Trong ga ra còn có một người chết và Kiều Niệm Nô, hiện tại thì không thể để An Tri Thủy và An Nam Tú lái xe.
-Đến chính em còn không biết sử dụng như thế nào, sao dạy được cô ấy đây?
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng không thể để hai cô gái lái xe.
-Tú Công chúa nói cô ấy chỉ cần nhìn là có thể học được.
An Tri Thủy nói giọng rất tin tưởng.
-Không được, mấy hôm nay cô ấy lái xe điện mà muốn đâm đổ tường.
Lý Lộ Từ kéo tay An Tri Thủy, dắt hai cô gái rời đi.
Một lát sau, một chiếc xe Nam Kinh màu đen đỗ trước ga ra, Kiều Niệm Nô đi từ bên trong ra, mấy người đàn ông không nói câu gì đem thi thể lên xe rời khỏi.
Kiều Niệm Nô cầm giáo án bước ra, đóng cửa ga ra, chậm rãi bước đi.
Chevrolet màu đỏ trên đường phố đong nghịt, Kiều Niệm Nô để hai tay lên bánh lái, nhìn bảng chữ động ở trước cửa xe,nhẹ giọng nói :
-Gọi An Đông Dương.-
Điện thoại liên lạc rất nhanh, Kiều Niệm Nô hít sâu, có chút tâm sự rối loạn.
-Gặp mặt ở Thanh Thần đi.
-Chúng ta đã không có bất cứ liên quan gì rồi?
An Đông Dương bị làm cho đau đầu một trận, cho dù đối mặt với Lý Tồn Hỷ, An Đông Dương sẽ không có cảm giác bất lực như thế, ít nhất thì yêu cầu và đề nghị giì thì An Đông Dương có thể từ chối Lý Tồn Hỷ, ông làm cho có lệ hoặc thương lượng, nhưng thương lượng với cô gái gọi điện cho ông ta này thì không có ý nghĩa gì cả.
-Tốt lắm.
Chuyện này Kiều Niệm Nô cũng không tình nguyên đi tìm An Đông Dương như vậy.
-Đừng… đến Quân Duyệt đi, tôi đang ở bên này.
An Đông Dương thấy cô quyết đoán như vậy, ngược lại thấy có chút nguy hiểm, chuyện gì? Ông muốn biết, tuy nhiên có nên kiêu ngạo hơn chút không,nếu là cô có chuyện tìm đến ông ta, đương nhiên là cô sẽ đến địa phương của ông ta… Tuy rằng Thang Thần cũng là địa phận của An Đông Dương.
-Ừ.
Kiều Niệm Nô tắt điện thoại. Đặt chế độ tự động ,dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Nửa giờ sau, Đới Lợi ở khu giám sát nhìn thấy Kiều Niệm Nô đi vào thang máy,theo bản năng lui ra phía sau vài bước, lúc cô đi vào phòng, việc đầu tiên là ngồi yên trên ghế của mình, nhưng Đới Lợi cảm giác được không khí ngưng trệ trong phòng, gồm chính mình và tiên sinh, dường như có cảm giác lo lắng mà mọi người đều bị chặn họng vậy.
Đây là một trong rất nhiều lần Đới Lợi nằm trong tình trạng nguy hiểm, tuy nhiên anh ta đã biết , người phụ nữ này không nguy hiểm tới mình và tiên sinh, bởi vì chính mình và tiên sinh bất kể như thế nào đều không có nguy hiểm với cô ấy, cho nên cô ấy cũng không động tới người khác.
-Cậu ra ngoài trước đi.
An Đông Dương khoát tay áo, Đới Lợi lúc này mới bước vào thang máy rời đi.
-Có việc gì không?
An Đông Dương biết, ở cùng với loại người này, không cần phải phí lời, khi cô ấy vẫn là con gái nuôi của Lý Tồn Hỷ, An Đông Dương còn có thể tán gẫu với cô vài câu, nhưng khi cô ta lấy thân phận thật xuất hiện thì An Đông Dương đã bị thế hùng mạnh áp bức nên không có bất luận tâm tư gì nữa cả.
-Gần đây còn liên lạc gì với Tạ Linh Thư không?
Kiều Niệm Nô đi tới quầy bar, ngón tay trên quầy rượu rực rỡ màu sắc của các loại rượu đắt tiền, tự tay lấy một chai, tự uống một ly.
-Cô ta lại có chuyện gì?
Tạ Linh Thư không mang phiền toái cho An Đông Dương, bởi vì có mối quan hệ với cô ta mà An Đông Dương có rất nhiều dự án cần phải nhận đặc biệt kiểm tra, cũng là vì nguyên nhân này cho nên người tự nhận mình là người làm ăn bình thường như An Đông Dương mới tiếp xúc với Kiều Niệm Nô. Nghe thấy Kiều Niệm Nô lại nhắc đến Tạ Linh Thư, An Đông Dương lại được phen bực tức.
-Trước mắt chưa xác định, trợ lý Kim Điền Nhị của cô ta hôm nay nhập trường đại học Quốc gia, tiếp cận An Tri Thủy.
Kiều Niệm Nô không nhận kết quả tra tấn của Lý Lộ Từ, cô chỉ kể lại và xác định sự thật.
An Đông Dương đứng dậy, nhìn chằm chằm Kiều Niệm Nô.
Kiều Niệm Nô nhìn cánh tay run rẩy, cảm xúc rất áp lực của người đàn ông trung niên, hiển nhiên đối với cả Lý Lộ Từ và An Đông Dương, An Tri Thủy chính là nghịch lân không thể đụng vào của họ.
Thật là hạnh phúc, An Tri Thủy.
-Yên tâm, cô ấy không sao, Kim Điền Nhị muốn lấy máu của An Tri Thủy, bị Lý Lộ Từ ngăn cản.
Kiều Niệm Nô uống hết một chén rượu, cúi đầu nhìn chén rượu.
-Lý Lộ Từ?
An Đông Dương thả chai nước, rồi lại nhíu mày, tiểu tử này quả nhiên là phiền toái, nhìn coi, biết An Tri Thủy gặp phiền phức, hắn lại ở lại.
-Vệ sĩ của ông cũng không dùng được như ông nghĩ.
Kiều Niệm Nô đã biết, Trở ngại lớn nhất của An Tri Thủy và Lý Lộ Từ là An Đông Dương.
-Tạ Linh Thư muốn làm gì? Hổ mẹ không ăn thịt con, nhưng độc nhất là tâm địa đàn bà, không ngờ cô ta muốn ra tay với con gái cô ta?
Trong đầu An Đông Dương có nhiều suy nghĩ xẹt qua.
-Hiện tại còn không biết, nhưng rõ ràng An Tri Thủy không còn an toàn.
Kiều Niệm Nô lắc đầu.
-Nói đi, cần bao nhiêu tiền, chỉ cần các người phái người bảo vệ An Tri Thủy.
An Đông Dương cảm thấy tự mình đã biết Kiều Niệm Nô tới để làm gì, cho dù Kiều Niệm Nô không vì cái này, An Đông DƯơng cũng muốn Kiều Niệm Nô đáp ứng bảo đảm an toàn của con gái, mặc kệ bất cứ cái giá nào.
-Vấn đề không phải là tiền, chúng ta không đủ khả năng rút ra người để bảo vệ An Tri Thủy.
Kiều Niệm Nô vẫn lắc đầu.
-Vậy cô tìm đến tôi làm gì? Nếu không thể bảo vệ được Tri Thủy, tôi và các người không còn liên quan nữa.
Nếu con gái gặp nguy hiểm, an nguy của bản thân An Đông Dương sẽ không để ý, cho dù Kiều Niệm Nô Lấy chính sinh mạng của ông ta để uy hiếp, đối với An Đông Dương mà nói thì đó không phải là uy hiếp gì cả.
An Đông Dương cũng không cảm thấy nếu bên phía Kiều Niệm Nô không đề cập đến việc bảo vệ thì ông ta hoàn toàn không còn cách nào bảo vệ cho con gái.
- Chúng ta không ra tay mà sẽ có người bảo vệ cô ấy, hy vọng ông không cản trở sự sắp xếp của chúng ta.
Kiều Niệm Nô không thèm để ý đến thái độ của An Đông Dương, mặc kệ ông ta nén giận hay là cứng mềm không ăn, cô không thèm để ý, cô chỉ cần làm tốt việc là được.
-Ai?
An Đông Dương kì quái, sao mình lại phải cản trở?
-Lý Lộ Từ.
Kiều Niệm Nô hàm răng tách khỏi môi, hít thật sâu, hiện tại và trước kia khác, trước kia Lý Lộ Từ không biết, hiện tại hắn lại biết, mình dù sao cũng phải khiến hắn có cảm giác mình có thể đưa An Tri Thủy đến bên cạnh hắn, cô cũng không thèm để ý xem hắn và An Tri Thủy thế nào.
Huống chi đây là cách giải quyết tốt nhất, giải quyết việc chung đi.
-Lý Lộ Từ?
An Đông Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, thân phận và địa vị của An Đông Dương trong mắt người thường chung quy quá xa. Cho dù Lý Lộ Từ có điểm nào rất giỏi, nhưng cách An Đông Dương quá xa, ông ta chưa từng thực sự coi trọng Lý Lộ Từ.
Cũng không phải là An Đông Dương thực sự không phát hiện ra chỗ mà Lý Lộ Từ làm cho người ta nghi vấn, ít nhất thái độ của Lý Tồn Hỷ đối với Lý Lộ Từ đủ để cân nhắc.
-Cho nên hy vọng không bị cản trở tốt nhất là để An Tri Thủy ở tạm nhà Lý Lộ Từ một lần.
Kiều Niệm Nô buông chén rượu, rút điện thoại ra:
- Nếu có thể, tôi sẽ gọi cho Lý Lộ Từ.
-Đùa gì vậy!
An Đông Dương sợ run lên một hồi, hóa ra cô ta tính cho Lý Lộ Từ làm vệ sĩ cho con gái ông ta, hoặc là cái thân phận trợ lý một tấc không rời chủ, buổi tối ở tại Viên Hổ Sơn, đây đã là điểm mấu chốt ông ta có thể tiếp nhận, hiện tại Kiều Niệm Nô không ngờ lại sắp xếp như vậy.
-Tri Thủy đến bạn trai còn chưa giao tiếp bao giờ, hiện tại cô lại bảo nó đến ở nhà người khác phái, cùng tuổi, lại còn có ý rõ ràng với nó sao? Hoang đường!
An Đông Dương hừ một tiếng, hoàn toàn không được thương lượng.
-Ông đùa gì vây?
Kiều Niệm Nô cười nhạt.
An Đông Dương nhìn cô nghi hoặc, ông cảm thấy chính mình nói rất rõ ràng, hợp tình hợp lý.
-An Tri Thủy đến bạn trai còn chưa tiếp xúc bao giờ sao? Ông đi tới trường đại học hỏi, xem bạn gái Lý Lộ Từ là ai?
Kiều Niệm Nô nhìn người cha không tiếp nhận sự thật rằng con gái đã có bạn trai này.
-Chuyện này không thể cứ theo ý của ông mà đi được, hiện tại nam nữ ở chung là một hiện tượng phổ biến.-
-Ở chung!
An Đông Dương đột nhiên thấy Kiều Niệm Nô không đáng để sợ hãi, trong lòng đang tích tụ nỗi giận khiến ông giống như núi lửa đang trực phun trào.
-Thật ra đó cũng không hẳn là ở chung phòng, ông chưa tới nhà của Lý Lộ Từ sao? Nhà hắn có một gian phòng nhỏ cho em gái hắn, em gái hắn đang đi nghĩa vụ quân sự, An Tri Thủy có thể ở trong phòng ấy. Lý Lộ Từ luôn ngủ ở phòng khách.
Kiều Niệm Nô có chút mất kiên nhẫn, cô hiểu được trong lòng An Đông Dương đang không thoải mái, cô cũng biết mình cũng chẳng thoải mái gì.
-Vậy cũng không được. Như vậy đi, Tri Thủy về Viên Hổ Sơn, Lý Lộ Từ có thể ở lại Viên Hổ Sơn.
An Đông Dương không thể kìm chế được, dù sao thì con gái an toàn là quan trọng nhất.
-Lý Lộ Từ là người của các cô à?
-Đó lại càng là chuyện không thể nào, địa bàn của Viên Hổ Sơn chúng tôi không thể hiểu hết, hơn nữa sự việc xảy ra không che lấp được, người của nơi này mà truy cứu lên thì chúng tôi sẽ rất khó.
Kiều Niệm Nô ngừng lại một chút.
-về phần Lý Lộ Từ, tôi phụ trách hắn, An Tri Thủy và hắn ở mọt chỗ an toàn nhất.
-Lý Lộ Từ rốt cuộc có thân phận gì?
An Đông Dương càng thêm lo lắng, con gái ông ta phải giao cho ông bảo vệ, bản thân không biết gì, sao được?
-Thân phận của Lý Lộ Từ và ông không liên quan gì hết, ông cũng không cần biết việc khác, chỉ cần phối hợp điều tra với chúng ta.
Kiều Niệm Nô không nói gì được nữa.
-An Nam Tú, cái cô bé đó có chút vấn đề, nếu tôi không đoán sai, Lý Lộ Từ chắc chắn là chó ngáp phải ruồi, có quan hệ với cô bé kia mới làm cho các người coi trọng hắn.
An Đông Dương từ ít dấu vết đưa ra kết luận, người đàn ông đứng ở lĩnh vực đỉnh cao, thị giác luôn độc đáo và gần như dựa vào bản năng trực giác và năng lực phân tích, không cần nhiều chứng cớ và trình bày để đưa ra thuyết minh.
Huống chi vấn đề này rõ ràng là An Nam Tú, cô bé này đến mình cũng biết là có vấn đề, những người như Kiều Niệm Nô không biết? Nhưng nói đến Lý Lộ Từ, Kiều Niệm Nô lại không đề cập bất cứ vấn đề gì tới cô bé này, vậy có thể hiểu cô bé này có vị trí rất quan trọng.
-Tóm lại là như thế này, ông nghĩ kĩ làm sao có thể khuyên con gái tới nhà của Lý Lộ Từ ở đi.
Kiều Niệm Nô xoay người chuẩn bị rời đi.
-Không có cách nào khác sao?
Nếu có thể,An Đông Dương thà rằng bán căn hộ rộng mấy trăm mét đi rồi cho con gái trốn ở đó, cũng không muốn để con gái ở nhà Lý Lộ Từ.
-Không có!
Kiều Niệm Nô đột nhiên quay đầu lại nói, thần sắc không tốt.
An Đông Dương thực sự hoảng sợ, lùi lại hai bước, xem ra sợ hãi trong lòng với cô ta chỉ có thể đè nén xướng, cũng không biến mất được, cô có cái gì để nóng nảy chứ? Dù thế nào thì đáng lẽ ra phải là ông ta phát hỏa chứ.
Danh Sách Chương: