Diệp Khải Minh lập tức ngã xuống đất khiến mọi thứ rối tung lên, Diệp quản gia phản ứng trước tiên, chạy đến đỡ lấy Diệp Khải Minh, vài vệ sĩ cũng chạy đến, vừa gọi điện thoại, chị bảo mẩu Hoa sợ hãi đứng một chỗ không nhúc nhíc. Vị cảnh sát mập thấy cảnh này, chịu không nổi ngất đi, nhưng không ai để ý tới ông ta.
Hai đứa nhỏ có chút ngớ ngẩn, Điềm Điềm cũng đã hiểu chuyện, cũng ngỡ ngàng nhìn người lớn bận rộn.
- Điềm Điềm…? Chúng ta chơi…?
Tú Tú cúi đầu để Điềm Điềm tiếp tục chơi cát với nó.
- Tôi muốn ông nội….
Điềm Điềm lao thẳng tới, cô cũng không đến mức vì chơi với Tú Tú ngay đến ông nội cũng không thân thiết, đứa bé không hiểu chuyện phân tích phán đóan, nhưng bọn chúng trực giác rất nhạy.
Xe cứu hộ lập tức chạy đến, đưa Diệp Khải Minh lên xe cấp cứu, người khác cũng lên theo, bảo mẫu cũng ôm Điềm Điềm đi, Điềm Điềm cũng không khóc đòi cùng với Tú Tú chơi.
Tú Tú một mình chơi cát, nhìn đống cát chưa hoàn thành giống như không có dự tính sẽ tạo hình thế nào vậy.
Lý Lộ Từ giật bắn người và thở hổn hển, sau đó từ từ mới định thần trở lại, muốn dẹp yên xuống, có cách gì chứ? Hy vọng Diệp Khải Minh không chết.
Hắn rất muốn cùng với Tú Tú chơi cát, không cần phải suy nghĩ nhiều, không cần phải để ý việc An Nam Tú gây ra phiền phức lớn.
- Thật là thân thể quá yếu ớt. Với sinh vật yếu ớt như vậy, theo nguyên tắc tíến hóa, họ nhất định một mặt trở nên mạnh mẽ để bù lại hoàn cảnh xấu của bản thân. Đã không có cơ thể cường tráng khoẻ mạnh, ngay đến cả mấy trăm tuổi cũng chưa đến thì lúc già cả không chịu nổi. Như vậy, họ nên trong thời gian sống ngắn ngủi tạm thời này tu dưỡng nội lực bản thân lớn mạnh và cả tâm linh, tinh thần, linh hồn… nhưng mà… tôi thấy tất cả đều là thân hình già yếu, yếu ớt như không chịu nổi một chưởng.
An Nam Tú cảm thấy khinh thường một cách khó tin, An Nam Tú chỉ nói thuận miệng mà nói vậy thôi, chẳng lẽ con cua đáng sợ vậy sao?... Đã khiêu khích An Nam Tú, chẳng lẽ không có giác ngộ sẽ chết bất cứ lúc nào à??
Thật khiến người khác bực bội, một sinh vật hạ đẳng lại tuỳ tiện khiêu khích mình, An Nam Tú cảm thấy chán cái thế giới này rồi. Không biết tại sao Lý Lộ Từ trông có vẻ rất vui, lại còn dậm chân nữa.
- Ông ta có thể sẽ chết không?
An Nam Tú nói rất đạo lý, nhưng tu luyện đến trình độ nào, tâm linh, tinh thần, linh hồn và tu dưỡng mới có thể vừa ý được An Nam Tú? Lý Lộ Từ cảm thấy bản thân mình vì mỗi ngày chịu đủ tàn phá bây giờ đang dần dần miễn dịch, tiến hoá nhanh chóng, nhưng An Nam Tú luôn đợi đến lúc hắn trở tay không kịp mới khiến hắn bừng tỉnh hiểu ra, nội tại của bản thân vĩnh viễn không đủ mạnh, cô ấy thường khiến Lý Lộ Từ cảm thấy cực khoái.
- Tình huống này, y học các anh thường gọi là xuất huyết não, trúng gió, sốc, ngất xỉu.Tóm lại, không thể chết, không thể không nói, dục vọng cầu sinh của sinh vật hạ đẳng rất mạnh mẽ.
An Nam Tú không chút để ý mà nói.
- Không chết là tốt, không chết là tốt.
Lý Lộ Từ thở một hơi dài. Một lát sau, điện thoại di động reng lên, thì ra là An Tri Thuỷ gọi.
- Chuyện gì xảy ra vậy, giống như ông ta hôn mê té xỉu, được đem đi cấp cứu rồi à?
An Tri Thuỷ cũng không muốn gọi là Diệp gia gia nữa, trong giọng nói tỏ ra lo lắng, lo lắng Lý Lộ Từ sẽ gây phiền phức. Cảm xúc của cô đối với Diệp Khải Minh rất phức tạp, An Tri Thuỷ đương nhiên không mong Diệp Khải Minh chết đi, chỉ là mong Diệp Khải Minh không sao, sau đó mong cho ông ta biết rõ ông ta làm sai rồi.
Lý Lộ Từ vừa nghĩ đến việc An Tri Thuỷ nói muốn về nhà lấy kính viễn vọng xem, phỏng chừng cô ấy đã về nhà ngay và lấy kính viễn vọng rồi. Kính viễn vọng của nhà An Tri Thuỷ ngay đến cả lông tóc hay mồ hôi của của Lý Lộ Từ đều thấy rất rõ ràng, chỉ là nghe không được thôi nên không biết câu chuyện như thế nào.
- Bị An Nam Tú chọc tức, An Nam Tú nói muốn biến ông ấy thành con cua. Tuy nhiên có lẽ là không có việc gì, An Nam Tú nói không nghiêm trọng.
Lý Lộ Từ có chút hối tiếc nói với An Tri Thuỷ :
- Xảy ra nhiều chuyện thế này không thể tìm em rủ đi chơi, anh và An Nam Tú phải đi về trước rồi.
- Không sao đâu, hai người đi vể trước đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em, xin lỗi, hôm nay không giúp được anh.
An Tri Thuỷ hơi buồn, bạn bè gặp phiền phức, An Tri Thuỷ muốn ra sức nhưng kết quả bị Lý Lộ Từ và cha đuổi đi, bởi vì cô ấy không dùng được vào chuyện gì.
- Chuyện này cũng xin lỗi anh? Anh nên xin lỗi em mới phải, khiến em phải lo lắng, à, thay anh nói lời cảm ơn đến cha em nhé.
Vì An Tri Thuỷ gọi An Đông Dương lại, Lý Lộ Từ muốn cảm ơn An Đông Dương, nhưng càng phải cám ơn An Tri Thuỷ. Chẳng qua lần sau gặp mặt, Lý Lộ Từ cám ơn lần nữa là được.
- Ông ấy có làm gì đâu, bây giờ ở trong nhà uống trà nè.
An Tri Thuỷ rất tức giận, cô mặc kệ thời tiết bên ngoài thế nào vẫn cố gắng kiên trì quan tâm chú ý đến tiến triển của sự việc. Nhưng cha thì bình thường, hít thở gió biển, uống trà, lại có thể xem báo và quan tâm đến mấy con ngựa của ông ấy sống ở Địa Trung Hải không biết thời tiết có thích hợp hay không.
- Ông ấy có thể đến là giúp anh nhiều lắm rồi.
Lý Lộ Từ cười, tuy hắn với An Đông Dương không hòa hợp, nhưng Lý Lộ Từ chẳng thà tiếp nhận ân tình của An Đông Dương, bởi vì giữa mối quan hệ của hai người còn có An Tri Thuỷ, Lý Lộ Từ có thể chuyển lời cám ơn đến An Đông Dương trở thành lời cám ơn An Tri Thuỷ, nhưng còn Lý Tồn Hỷ thì sao? Lý Lộ Từ thật sự chẳng hiểu thế nào, không có công thì không nhận thưởng.
Vô sự xum xoe, không phải gian thương tức là đạo tặc, Lý Tồn Hỷ không phải nịnh bợ, nhưng đạo lý là như vậy. Trên thế giới này không có vô duyên vô cớ mà yêu mà hận, Lý Tồn Hỷ đối xử với Lý Lộ Từ như vậy chắc chắn có nguyên nhân, nguyên nhân này Lý Lộ Từ nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra.
Về phần An Đông Dương không lo lắng Lý Lộ Từ, thứ nhất An Đông Dương hận không thể làm cho Lý Lộ Từ chịu khổ, thứ hai Lý Tồn Hỷ đến rồi, kiên trì thay Lý Lộ Từ đối kháng với Diệp Khải Minh, An Đông Dương vui vẻ không ra đầu. Lý Lộ Từ chắc chắn không sao, ông ta còn lo lắng cái gì? Còn không bằng lo xem đồ ông ta cất chứa có bị ẩm hay không, ngựa của ông ta có bị tiêu chảy hay không?
An Tri Thuỷ không rõ những việc thế này, cô ấy muốn tận mắt nhìn thấy Lý Lộ Từ không sao, cô ấy mới yên tâm. Cho nên cô ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm.
- Vẫn là công chúa Tú lợi hại, ai bảo ông ta chỉa súng vào anh chứ, sợ con cua là phải rồi, cũng doạ cho ông ta nhảy dựng lên.
An Tri Thuỷ cũng vui một chút.
An Nam Tú cho rằng An Nam Tú chỉ doạ Diệp Khải Minh, Lý Lộ Từ trái lại không cho rằng như vậy, nhưng hắn cũng không giải thích. Lý Lộ Từ nói vài câu với An Tri Thuỷ thì cúp máy, chuẩn bị về nhà.
- Chúng ta rốt cuộc có thể về nhà được rồi.
Lý Lộ Từ nói với An Nam Tú.
- Con cua.
An Nam Tú cuối cùng cũng cúi đầu nhìn Tú Tú.
Tú Tú ghé vào bãi cát. Cái áo mới thay xong lại làm dơ nữa rồi, nó ngẩng đầu nhìn An Nam Tú, nghĩ ngợi một chút rồi ngửa mặt lên trời nằm xuống, kéo váy lên, lộ ra cái bụng trắng muốt không chút lông tơ, sau đó nhắm nghiền đôi mắt lại, nằm bất động ở đó.
- Mày làm gì vậy?
Lý Lộ Từ biết An Nam Tú không dễ dàng bỏ qua cho Tú Tú, nhưng cũng không hiểu Tú Tú làm thế là có ý gì?
- Mày là con cá hay là con cua?
An Nam Tú đi đến đá Tú Tú lăn người ra.
- Cá? Cua?
Tú Tú lại phạm phải điều gì hồ đồ hay sao? Sau khi nó đã từng bơi lội trong hồ Thiên Điểu, vẫn u mê không biết mình là cua nước ngọt hay cua nước mặn. Bây giờ ngay cả ban thân là con cua hay không cũng không rõ ràng nữa?
An Nam Tú vốn khinh thường giải thích con cua ngu ngốc này đang làm cái gì, nhìn Lý Lộ Từ một cách nghi hoặc, trong lòng vẫn so sánh Lý Lộ Từ vẫn có đẳng cấp cao hơn Tú Tú một chút. Sinh vật đẳng cấp cao muốn hiểu được suy nghĩ của sinh vật đẳng cấp thấp quả nhiên có một chút khó khăn. Giống như bản thân cô khó hiểu Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ cũng khó hiểu Tú Tú, cho nên An Nam Tú miễn cưỡng giơ tay chỉ, chỉ vào con cá chết trên mặt biển cho Lý Lộ Từ xem, bụng con cá trắng ngần đã chết đang dập dờn trôi trên mặt biển, thấy một cách rõ ràng.
- Nó giả chết à?
Lý Lộ Từ thực chất cũng chẳng có từ gì để nói nữa. Tú Tú không những chỉ số thông minh thấp, mà còn cho rằng những kẻ khác cũng là động vật chỉ số thông minh thấp. Muốn giả chết cũng phải giả cho có thành ý chút chứ.
- Nó sợ tôi giết nó cho nên quyết định giả chết, tôi chỉ thấy qua cá chết, chưa thấy cua chết bao giờ.
An Nam Tú cười lạnh nhạt.
- Nhưng tôi xem nó tức thì có thể tự mình thể nghiệm con cua chết rốt cuộc là bộ dạng gì.
Nghe An Nam Tú nhắc đến con cua chết Tú Tú liền lật mình trở lại, kiên trì để cái bụng trắng tinh hướng lên trời. Sau đó nhắm nghiền đôi mắt lại, đôi hàng mi dài run run lên, hiển nhiên sợ hãi muốn chết, nhưng vẫn không nhúc nhích.
- Lý Lộ Từ, anh mang nó đi làm đồ nấu lẩu đi.
An Nam Tú cảm thấy bực bội rồi. Con cua đáng chết này, không ngờ cứ giả chết mãi thế, đấy quả thực làm nhục trí thông minh của An Nam Tú.
- Chúng ta về trước đi, có người trên kia đang nhìn kìa, chẳng lẽ cô muốn làm cái lẩu cát hay sao, sau đó mời mọi người lại xem người sống biến thành con cua thế nào à?
Lý Lộ Từ lắc đầu, bế Tú Tú lên, thân hình bé nhỏ không nặng, hoàn toàn giống như không có gì.
- Để nó tự đi.
An Nam Tú không vui, bởi bản thân cũng chưa bao giờ được Lý Lộ Từ bế đi bao giờ, con cua đáng chết này lại được đãi ngộ vậy sao? Vậy là nó muốn chết ngay lập tức à.
Lý Lộ Từ bỏ Tú Tú xuống, nhưng Tú Tú vẫn tiếp tục giả chết, vừa chạm xuống đất thì nằm xuống, để lộ da bụng trắng muốt ra.
An Nam Tú hừ một tiếng, cũng làm biếng nói với Tú Tú, cúi lưng xuống lấy đầu ngón tay chọt vào rốn của Tú Tú.
Tú Tú kinh hãi kêu lên một tiếng, rốt cuộc cũng đứng lên, vừa đứng vừa khóc, nước mắt chảy đầm đìa, ra sức quệt nước mắt, nhấc chân từng bước một đi lên núi.
- Đó là mệnh môn gì?
Lý Lộ Từ tò mò hỏi, có lúc cảm thấy Tú Tú quả thực tự chuốc lấy cực khổ, đối mặt với chủ nhân An Nam Tú ngoan ngoãn nghe lời mới là cách làm thông minh, tiếc là con cua này ngu quá.
Lý Lộ Từ và An Nam Tú luôn ngoan ngoãn nghe lời lẫn nhau, có lúc Lý Lộ Từ nghe lời cô ấy, cũng có lúc cô ấy nghe lời hắn ta.
- Đó là nơi cất giấu Nguyệt bình, vì Nguyệt bình liên luỵ đến toàn thân của nó, cho nên chỉ cần đụng vào đó một chút là khiến thân thể của nó phải xúc động, cũng có thể nói là mệnh môn của nó, vô cùng yếu ớt, đụng vào một chút là nó chịu không nổi rồi.
An Nam Tú đương nhiên không giấu giếm nhược điểm của con vật mà mình nuôi.
- Vậy xem ra lúc nó biến thành con cua phòng ngự càng mạnh rồi.
Lý Lộ Từ gật đầu.
An Nam Tú không nói gì biểu thị thừa nhận.
- Đúng rồi, bọn cô đã là trên cây hái xuống tại sao lại có rốn chứ?
Lý Lộ Từ luôn muốn hỏi điều này, cũng không nhớ bản thân đã có hỏi qua chưa, dù sao cũng không biết tại sao.
- Tôi nói với anh rồi, quả cây sinh mạng thực ra thay thế hệ thống sinh sản của người phụ nữ. Các anh thông qua cuống rốn hấp thụ chất dinh dưỡng của cơ thể mẹ, chúng tôi ở trong quả, việc sinh trưởng cũng nhờ vào cuống cây vận chuyển chất dinh dưỡng. Nhưng bọn tôi khi trưởng thành thì tự động rơi xuống, không giống như các anh phải cắt đoạn, cái rốn kì quái đủ loại dạng, ghê chết đi được.
An Nam Tú nói đến mùa hè, nhiều người phụ nữ đều đem cái rốn xấu xí của mình lộ ra, giống như sợ người ta không biết những người đàn bà này là sinh vật hạ đẳng cần phải cắt rốn mới có thể trở thành cơ thể độc lập vậy.
- A ha ha, rốn của cô đẹp thật.
Lý Lộ Từ đã xem qua.
- Anh….anh dám đụng vào bên trong?
An Nam Tú đột nhiên mặt đỏ lên, giận dữ uy hiếp Lý Lộ Từ.
Nhưng điều này không thể nói là vấn đề được. Lý Lộ Từ lòng hiếu kì trở nên tăng lên, nhưng không đúng a, bình thường Lý Lộ Từ cũng có sờ qua, An Nam Tú trái lại không có kinh ngạc như Tú Tú.
Danh Sách Chương: