Lý Lộ Từ thật không ngờ An Tri Thủy sẽ đến. An Tri Thủy vừa đến, Diệp quản gia, chị Hoa bảo mẫu và mấy bảo tiêu nhà họ Diệp chạy tới vốn duy trì vẻ mặt oán hận đều bình tĩnh lại. Hiển nhiên, khi bọn họ thấy An Tri Thủy xuất hiện thì hiểu đã không còn thích hợp thể hiện cảm xúc quá rõ ràng nữa, chỉ có thể giao cho lão nhân xử lý. Họ không có tư cách bộc lộ suy nghĩ của mình trước mặt An Tri Thủy.
Đương nhiên, nếu lão nhân có thái độ hờ hững với An Tri Thủy vậy lại là một chuyện rồi.
- Lúc về cháu sẽ phê bình anh ấy, bắt anh ấy về sau này phải nhớ rõ tôn kính người già, không chọc giận ông nữa.
An Tri Thủy ngẫm nghĩ một chút nói.
Diệp quản gia không nhịn được nhăn má một cái. Ông ta thật muốn sự muốn nói, nếu để cho Lý Lộ Từ tạt một xô cát vào mặt, còn đá một cước vào ông bố của cô thì cô báo thù thử xem? Đúng là thiên vị trắng trợn, chẳng chút thành ý, thực sự coi Phó Thủ tướng về hưu là trà đã lạnh sao?
- Cô nhóc, thật là bạn học của cháu sao?
Lão nhân vừa mới tức giận vô cùng, nhìn An Tri Thủy lại mỉm cười.
- Đúng vậy.
An Tri Thủy gật mạnh đầu, cô lôi cái tình ra nói, hy vọng làm cho lão nhân nhìn ra được mình và Lý Lộ Từ rất tốt, không nên làm khó hắn.
- Bình thường ta đối với cháu thế nào?
Lão nhân lại hỏi.
- Tốt lắm, sinh nhật lần trước ông tặng cháu một tấm tranh chữ, cha cháu nói sinh nhật ông ấy cũng chưa từng được thứ như vậy.
An Tri Thủy thành thật trả lời.
- Vậy chuyện này cháu không cần quang tâm…
Lão nhân xua tay.
An Tri Thủy không cách nào cầu tình rồi, lo lắng nhìn Lý Lộ Từ, trừng mắt, cầm điện thoại gọi cứu tinh.
- Cha, Lý Lộ Từ gặp phiền toái.
An Tri Thủy đơn giản rõ ràng nói tóm tắt cho cha, kỳ thật cô chỉ biết một chuyện An Nam Tú giội cho Diệp Khải Minh một xô cát, còn đạp một cước, cho nên An Tri Thủy bổ sung:
- Tuy nhiên không biết Diệp gia gia có ức hiếp Lý Lộ Từ hay không…
- Con…
An Đông Dương chỉ cảm thấy máu chảy cuồn cuộn trong ngực.
- Diệp Khải Minh làm khó Lý Lộ Từ chẳng lẽ con còn phải giúp hắn báo thù?
- Không phải đâu, con đã nói không chừng không phải Lý Lộ Từ sai, có lẽ cũng có nguyên nhân bên Diệp gia gia, cho nên cha nói một câu cầu tình đi, mọi người đều lui một bước.
An Tri Thủy cảm thấy An Nam Tú tuy không để ai vào mắt, nhưng chính vì thế khả năng cô ấy vô duyên vô cớ đã tạt cát vào người khác là rất nhỏ. Hơn nữa, nếu quả thực là lỗi của An Nam Tú thì Lý Lộ Từ không thể kiên quyết ủng hộ An Nam Tú được. Vừa rồi mặc dù Lý Lộ Từ đã nói rõ là An Nam Tú làm, nhưng trong lời nói của hắn chỉ có vẻ bất đắc dĩ vì phiền toái mà không có ý trách cứ An Nam Tú.
Một cô gái đối với người mình thích luôn tỉ mỉ cẩn thận, đương nhiên, vốn chính là cô đang thiên vị Lý Lộ Từ đấy, không chút do dự đặt suy nghĩ của mình về cùng phía với nguyên tắc của Lý Lộ Từ.
- Con có biết việc làm của Lý Lộ Từ có tính chất gì không, nghiêm trọng đến cỡ nào không? Diệp Khải Minh thích con ta không dám nói, con chế giễu, còn chuẩn bị cho Lý Lộ Từ một cái cớ để lui bước nữa sao?
An Đông Dương đau đầu, Lý Lộ Từ nói rât đúng, con gái đã không còn hy vọng rồi, hoặc là chọn một con rể tốt, hoặc là sinh thêm con trai. An Đông Dương thở hổn hển một hồi, vẫn quyết định giáo dục con gái:
- Lần Trước con trai của Mạch Hà Hoa uống rượu say chỉ vào chủ tịch tỉnh chửi má nó, con có biết Mạch Hà Hoa vì chuyện này phải tốn bao nhiêu tiền không? Mạch Hà Hoa phải dâng lên ba trăm triệu đầu tư cho cái công ty rắm chó của Dư Tiền Mẫn kia đó.
- A, nhiều vậy sao ?
An Tri Thủy ngạc nhiên thán phục. Cô không thèm để ý đến tiền hơn nữa cũng biết ba trăm triệu là bao nhiêu. Dư Tiền Mẫn chính là cháu họ của cái vị Dư Chủ tịch tỉnh kia, ở nước ngoài mở cái công ty gì gì đó.
- Thế đã là gì. Nếu Mạch Hà Hoa không có phần thành ý này công ty của cô ta về sau còn có ai dám buôn bán với cô ta ? Còn ngân hàng nhà ai dám cho cô ta vay tiền ? Trừ khi cái công ty Hoa Dương của cô ta chuyển nhà, tổn thất của cô ta đến ba tỷ cũng chưa đủ nữa.
An Đông Dương càng nói nghiêm khắc thêm :
- Diệp Khải Minh dù đã về hưu thì cái gã Dư Chủ tịch tỉnh kia cũng chẳng làm sao so được đấy, con biết Diệp Khải Minh có cấp bậc gì không ? Con suy nghĩ một chút, chuyện kia mới chỉ là mắng Chủ tịch tỉnh thôi, hiện giờ Lý Lộ Từ là trực tiếp ra tay, khác nhau ở đây con hiểu không ? Ba tỷ cũng không được nữa. Con cho rằng cha con sẽ bỏ ra từng ấy để cứu Lý Lộ Từ chắc ?
- Tiền có thể kiếm được nữa kia mà!
An Tri Thủy tiếp tục tranh thủ.
- Đây không phải vấn đề tiền!
Nếu không phải đầu kia là con gái, An Đông Dương đã sớm quẳng luôn cái điện thoại đi rồi, tức đến phát run.
- Việc này con đừng dính vào, cha đến trước rồi nói sau.
An Tri Thủy đành phải chờ, An Đông Dương bên kia cũng đứng dậy đổi giày. Hiếm khi đến Viên Hổ sơn nghỉ ngơi một ngày, cái tên sát tinh Lý Lộ Từ kia không ngờ cũng chạy tới. Vừa nghe con gái nói Lý Lộ Từ gặp phải Diệp Khải Minh, An Đông Dương đã vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng rất nhanh ông ta đã phải đứng dậy rồi. Chuyện này quá nghiêm trọng, nếu bản thân ông không tận lực chắc chắn con gái sẽ không tha thứ cho ông. Nếu Lý Lộ Từ không đi ra ngoài được, dù con gái không trách ông ta chỉ sợ cũng sẽ thương tâm chết mất, ông ta quá hiểu rõ con gái mình.
Nhưng vì Lý Lộ Từ tìm Diệp Khải Minh mới kéo chuyện theo, đây cũng là việc khiến An Đông Dương buồn bực. An Đông Dương thay giày đi ra liền hiểu chuyện này không thể làm như vậy, ông ta gọi cho Lý Tồn Hỉ một cuộc điện thoại trước.
Có thể gọi thẳng cho nhân vật trong thể chế như Lý Tồn Hỉ vậy thực không có mấy người, An Đông Dương vừa vặn là một. Ông vừa bấm số, bên kia Lý Tồn Hỉ đã tiếp máy.
- Chuyện Lý Lộ Từ?
An Đông Dương còn chưa nói, Lý Tồn Hỉ đã đi thẳng vào vấn đề.
- Đúng.
An Đông Dương tuy kinh ngạc nhưng cũng không biểu lộ.
- Tôi đến Viên Hổ sơn đã, gặp mặt nói sau.
Nói xong, cúp điện thoại. An Đông Dương đợi trong sân nhà một lát, đợi đến lúc Lý Tồn Hỉ đã đi xe vào Viên Hổ sơn mới vừa không nhanh không chậm đi tới, vừa khó hiểu vì thấy Lý Tồn Hỉ đến nhanh, chỉ sợ đến gặp mặt cha lần cuối cũng không nhanh được như vậy! Chẳng lẽ thật sự là con ruột sao?
Lý Tồn Hỉ đi xe số 1 của Thành ủy, An Đông Dương ngồi xe điện, Viên Hổ sơn có giới hạn tốc độ nhưng cũng chỉ để cản trở người bình thường thôi.
- Lý thư ký rất quan tâm Lý Lộ Từ.
An Đông Dương cười nắm tay Lý Tồn Hỉ.
- An Chủ tịch tới cũng không chậm.
Lý Tồn Hỉ cũng nhìn An Đông Dương.
- Tôi ở bên kia, sang đây xem xem.
An Đông Dương cười cười, ông ta không nhất định phải giữ lập trường cứu Lý Lộ Từ, thậm chí có thể nói là ông ta đến xem náo nhiệt đấy. Chính là ý này, phải cứu Lý Lộ Từ, đó là chuyện của Lý Tồn Hỉ ông.
- Đều quan tâm đến con gái cả, gần đây Lý Lộ Từ và tiểu Nô hay đi với nhau, An chủ tịch không ngại chứ?
Lý Tồn Hỉ dường như còn cười vui vẻ hơn An Đông Dương một chút.
An Đông Dương nhíu nhíu mày. Lý Lộ Từ này thân cận với con tư sinh của ông tôi để ý làm gì? Nhìn Lý Tồn Hỉ quay đầu đi, mới thầm mắng lão cáo già này nói chuyện kèm năm kẹp bảy, phá hỏng hết thanh danh của con gái ông.
-Tri Thủy và Lý Lộ Từ chỉ là bạn bè.
An Đông Dương rất có phong thái lạc hậu nửa bước, mây trôi nước chảy giải thích (*), ông ta không thể để cho con gái còn chưa nói yêu đương đã phải gánh cái tiếng xấu bị một thằng con trai nào đó ruồng bỏ được.
- Công bình cạnh tranh mà, đều có cơ hội.
Thái độ của Lý Tồn Hỉ càng không chút để ý.
Thân thể An Đông Dương hơi chậm lại, nếu không phải nhiều năm tu dưỡng ông ta đã thiếu chút chửi ầm lên với Lý Tồn Hỉ rồi. Cho dù Lý Tồn Hỉ ông không biết xấu hổ, An Đông Dương tôi vẫn cần thể diện. Con gái của ông bằng lòng bị đuổi đi, bằng giá nào cũng phải tìm tới Lý Lộ Từ là chuyện của các ông. Con gái của An Đông Dương ông ta quý như bảo bối, An đại tiểu thư đứng đắn của nhà họ An thân phận có thể so với đứa con gái tư sinh của Lý Tồn Hỉ nhà ông sao, còn nói công bình cạnh tranh nữa. Nói cứ như An đại tiểu thư và thiên kim của Bí thư Thành ủy có thể tùy cho Lý Lộ Từ chọn lựa ấy. Đã ai thấy đứa con rể nào mắt cao hơn trán thế chưa, cũng chưa thấy ai coi con gái như rau cải trắng thế bao giờ!
Cũng may hai người đi đến Diệp Khải Minh đều nhìn thấy. An Đông Dương cuối cùng cũng nhịn được không đâm chọc lại Lý Tồn Hỉ vài câu, tạo vẻ vãn bối lễ độ khiên tốn, cười đi đến.
- Thể diện của cậu lớn nhỉ, ta thật không nghĩ ra còn có người nào ta quen có đủ tư cách làm cho An Đông Dương và Lý Tồn Hỉ cùng nhau chạy tới đấy. Tốc độ này… chậc chậc…
Lão nhân nhìn Lý Lộ Từ, ánh mắt càng thâm thúy, như muốn nhìn thấu Lý Lộ Từ.
Quan trọng nhất là, bất kể An Đông Dương hay Lý Tồn Hỉ cũng không do Lý Lộ Từ gọi đến. Hiển nhiên, đối phương vừa nghe Lý Lộ Từ gây họa liền đến thẳng đây, còn không cần Lý Lộ Từ mở miệng. Phần vướng bận này khiến Diệp Khải Minh cực kỳ khả nghi, chỉ có thể chứng minh Lý Lộ Từ và hai người An Đông Dương, Lý Tồn Hỉ có quan hệ không ít, bằng không không người nào có thể động chuyện một cái liền có thể động đến Lý Tồn Hỉ, Bí thư Thành ủy của Trung Hải, người mà mọi cử động đều có thể khiêu khích thần kinh của vô số người, sinh ra phần đông ngờ vực vô căn cứ và nghiền ngẫm.
Cho dù lão nhân nhận ra, vì chuyện này nhất định phải trấn an một phương chính là lão, và An Đông Dương, Lý Tồn Hỉ cũng làm tốt việc giữ thể diện, nhưng lão không cho rằng đối phương sẽ vì trấn an lão mà lại tới nhanh như vậy. An Đông Dương còn dễ nói, Lý Tồn Hỉ lại là một Ủy viên chính trị Trung ương, Bí thư Thành ủy Trung Hải, trọng lượng so với một Phó Thủ tướng về hưu như Diệp Khải Minh vẫn nặng hơn. Hiện giờ lão vẫn hưởng thụ đãi ngộ người lãnh đạo quốc gia, nhưng cũng chỉ là đãi ngộ mà thôi.
Lý Lộ Từ nhìn thấy An Đông Dương cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, nhưng thấy Lý Tồn Hỉ thì lại bất ngờ, chỉ đi ngang qua sao? Cảm giác, cảm thấy Lý Tồn Hỉ không có khả năng vì hắn chạy tới, chẳng lẽ vì thể diện của Kiều Niệm Nô? Lý Lộ Từ bất an, nợ Kiều Niệm Nô nhiều lắm rồi.
Hắn cũng không cho rằng Lý Tồn Hỉ do An Đông Dương gọi tới. Việc tư An Đông Dương có thể đả động Lý Tồn Hỉ chắc. Lý Tồn Hỉ cũng không phải kẻ ngốc, sẽ dễ dàng can thiệp vào gút mắc đến trình độ này sao? Thứ hai là An Đông Dương có thể tới khẳng định là vì bị con gái bức phải tới, bắt ông ta phải cứu Lý Lộ Từ. Lý Lộ Từ cảm thấy khả năng này rất nhỏ. Nếu Lý Lộ Từ lấy lý do, chỉ cần An Đông Dương cứu hắn, hắn sẽ không bao giờ qua lại với An Tri Thủy nữa, có lẽ An Đông Dương sẽ thực sự toàn lực ứng phó.
Nếu thật sự Lý Lộ Từ vứt bỏ An Tri Thủy, vậy thì so với việc cha vợ An Đông Dương nhìn con rể càng nhìn càng thích đúng là vớ vẩn như nhau.
Lý Tồn Hỉ đã tới, nhìn thấy hai đứa bé đang ngồi nghịch cát, hồn nhiên mặc kệ bất cứ loại không khí khẩn trương gì đó, Lý Lộ Từ thì đang nhìn ông ta vẻ nghi hoặc, còn cô bé tóc dài kia đang cầm di động… chơi đấu địa chủ.
Ánh mắt ông ta dừng trên người cô bé đang chơi điện thoại trong một chớp mắt, lập tức co rụt lại, xoay người cười với lão nhân, nói:
- Diệp lão, thân thể vẫn mạnh khỏe như ngày nào. Công vụ bề bộn, hôm nay mới rảnh rỗi tới thăm Diệp lão, xin hãy tha lỗi.
Danh Sách Chương: