Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 288: Nguyệt bình.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Không có cách nào khác, kế hoạch đi công viên bị hủy bỏ, Lí Lộ Từ cười rất vui vẻ.
Tới đây có rất nhiều người, Phó giám đốc Sở Giáo dục Vương Tân Minh, Trưởng phòng giáo dục quận Mã Lê Viên, Phó cục trưởng Bành Lệ Vườn, còn có các cán bộ lãnh đạo liên quan đến ngành Giáo dục , Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty đầu tư giáo dục Dương Quang, đại họcgiáo viên của Phố Cao Lí Kiến, Phó hiệu trưởng thường trực Lưu Minh, giáo sư chủ nhiệm Bạch Khiết,chủ nhiệm khối Trương Bí, giáo viên phụ trách lớp của Lí Bán Trang Triệu Hoa, cùng với đài truyền hình Trung Hải và những nhân viên công tác trong ngành giáo dục.
Một đám người như vậy đến làm phòng khách nho nhỏ của Lí Lộ Từ ngồi chật, Lí Lộ Từ bèn đem thêm ghế ra, nhưng vẫn có người phải đứng, Lí Bán Trang vội vàng mang trà, An Nam Tú phiền chán, hàng lông mi nhăn lại, ôm lấy Tú Tú một mình đi xuống lầu.
Có lãnh đạo ở đây, mọi người đều tìm đúng vị trí của mình ngồi vào, cũng không có ai chú ý đến An Nam Tú kì thật mới là nhân vật chính ở đây, Lí Lộ Từ cũng làm bộ như không thấy, cô đi rồi càng tốt, nếu cô còn ở chỗ này, Lí Lộ Từ cảm thấy trong lòng như đeo vào một quả bom hẹn giờ.
-Tôi nghe các hiệu trưởng nói, ở thị trấn Trung Hải có người thi vào trường đại học lấy được Thủ khoa và Thứ khoa, là hai chị em, hơn nữa là lại ở cùng một nhà, thật bất ngờ, chưa từng có hai chị em nào thi vào trường đại học lại lấy được thành tích xuất sắc như vậy.
Vương Tân Minh cười ha hả nói, có vẻ như lần này là phá lệ mới thấy bình dị và gần gũi.
- Đây là người anh Lí Lộ Từ, còn đây là em gái Lí Bán Trang....
Hiệu trưởng Lí kiến giới thiệu, sau đó hỏi:
- Vậy còn em An Nam Tú đâu?
- Cô ấy vừa rồi còn ở đây, cũng không biết chạy đi đâu mất, thật là... Em đi tìm cô ấy.
Lí Lộ Từ vội vàng nói.
-Được rồi, không cần, nghe nói là một cô bé thiên tài mới chỉ mười bốn tuổi thôi, chắc chắn sẽ có chút độc đáo, để cho cô ấy chơi đi. Chúng ta chỉ là đến xem.
Vương tân Minh ngăn cản Lí Lộ Từ.
Lí Lộ Từ ngồi xuống, hắn kì thật cũng không có ý muốn đi tìm.
Đài truyền hình đã chuẩn bị tốt camera, mời Lí Lộ Từ và Lí Bán Trang ngồi cùng nhau, hiện tại thành tích thi vào trường đại học là tin tức nóng, bất luận những ngành truyền thông nào cũng đã đưa ra điểm thi và những tin tức liên quan đến đợt thi cử lần này.
- Vì trên tỉnh đã cấm việc đặc biệt đầu cơ cho thủ khoa đại học, Sở giáo dục Trung Hải chúng tôi cho rằng đầu cơ là không được, nhưng giấu điểm càng không được. Những thí sinh xuất sắc đạt điểm cao không biết thành tích xếp hạng của chính mình, không dám đăng kí vào các trường đại học trọng điểm là không công bằng...Điều này sao có thể?
Vương Tân Minh nghiêm túc nói, sau đó dừng một chút.
(*Đầu cơ: là đầu tư vào một mặt nào đó, ở đây ý là đào tạo học sinh chuyên môn đi thi lấy giải thủ khoa)
Xung quanh những tiếng phụ họa đều vang lên, Lí Lộ Từ cũng gật gật đầu, chuyện này quả thật có đạo lý, năm trước có mấy tỉnh đã làm thế, kì thật chỉ là vì muốn ngăn cản các thí sinh xuất sắc vào các tỉnh khác, cũng chỉ là thủ đoạn để tranh đoạt tài nguyên trong trường Đại học mà thôi.
- Các em báo vào trường học nào?
Vương Tân Minh hỏi tiếp.
- Một người báo danh chính là Đại học Quốc gia, còn một người là Học viện Âm nhạc Trung Hải.
Lí Lộ Từ trả lời, xung quanh liền truyền đến nhưng âm thanh không thể tin nổi, lại bắt đầu nghị luận sôi nổi, hai người này không ngờ đều đăng kí trường đại học trong thành phố Trung Hải, không phải trường Thanh Hoa đại học Bắc Kinh, đây chính là một tin tức tốt, nhất là những người ở đây vẫn còn oán giận ngành giáo dục của Bắc Kinh, bời vì họ có ưu thế hơn về tài nguyên, tin tức như thế này mọi người sẽ rất ham thích.
- Em Lí Bán Trang, em báo Đại học Quốc gia?
Vương Tân Minh lại hỏi.
- Em Lí Bán Trang đăng kí chính là Học viện Âm nhạc.
Hiệu Trưởng Lí Kiến ngắt lời nói:
- Ở Phố Cao chúng tôi vẫn cổ vũ học sinh phát triển toàn diện, tự lựa chọn trường học và chuyên ngành thích hợp với bản thân mình.
Trưởng phòng Giáo dục Quận Mã Lệ liếc mắt về phía Lí Kiến, Phố Cao cổ vũ học sinh phát triển toàn diện khi nào? Không phải Phố Cao chính là nơi duy trì luật giáo dục ngoan cố nhất sao?
Vương Tân Minh lại hỏi Lí Bán Trang ghi danh vào chuyên ngành nào, sau đó cho Lí Bán Trang biểu diễn cho các chuyên gia xem một chút.
Lí Bán Trang biểu diễn không thể hiện ra khả năng kinh thế hãi tục của mình, nhưng cũng khiến cho mọi người ngồi đây kinh diễm.
Nói chuyện một hồi, giáo viên trường Phố Cao Lý Kiến ở trước camera của đài truyền hình trao thưởng chi phiếu cho Lí Bán Trang và An Nam Tú, Lí Lộ Từ thay mặt nhận thưởng, ngoại trừ Thủ khoa là An Nam Tú được Phố Cao thưởng cho một trăm ngàn, Lí Bán Trang cũng không ngờ mình được sáu mươi ngàn.
Dù sai cả hai người đều là học sinh Phố Cao, so với việc ngẫu nhiên có một người Thủ khoa cũng có thể chứng minh thực lực của Phố Cao rồi.
Thoáng cái đã đến giữa trưa, Lí Kiến đã chuẩn bị cho mọi người cùng ăn cơm, sau đó Lí Bán Trang và Lí Lộ Từ về nhà, hai anh em thu dọn nhà cửa một chút rồi khẩn trương đến ngân hàng rút một trăm sáu mươi nghìn tệ lấy ra đưa vào tài khoản của mình.
- Nhiều tiền như vậy.
Lí Bán Trang quả thật rất hưng phấn, tuy rằng sớm đã biết An Nam Tú sẽ có một trăm ngàn, nhưng thật không ngờ chính mình cũng có sáu mươi nghìn.
- Em cầm lấy sáu mươi nghìn này đi, tuy rằng em là người của khoa sáng tác, nhưng nếu có cơ hội biểu diễn thì cũng phải lên sân khấu. Anh nghe nói về lễ phục biểu diễn, giày, đồ trang điểm thì cũng không thể thiếu....
Lí Lộ Từ lấy chi phiếu ra đưa cho Lí Bán Trang, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, có hơn sáu mươi nghìn này trong tay hắn cũng có thể rảnh hơn một chút, dù sao hiện tại hắn gửi ngân hàng cũng không có sáu mươi nghìn, học âm nhạc đặc biệt tiêu rất nhiều tiền .
Lí Bán Trang nhận lấy, sau đó nhìn trong tay anh cầm một chi phiếu khác, cười hì hì nói:
-Kì thật nuôi một cô Công chúa cũng không phải là sai lầm, cô ấy có thể kiếm tiền, một lần liền kiếm tới một trăm ngàn. Không bằng chúng ta mang Tú Công Chúa đi bán?
- Em nói có thể bán bao nhiêu tiền?
Lí Lộ Từ cười hỏi.
- Chuyện này khó có thể mà nói được, ở trong mắt của anh khẳng định là vật báu vô giá, còn nếu ở trong mắt người khác, bỏ tiền ra mua về, nhưng quá vài ngày, họ nhất định sẽ đòi lại tiền và đuổi cô ấy trở về.
Lí Bán Trang cảm thấy ngoại trừ anh trai, thì không ai có thể chịu nổi An Nam Tú.
- Vẫn không thể bán được, không thể hãm hại người khác.
Lí Lộ Từ nhìn hết đông sang tây rồi thở dài:
-Lúc nãy cô ấy đi ra không có nhìn thấy, bây giờ không biết chạy đi đường nào rồi...Chưa bao giờ dùng di động, thật sự là không có cách nào tìm thấy cô.
Về đến nhà nhưng An Nam Tú vẫn chưa trở về, Lí Lộ Từ nhớ tới lúc cô đi ra khỏi nhà hình như có chút không vui, đành phải đi tìm vậy, chuyện này cũng không có cách nào khác, lúc An Nam Tú mất hứng thì rất nguy hiểm.
Chạy xe điện ở những tiểu khu phụ cận một vòng, rốt cục Lí Lộ Từ nhìn thấy cô ở một tiểu khu sau đường Trung Ương, An Nam Tú nắm con cua ngồi xổm dưới tán cây, hình như đang ngồi nhìn con kiến.
- Về nhà.
Lí lộ Từ dừng xe lại.
- Đợi lát nữa, tôi đang xem trong số bọn chúng ai có thể thắng.
Lí Lộ Từ ngồi xổm xuống bên cạnh cô, hắn vẫn không thể hiểu nổi tại sao An Nam Tú lại có sở thích nhìn những con kiến, giống như điều này không đơn giản chỉ là điều nhàm chán.
- Cô có thể phân biệt được con kiến mà cô ủng hộ trong số chúng sao?
Lí Lộ Từ tò mò hỏi.
An Nam Tú nắm con kiến vung vẩy trên khoảng không của chiến trường kiến, sau đó Lí Lộ từ liền được thấy một cảnh tượng lạ, khiến hắn cả kinh há to miệng. Những con kiến đó không ngờ đều được đeo võ trang hạng nặng, nhìn qua là loại áo giáp vô cùng chắc chắn và tinh xảo, một chiếc là màu đỏ, một chiếc là màu đen, chú kiến mang áo màu đen đang ở thế thượng phong, chính là nhe răng nhếch miệng mà công kích hung tàn, còn chú kiến màu đỏ đang anh dũng đấu tranh, ngoan cường chiến đấu.
Nhưng cảnh tượng này chỉ xuất hiện ngắn ngủi trong nháy mắt, Lí Lộ từ day day mắt mình, nhìn lại, chỉ thấy hai con kiến bình thường đang đánh nhau.
- Cái này là ảo thuật sao?
Lí Lộ Từ hỏi.
-Đây là năng lực của nguyệt bình, khiến cho ảo giác xuất hiện.
An Nam Tú giải thích.
- Nguyệt bình? Ảo giác xuất hiện?
Lí Lộ Từ vẫn không thể nào hiểu được.
- Nếu hôm nay anh không có cách nào thực hiện lời hứa cùng tôi đi dạo công viên, không thể làm ngựa cho tôi, vậy thì phải cùng tôi đi dạo quanh Nguyệt bình.
An Nam tú đứng lên.
- Nguyệt bình ở đâu?
Con cua Tú tú đột nhiên bỗng biến thành một bộ dáng một cô bé, tại khóe mắt cô phun ra một tia lục quang, Lí Lộ Từ cùng xe điện đột nhiên biến mất.
Lí Lộ Từ mở to mắt nhìn, tia lục quang kia quét tới trên người An Nam Tú, sau đó toàn bộ thân thể An Nam Tú liền biến ảo thành những hạt nhỏ màu lục cũng biến mất.
Lí Lộ Từ theo bản năng muốn chạy, nhưng lục quang kia đã nhanh hơn, chiếu tới trên đùi Lí Lộ Từ.
Lí Lộ từ cảm thấy như có một lực hút thật mạnh lôi kéo hắn, cả người không thể nhúc nhích, sau đó nhìn thấy thân thể liền biến mất, ý thức vẫn tồn tại như cũ nhưng lại không cảm nhận được thân thể.
Sau một lát, Lí Lộ Từ lại cảm thấy ý thức đã có thể điều khiển được thân thể, vội vàng mở to mắt, thấy được An Nam Tú gần ngay trước mặt.
- Thiên Vân thần cảnh.
Lí Lộ Từ không kìm được sự ngạc nhiên và thán phục.
Lí Lộ từ chưa từng thấy một thế giới trời xanh trong như thế, những đám mây lớn bồng bềnh ở phía xa xa, một ngọn núi hình nón thật lớn đứng sừng sững giữa đất trời, một màu trắng của sương mù uốn lượn quanh sườn núi, tùy ý có thể thấy những cây cối cao lớn.
Trời và đất ở đây dường như vô biên vô hạn, Lí Lộ Từ rời ánh mắt khỏi ngọn núi, nhìn đến xa xa một mảnh cát vàng, một mảnh biển cả, một mảnh đầm lầy.
Lí Lộ từ đứng ở nơi cực cao, cũng là ở trên đỉnh của một ngọn núi cao nếu không đã không nhìn được những nơi phong cảnh xa xôi như thế, điều làm cho Lí Lộ Từ rung động chính là trên đầu của hắn còn lơ lửng đỉnh của một toàn núi đứng chổng ngược, một thác nước theo ngọn núi mà chảy ngược rơi xuống hình thành thật nhiều con sông lớn nhỏ, Lí Lộ Từ căn bản không biết tên những con dã thú kỳ dị sống bên bờ sông, còn có một con quái thú dạng cá như một chiếc tàu ngầm thật lớn im lặng nằm ở đáy sông.
- Đây không phải là Thiên Vân thần cảnh, nơi này là Nguyệt bình.
An Nam Tú nhìn thấy Lí Lộ Từ đang ngây ngốc, khinh thường nói, dân bản xứ chính là dân bản xứ,, chưa trải sự đời.
-Tôi nhớ rõ bị Tú Tú hút vào trong khóe mắt, như thế nào lại đến nơi đây?
Lí Lộ Từ suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, chẳng lẽ khóe mắt của Tú Tú cũng giống như dây xích của An Nam Tú, bên trong có một không gian thật lớn, chỉ có điều dây xích trên tay không thể chứa vật sống, còn Nguyệt bình này không ngờ có thể sinh tồn nhiều sinh vật như vậy, hơn nữa xem ra địa phương này quả thật chính là một thế giới hoàn chỉnh, so với dây xích trữ vật trong tay của An Nam Tú thì công năng mạnh hơn nhiều lắm.
- Nguyệt bình, quyền trượng và dây xích của tôi giống nhau cùng là Thần bảo, là những vật rất quý báu. Tuy nhiên Nguyệt bình hiện tại đối với tôi hoàn toàn không có lợi gì, nhưng nếu như anh muốn học tập đồ thuật, cái này có thể cho anh dùng.
An Nam Tú không trả lời vấn đề của Lí Lộ Từ, tại lúc cô không muốn nói chuyện, cô không thèm để ý người khác nói gì, nhất là người khác nói với cô những chuyện cô có biết hay không biết đều không sao cả.
Ngay cả An Nam Tú cũng cho là rất quý báu thì xem ra Nguyệt bình này quả thật rất lợi hại, chỉ có điều nó thì liên quan gì đến học tập đồ thuật? Chẳng lẽ nơi này có một đồ vật thần bí rất quan trọng của An Nam Tú? Hay là có linh đan diệu dược? Không khí ở đây trong lành như vậy, khiến cho Lí Lộ Từ cảm giác cả người sảng khoái, sinh lực tràn đầy, làm cho hắn nhớ đến những thần thoại tiên cảnh, không khỏi sinh ra rất nhiều liên tưởng.
Danh Sách Chương: