ mình đã làm gì và nói gì khi say.

Cậu… cậu thế mà lại…

Đến trưa khi tỉnh dậy, cậu kéo chăn trùm kín đầu, toàn thân đỏ ửng như một con tôm bị nướng chín, nằm bất động. Trong đầu cậu cứ lởn vởn hình ảnh Sói Lớn ngẩng cằm nhìn cậu lạnh lùng, dang chân chờ cậu "hành sự".

Cơ thể dài thượt hoàn mỹ của hắn không những không làm giảm khí thế của hắn, ngược lại còn đầy quyến rũ. Càng nghĩ, mặt cậu càng nóng bừng.

Trong lúc cậu còn chìm trong suy nghĩ không thể tự thoát ra, bên cạnh có tiếng động. Sói Lớn thức dậy, nhìn thấy Chó Lớn cuộn tròn trong chăn bèn chuẩn bị đứng dậy.

Chó Lớn vội chui ra, giữ hắn lại, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Anh đừng động đậy, nghỉ ngơi chút đi…”

Lần này còn dữ dội hơn những lần trước, có lần còn chảy máu nữa mà. Lần này chắc chắn cũng chẳng đỡ hơn là mấy, dù đã quen rồi, nhưng chắc chắn vẫn khó chịu.

Sói Lớn nhìn thấu suy nghĩ của cậu, thấy buồn cười, liếc cậu một cái rồi nói: “Không cần đâu.” Sau đó đứng dậy.

Đúng là có chút khó chịu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến hắn. So với việc chịu đao, đạn thì chuyện này chẳng là gì. Làm ông trùm xã hội đen, nguy hiểm luôn rình rập. Hắn có thể giữ mặt không biến sắc ngay cả khi bị thương nặng, chút khó chịu này có là gì đâu.

Nhưng Chó Lớn lại không nghĩ vậy, cậu bĩu môi nhìn hắn tắm xong rồi bắt đầu mặc đồ, muốn bảo hắn ngủ thêm nhưng không dám mở lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn.

Chiếc quần bị vứt trên sàn đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, cảnh tượng đó bất giác khiến cậu đỏ mặt. Sói Lớn cài xong khuy áo cuối cùng, đi tới cúi xuống nhặt điện thoại lên.

“Tê Giác?” Hắn nhìn vào cuộc gọi đến.

“À, đó là bạn cùng phòng tôi.” Chó Lớn đột nhiên phản ứng, bây giờ đã là buổi trưa, sáng nay cậu đã bỏ một tiết học lý thuyết rồi.

“Chó Lớn, sao cậu không về trường vậy? Nhưng mà đừng lo, tụi này đã điểm danh giúp cậu rồi, dù sao cậu cũng ít xuất hiện, thầy cô không nhận ra đâu!”

Chó Lớn cầm lấy điện thoại, giọng của Tê Giác vang lên từ bên kia. Cậu vội nói: “Cảm ơn Tê Giác. Chiều nay giúp tôi xin nghỉ nhé, tôi…”

Cậu lén nhìn sắc mặt của Sói Lớn, thấy hắn không phản ứng gì, cậu hạ giọng: “Tôi không đi.”

Sói Lớn nheo mắt, không nói gì.

“He he, chắc lại đi mở phòng với bạn gái chứ gì, giờ này mới dậy à?” Tê Giác vừa dứt lời, bên kia Trâu Lớn và Rồng Nhỏ cũng bắt đầu nhốn nháo trêu chọc.

Chó Lớn mím môi, thầm nghĩ may mà chưa bật loa ngoài. Cậu qua loa ứng phó vài câu rồi cúp máy, hai chân trắng trẻo thoăn thoắt nhảy khỏi giường, chạy nhanh vào phòng tắm trước ánh mắt của Sói Lớn.

“Cậu thân với mấy người bạn cùng phòng nhỉ?” Đợi cậu làm xong, Sói Lớn cười hỏi.

Giúp xin nghỉ, lại còn gọi điện hỏi han, xem ra quan hệ không tồi.

“Ừ…” Chó Lớn gật đầu, sau đó nhìn chăm chăm vào bộ đồ mới thay của Sói Lớn, khó khăn mở miệng: “Tối qua… tối qua anh thỏa mãn chưa?”

Cậu vẫn chưa quên mục đích cuối cùng của mình. Những cậu trai trẻ thường xuất hiện bên cạnh Sói Lớn khiến cậu khó chịu. Dù đã nói câu “Tôi hết sức rồi” thật mất mặt, nhưng cậu cũng đã cố gắng hết sức mà.

“Nếu tôi nói chưa thì sao?” Từ khi nào nhóc con mặt mỏng này lại dám hỏi những câu như vậy. Sói Lớn khẽ cười, nhướng mày.

Nếu… nếu hắn nói chưa thì tối nay cậu sẽ cố gắng thêm lần nữa. Chó Lớn mang vẻ mặt đầy kinh ngạc nhưng cố kiềm chế không để lộ ra, trong lòng âm thầm đấu tranh.

“Anh Chim Ưng.” Người bên ngoài đã đổi ca trực, thấy Chim Ưng đi tới liền cúi đầu chào: “Anh Sói vẫn chưa dậy.”

“Được.” Bức tường của câu lạc bộ được xây bằng đá cẩm thạch, ánh sáng khó chiếu vào, Chim Ưng lắc ngón tay trái, găng tay vì thường xuyên bị ma sát nên trong môi trường này cũng có thể phản chiếu sáng nhẹ.

Vừa dứt lời, cửa mở ra, Sói Lớn bước ra cùng Chó Lớn, cậu được hắn ôm vào lòng, miệng nói: “Anh đừng có lừa tôi, tôi nói rất nghiêm túc đấy.”

Vừa nãy Sói Lớn lại khẳng định bên cạnh hắn chỉ có cậu, không có mấy cậu trai trẻ khác, để cậu khỏi suy nghĩ lung tung. Hơn nữa, dù hắn có muốn thì cũng chẳng tìm được ai đạt tiêu chuẩn như Chó Lớn.

Một thiếu niên mềm mại, đẹp trai và có "đầy đủ trang bị" đâu có dễ tìm như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK