Lý Lộ Từ và An Tri Thủy chưa bao giờ thân cận đến vậy. Dù sao hai người đã cầm tay nhau, hôn nhau, nhưng chung quy trên danh nghĩa vẫn là người bạn tốt, có chút tình cảm, dừng lại ở cảm giác hứng thú…Dĩ nhiên đây là tiêu chuẩn hiện đại.
So với những người thổ lộ rồi tiến tới đưa nhau lên giường, cho rằng thỏa mãn người tình là thành công thì hai người quả thật đơn giản rất nhiều.
Lý Lộ Từ dùng sức lực xé toạc áo ngủ cô ở phía sau lưng. Lưng An Tri Thủy hoàn hảo không tỳ vết, lúc đầu tâm trí hắn không để ý đến, hắn chỉ chú ý đến vẻ mặt khóc sướt mướt của cô.
Cảm nhận sinh mạng lực của mình được truyền vào, cô dần dần thả lỏng cơ thể, đau đớn trên mặt cũng biến mất, Lý Lộ Từ cũng yên lòng, lúc này mới để ý đến tình trạng hiện tại.
An Tri Thủy tắm rửa xong mặc nội y, hiện tại sau lưng cô không có dấu vết của dây lưng ngực ngang qua, Lý Lộ Từ đưa mắt liếc một cái, chiếc áo ngực trắng muốt đặt bên mép giường, hai miếng áo ngực của cô không sai khác nhiều so với em gái hắn, Lý Lộ Từ cảm thấy tim đập mạnh, cúi đầu.
Hắn thấy rằng hiện tại An Tri Thủy nằm sấp người xuống, nếu lại kéo áo cô xuống một chút, nhìn theo phía hai sườn sẽ thấy hai con thỏ trắng đang bị đè lên chật chội đưa ra ngoài hơn phân nữa, tròn trịa tuyệt vời.
Bàn tay Lý Lộ Từ chạm vào da thịt cô không chán, thân thể cô rất mềm mại, dù là ở xương bả vai cũng thật mềm giống như không có xương cốt vậy, cảm giác mềm mại như bông. An Tri Thủy không thể nhìn thân thể mình, cũng không có cảm giác, cô nằm như bộ xương chết, làn da mềm mại của cô tựa như một đoàn bông phía trong chứa nước, sờ vào nhào nặn làm cho người ta cảm giác bàn tay giường như bị vùi lấp.
Hắn thật muốn cúi đầu hôn vào da thịt cô.
Qua một lúc lâu, An Tri Thủy dùng tay lau nước mắt, đau đớn tán đi, thoải mái kéo đến, cô rên hừ hừ.
- Vừa rồi em làm gì thế?
Lý Lộ Từ cuối cùng cũng hỏi chuyện.
- Khí lực của anh thật lớn… Đau quá…
An Tri Thủy vội vã khổ sở rên rỉ đứng lên, không phải lần đầu tiên đứng trước mặt Lý Lộ Từ khóc lớn. Tuy nhiên cô không cảm thấy mất mặt, bởi vì cô luôn có cảm giác muốn làm nũng, chỉ có điều vụng trộm làm nũng mà thôi.
Lý Lộ Từ vội vàng nhẹ nhàng vuốt ve chỗ cô bị thương, hắn còn chưa thể dùng năng lực khống chế tinh thần thếnhư An Nam Tú, không thể biết được tình trạng của An Tri Thủy.
Lý Lộ Từ không hỏi, An Tri Thủy sẽ không khổ sở, cô cảm giác phía sau lưng lành lạnh sợ hãi hỏi:
- Anh ….Anh…. vừa rồi xé rách áo em hả?
- Lẽ nào không được hả?
Lý Lộ Từ hỏi ngược.
- Đương nhiên không phải… Anh có thể vén lên…
Tự nhiên lại xé, thật bạo lực, đây là áo ngủ mà cô thích nhất, tuy chỉ có mười ngàn thôi nhưng nó rất tốt rất thuận tiện.
- Em không mặc nội y, anh muốn vén nó lên đến… Không phải là em thích khỏa thân đấy chứ?
Lý Lộ Từ giúp cô xé áo ngủ.
- Ít nhất làm thế này anh chỉ nhìn thấy phần giữa phía sau lưng thôi, không thể nào nhìn thấy được cái gì phía hai bên.
- Anh nhắm mắt lại….
An Tri Thủy vừa thẹn vừa quẫn. Hắn thật tồi tệ, không ngờ lại nói trắng ra như vậy, hắn thật không biết nói kín đáo một chút sao? Cũng không chú ý đến cảm xúc của cô.
Nhưng không nghĩ được lại thật khổ sở như vậy, khó có thể chấp nhận được như vậy… Trước kia An Tri Thủy cũng không dám nghĩ đến chuyện này, cô nằm dài ra, phía trên lưng đều lộ ra hết cho hắn nhìn, hắn còn nhào nặn qua lại nhiều lần trên lưng cô, chuyện này đối với cô thật khó chấp nhận được.
Thật sự có chút thẹn thùng có chút hồi hộp, nhưng không nghĩ ra lại hồi hộp đến vậy, sau đó hơi kháng cự lại nhưng không từ chối mà lại chấp nhận.
- Còn đau không?
Lý Lộ Từ nhìn hai má cô đỏ bừng cuối cùng cũng yên lòng, hắn chưa bao giờ gặp qua cô gái nào dễ dàng thẹn thùng như thế. An Tri Thủy thẹn rất dễ thấy vì da cô trắng toát, mịn màng, hai má nóng lên lập tức sẽ đỏ hồng liền.
- Đau quá, làm gì mà anh dùng khí lực lớn như vậy đập em chứ.
An Tri Thủy thở phì phì, vừa rồi vừa đau lại vừa sợ người ta biết, hiện tại phải tố cáo ác nhân trước, như vậy hắn sẽ áy náy, không nghĩ đến chuyện vừa xảy ra.
- Anh nghĩ kẻ trộm vào nhà.
Lý Lộ Từ cười ra tiếng, lắc đầu, vị chị cả này không biết cả ngày suy nghĩ gì mà làm những việc kỳ lạ thế này.
- Em giống trộm sao?
An Tri Thủy bất mãn hỏi lại.
- Em đương nhiên là không giống rồi, nhưng anh đâu biết là em đâu, đột nhiên tỉnh ngủ thấy người cầm đèn pin lén lút chạy không thể nghĩ là kẻ trộm sao?
Không nhìn Lý Lộ Từ, An Tri Thủy nhắm mắt lại, nhìn qua khe ngón tay thấy nơi bị sưng đỏ giờ đã tiêu tan.
Được vậy là tốt rồi, Lý Lộ Từ luyến tiếc dời tay đi.
An Tri Thủy ngây ngô không biết nên nói gì cho phải, rõ là Lý Lộ Từ sai lầm, An Tri Thủy cảm thấy như vậy, nhưng cô không có cách nào giải thích.
- Em vừa làm gì thế?
Lý Lộ Từ nhắc lại chuyện vừa rồi.
- Anh đừng hỏi em.
An Tri Thủy làm sao mà nói cô ngủ không được, muốn nhìn thấy bộ dạng hắn khi ngủ, rồi chụp ảnh hắn như thế nào, bị hắn ôm vào lòng ra sao và mình sờ soạng vào hắn nữa…
An Tri Thủy không ngoan ngoãn trả lời hắn, dáng vẻ xấu hổ, cô đưa tay bưng kín lổ tai không muốn nghe hắn nói cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Cô quên áo ngủ mình bị xé rách sau lưng.
Cô quên mất làm động tác như vậy áo sẽ kéo lên trên.
Cô cũng quên rằng Lý Lộ Từ không ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt.
Vì thế Lý Lộ Từ quên xoa bóp, hắn ngơ ngác nhìn dáng người dịu dàng kia của An Tri Thủy hiện ra, da thịt mềm mại không có dấu vết xương sườn, cô giống như một dòng nước duyên dáng, trắng mịn màng, nhẹ nhàng rung động.
An Tri Thủy rất kì lạ, Lý Lộ Từ sao lại không có động tĩnh gì, nhưng cảm giác được hắn thở nhanh hơn chút, vì thế cô nâng thân mình lên, muốn nghiêng đầu nhìn Lý Lộ Từ.
Vì thế Lý Lộ Từ càng có thể nhìn nhiều hơn nữa, hai con thỏ xinh đẹp liền phơi bày thân mình tròn trịa, dường như đang mở trừng mắt, nhẹ nhàng rung động theo thân thể cô, như muốn nhìn lén Lý Lộ Từ.
An Tri Thủy nhìn vẻ mặt Lý Lộ Từ cũng hiểu được, liền kéo áo ngủ xuống, ôm kín ngực, vẻ ngượng ngùng trong đôi mắt và màu đỏ ửng trên gương mặt đều tụ lại một chỗ, nồng đậm đến mức muốn chảy giọt ra.
- Anh không cố ý.
Lý Lộ Từ vội vàng ngồi dậy phân bua, hắn đã hoảng hốt, mặc dù hắn có bao nhiêu tri thức lý luận, khổ tâm chuẩn bị kỹ kiểu gì, nhưng chung quy lại vẫn chỉ là giai tân, cô gái mình thích chợt lộ cảnh xuấn khiến tim hắn loạn nhịp.
An Tri Thủy cúi đầu, lúc này cô biết nói gì với lý Lộ Từ đây. Thật không ngờ ngày đầu tiên vào nhà hắn đã xảy ra chuyện như vậy.
- Em….Em muốn về nhà….
Lý Lộ Từ sửng sốt, An Tri Thủy nhìn sao lại giống như đứa nhỏ bị bắt nạt, lại còn nói muốn về nhà nữa.
- Em muốn về nhà.
An Tri Thủy hai má nóng bừng, cô làm sao mà không thấy xấu hổ khi ở cùng một chỗ với hắn? Hiện tại xong rồi, cô không có cách nào đối mặt lý Lộ Từ, sau này khi nhìn thấy hắn cô có nên bỏ chạy hay không?
An Tri Thủy giống như trước đây, khi bản thân không thể xử lý tình huống được cô chỉ có cách chạy trốn.
- Sức khỏe em không tốt, có ở đây anh mới tiện chữa trị được.
Lý Lộ Từ vội vàng tìm cớ.
- Nhưng…..Nhưng….
An Tri Thủy không nghĩ được gì vội vàng nói:
- Em đi bệnh viện.
- Nếu cha em biết ngày đầu tiên trong nhà anh đã bị thương, nhất định ông ấy sẽ không cho phép anh gặp em nữa.
Lý Lộ Từ lúc này nói rõ ý định không thể để An Tri Thủy suy nghĩ lung tung, khẩn trương nói:
- Chẳng lẽ em giận anh vì lúc vô tình thấy được một chút… Em hãy nghĩ đến tình bạn của chúng ta, em cho người ta cơ hội chia rẽ chúng ta sao?
- Em không có.
An Tri Thủy sốt ruột lý giải, do điều kiện hiện tại mà thôi chứ cô luôn kiên định vĩnh viễn cô và Lý lộ Từ là bạn tốt của nhau. Hôm nay xảy ra sự cố này làm cô thấy xấu hổ, thấy thẹn thùng, khó nhìn mặt nhau nhưng cô tuyệt đối không vì chuyện này mà vứt bỏ tình bạn của cô và hắn.
- Vậy tiếp tục ở lại đây.
Lý Lộ Từ cầm di động đưa An Tri Thủy, nhìn thoáng qua mặt di động không ngờ còn đang dừng lại ở bức ảnh chụp, không nghĩ nhiều tìm một tấm ảnh đưa An Tri Thủy xem.
- Anh làm gì vậy…Dù sao em và cô gái đó cũng đau có giống nhau.
An Tri Thủy vội vàng đẩy ra, cảm giác ghê tởm. Lý lộ Từ đưa An Tri Thủy xem bức ảnh thân trên một cô gái, ngực của cô gái kia chỉ che bằng hai mảnh vỏ sò.
- Anh nói không phải hòa giải, chỉ cảm thấy dựa theo quan điểm của mọi người mà nói, chỉ cần không nhìn đến điểm quan trọng nhất sẽ không tính là khỏa thân. Như người phụ nữ này, là đại minh tinh, vì sao cô ta mang hai vỏ sò đã có thể chụp ảnh? Vì tất cả mọi người không nhìn thấy điểm mấu chốt cho nên không tính.
Lý Lộ Từ dừng một chút, xem mặt mũi cô không có gì thay đổi nói:
- Vừa rồi anh cũng đâu thấy trọng điểm.
- Anh còn muốn...
An Tri Thủy xấu hổ nóng mặt, vươn chân ra sức đạp vào eo Lý Lộ Từ, quyết đạp tên Lý Lộ Từ ghê tởm này xuống giường.
- Anh không nghĩ, chỉ đưa ra ví dụ thôi.
Lý lộ Từ cảm xúc dịu đi, hắn biết rõ kỳ thật cô quá để ý đến thái độ của hắn, căn bản là cô dựa vào phản ứng của hắn để đưa ra phản ứng. Nếu hắn ăn nói khó nghe cô sẽ rất xấu hổ, như vậy cô càng khó nhìn, càng quẫn trí, càng xấu hổ. Nếu hắn không thèm để ý, trong lòng cô còn có chút thỏa mái, sẽ điều chỉnh sự thân thiết thái quá.
- Mau ra ngoài....Em muốn thay quần áo.
An Tri Thủy không còn đề cập đến chuyện về nhà nữa. Tuy nhiên cô phải mau chóng trốn trong chăn để không thấy xấu hổ mới được, cô không có cách nào thản nhiên làm như chưa có chuyện gì xảy ra như vậy.
- Ừ, nếu thấy còn đau thì gọi anh nha.
Lý Lộ Từ gật gật đầu, hắn muốn đi ra ngoài nhìn lại hình ảnh xinh đẹp vừa nãy của cô, tim hắn đập loạn nhịp rồi, đây mới là ngày đầu tiên thôi, sau này có còn cơ hội như vậy không?
Lý Lộ Từ đang muốn mở cửa đi ra thì cửa lại đẩy ra, An Nam Tú đứng ở cửa.
Tối nay An Nam Tú nằm không ngủ được lăn qua lăn lại, không ngờ trời chưa sáng đã rời giường.
Danh Sách Chương: