Mã Thế Long không phải chưa từng điều tra Phật Nghê Thường, chẳng qua mười người gã phái đi đã biến mất bặt vô âm tín, ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại, mà khi Phật Nghê Thường lần kế tiếp tiếp xúc với gã ngay cả nhắc cũng chưa từng nhắc tới, nhưng Mã Thế Long sẽ không cho rằng Phật Nghê Thường không biết hắn đang điều tra cô ta. Kiểu đấy giống như Mã Thế Long bất luận thế nào cũng không thể gây ra cho cô ta một chút thái độ phiền nhiễu, khiến Mã Thế Long không lạnh mà run. Gã tin nếu Phật Nghê Thường thấy có thể khiến gã biến mất, gã sẽ giống với mười người kia, biến mất không để lại đến nửa vết tích.
Mã Thế Long suy nghĩ kỹ lưỡng, gã phải trả lời câu hỏi của Lý Lộ Từ nhưng sẽ không để Lý Lộ Từ cảm thấy đáp án gã trả lời kỳ thực hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa thực tế nào, nhưng cho dù như thế, Lý Lộ Từ dường như vẫn cảm thấy cái gì đó?
Lý Lộ Từ tại sao muốn điều tra Phật Nghê Thường? Mã Thế Long trong lòng ngổn ngang những nghi ngờ.
- Cô ta lần đầu tiên tới tìm anh là khi nào? Lúc đó là tình hình gì?
Ngữ khí của Lý Lộ Từ chầm chậm, không còn cảm giác thúc ép.
Mã Thế Long nhạy cảm nhận ra ngữ khí hòa dịu này, đây là biểu hiện vô thức khi cảm thấy vừa lòng và đạt được thứ hữu dụng, Mã Thế Long có chút lo lắng Lý Lộ Từ tìm Phật Nghê Thường có phải có chút sức mạnh gì đó không, đương nhiên gã càng thêm chắc chắn với hi vọng Lý Lộ Từ tìm Phật Nghê Thường thuần túy là tự tìm tới phiền phức, Mã Thế Long sẽ không nhắc nhở hắn.
- Sau tết Nguyên Đán năm nay thôi, lúc đó tôi đang ở cửa hàng này giải quyết chút chuyện, cô ta đi vào, muốn lấy một miếng gỗ đổi lấy cửa hàng của tôi, tôi đồng ý.
Mã Thế Long thấy Lý Lộ Từ nhìn chằm chằm vào mắt mình, không chút hoang mang nói:
- Miếng gỗ đó cũng không phải là gỗ bình thường, là gỗ hóa thạch viễn cổ vô cùng quý, ra giá mà không ai bán.
- Anh làm thế nào mà nhận ra miếng gỗ đó?
Khi Lý Lộ Từ nghe thấy hai chữ “miếng gỗ” ngữ khí của Mã Thế Long rất hời hợt, nhưng Lý Lộ Từ lại lập tức liên tưởng tới thụ tâm của cây sinh mệnh.
- Không phải tôi nhận ra, là lúc đó giám định sư trong cửa hàng nhận ra.
- Giám định sư đâu?
- Đã rời khỏi Trung Hải rồi, giờ tôi cũng không liên hệ được.
Đây là sự thật, bởi vì vị giạm định sư này cũng là người Mã Thế Long phái đi điều tra Phật Nghê Thường, biến mất cũng có thể nói là rời khỏi Trung Hải, chuyện Mã Thế Long không nói là, lúc đó hắn và giám định sư cũng chỉ là coi Phật Nghê Thường như một kẻ điên, miếng gỗ hóa thạch viễn cổ? Thứ đồ chơi này thật sự đáng giá? Một miếng gỗ đó muốn đổi lấy một cửa hàng, Mã Thế Long khi đó lại cảm thấy một người con gái xinh đẹp mà rối loạn thần kinh, cuộc gặp gỡ như vậy hẳn khá thú vị.
- Anh từng nói, anh từng mua nhà cho Phật Nghê Thường, mua ở chỗ nào?
Lý Lộ Từ cảm thấy Mã Thế Long cũng không thể biết được nhiều thứ, Phật Nghê Thường nếu bắt được Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ phản bội An Nam Tú, vậy thì Phật Nghê Thường có thể biết được rất rất nhiều chuyện của An Nam Tú, nhưng quan hệ của Phật Nghê Thường và Mã Thế Long chắc chắn không thân mật bằng Lý Lộ Từ và An Nam Tú, Mã Thế Long không thể biết quá nhiều chuyện của Phật Nghê Thường.
Lý Lộ Từ định hỏi xong vấn đề này thì thả Mã Thế Long đi.
Mã Thế Long cũng cảm thấy được một chút ý đồ của Lý Lộ Từ, vội vàng trả lời:
- Số 25 Tị Phong Đường. Cô ta thường xuyên ở đó.
Mã Thế long có thể khẳng định điều này như vậy, chỉ là vì gã phái vài người giám sát ở đó, kết quả những người này cũng đều biến mất, vậy thì rõ ràng Phật Nghê Thường chắc chắn từng tới nơi đó, còn về thường xuyên hay không, Mã Thế Long cũng không để ý, nhầm lẫn với Lý Lộ Từ cũng không hề gì, dù sao Lý Lộ Từ cũng không phát hiện được.
- Tôi thả anh đi, tôi có cần lo lắng cuộc sống của tôi bị anh làm phiền, anh sẽ trả thù An Tri Thủy không?
Lý Lộ Từ không phải sát nhân điên cuồng coi mạng người như cỏ rác, giết Mã Thế Long coi như trừ hậu họa thì đơn giản, cho dù Lý Lộ Từ giết Mã Thế Long không có phiền phức, nhưng Lý Lộ Từ không muốn để An Đông Dương, Đường Tô và An Tri Thủy biết hắn giết người. Mã gia không làm gì được hắn, nhưng tin đồn Lý Lộ Từ giết Mã Thế Long không thể không lộ ra ngoài, dù sao hắn cũng là đưa Mã Thế Long đi dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người.
Mã Thế Long chỉ cười nhạt:
- Tôi phát hiện anh rất thích nói lời vô nghĩa, tôi nói không, anh tin không? Tôi nói có, anh dám giết tôi không?
Lý Lộ Từ gật gật đầu, vẫn vít lấy cổ Lý Lộ Từ, đưa hắn tới kho hàng Phật Nghê Thường để nguyên thạch.
- Anh nói anh từng thấy Phật Nghê Thường một chưởng pha tan nguyên thạch này?
Lý Lộ Từ chỉ vào những viên nguyên thạch hắn giúp Phật Nghê Thường dọn gọn gàng, lớn nhỏ đều có, xếp một loạt, một đống.
- Tận mắt nhìn thấy, không thì tôi làm sao nói cô ta không phải người? Đó không phải võ công gì, hơn nữa võ công lợi hại cũng không thể thay thế cho búa và máy cắt kim loại.
Mã Thế Long gật đầu nói.
- Thật ra…tôi cũng không phải là người.
Lý Lộ Từ nhìn sâu một cái vào Mã Thế Long.
Mã Thế Long giống như nghĩ tới cái gì, lùi ra sau mấy bước sắc mặt trắng bệch, lưng dựa vào tường, trong ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ, vẫn hi vọng Lý Lộ Từ chỉ là nói nhảm.
Lý Lộ Từ thuận tay một đao, chém lên một miếng nguyên thạch, bàn tay đụng tới tảng đá, giống như dao làm bếp cắt đậu hủ, một mảnh đá rơi xuống, lộ ra nội thạch xanh biếc.
- Dường như là một khối Phỉ Thúy không tồi.
Lý Lộ Từ đối với những thứ này không phải rất am hiểu, nhưng cũng cảm thấy chắc chắn có thể đáng giá không ít tiền, nếu là đánh cuộc đá, Phật Nghê Thường kiếm lời rồi…Lý Lộ Từ cảm thán một tiếng, bỏ lại khối Phỉ Thúy kia.
- Có thể bán được không ít tiền, đáng tiếc không phải là của tôi.
- Anh…anh…anh và Phật Nghê Thường…
Mã Thế Long rốt cuộc cũng tỉnh lại, Lý Lộ Từ muốn tìm Phật Nghê Thường, bởi vì bọn họ là cùng một loại người!
- Việc Phật Nghê Thường có thể làm được, tôi cũng có thể làm được.
Lý Lộ Từ không ngại ba hoa trước mặt Mã Thế Long, dù sao Mã Thế Long hơn phân nửa cũng không có cơ hội chứng thực.
- Hôm nay tôi không giết anh, nhưng tôi có bản lĩnh như Phật Nghê Thường, làm cho anh và những người đó biến mất một cách im hơi lặng tiếng như vậy.
Lý Lộ Từ còn lâu mới có thể mang tới cho Mã Thế Long sự uy hiếp thần bí và mạnh mẽ như Phật Nghê Thường, nhưng vì như vậy Mã Thế Long càng hiểu rõ, Phật Nghê Thường không thể trêu đùa, chỉ cần Mã Thế Long không trêu chọc Phật Nghê Thường, Phật Nghê Thường cơ bản không hứng thú để ý tới gã.
Lý Lộ Từ không như vậy, Lý Lộ Từ sẽ nhìn chằm chằm vào Mã Thế Long, nếu Mã Thế Long gây ra bất kì việc gì, thậm chí là việc khiến Lý Lộ Từ hiểu lầm, Lý Lộ Từ đều có thể làm cho Mã Thế Long biến mất…Hiện giờ Mã Thế Long tin rằng Lý Lộ Từ tuyệt không phải kẻ ngây thơ, Lý Lộ Từ là người đàn ông, hắn bảo vệ những gì hắn cần phải bảo vệ, Mã Thế Long nếu dám lại gây hấn với Lý Lộ Từ ở những phương diện này, dứt khoát là đã tìm cái chết.
Lý Lộ Từ không rõ diễn biến tâm lý trong lòng Mã Thế Long hiện giờ, nhưng hắn cũng không yên tâm sự uy hiếp như thế có thể khiến cho Mã Thế Long hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ trả thù, Lý Lộ Từ nắm chặt cổ của Mã Thế Long, đưa vào một luồng sinh lực.
Mã Thế Long kháng cự một cách bản năng, nhịp tim thiếu chút nữa dừng lại, nghĩ rằng Lý Lộ Từ muốn ra tay tới mình, kết quả lại cảm thấy luồng sinh lực đó chui vào nửa thân dưới của mình, trong nháy mắt, hắn lại có thể cảm thấy sự tồn tại của bộ hạ.
- Vị trí này của anh có tìm bác sĩ giỏi cũng chữa không khỏi, nhưng tôi có thể. Chỉ cần anh ngoan ngoãn, sau này anh vẫn có thể chơi đùa với đàn ông và phụ nữ của anh.
Lý Lộ Từ trước tiên cho một cây gậy, lại vất ra củ cà rốt.
Mã Thế Long biết, bản thân hiện giờ nên ngầm chịu đựng một thời gian, ít nhất phải thăm dò rõ ràng được tình hình bên trong của Lý Lộ Từ, Mã Thế Long sẽ không phạm cũng một sai lầm tới lần thứ hai.
Rời khỏi cửa hàng, Mã Thế Long đứng trên đường cái, dường như đã mấy đời, gã muốn tìm di động của mình, không ngờ chạm vào khẩu súng Lý Lộ Từ nhét vào trong túi của mình, Mã Thế Long thấy bóng dáng không hề phòng bị của Lý lộ Từ, trong tích tắc có chút kích động.
- Súng, cũng không giết nổi tôi.
Lý Lộ Từ quay lại nói với Mã Thế Long.
- Tôi nhìn xuống di động.
Tay của Mã Thế Long hơi run, lấy ra điện thoại của mình, có không ít số điện thoại, nhưng không có lấy một người quan trọng, Mã Thế Long cũng không lạ lùng không có điều gì giống như những gì hắn nói rằng toàn bộ Trung Hải đều vì Mã Thế Long hắn bị bắt đi mà loạn cả lên, công việc kinh doanh quyền anh ngầm kia của gã vốn không thể công khai, Mã gia cũng chẳng quan tâm, thuộc hạ ở đấy của Mã Thế Long làm sao có thể liên lạc được với nhân vật quan trọng của Mã gia? Tin tức vẫn trong vòng lan truyền, Mã Thế Long lại đã lấy lại tự do, gã quyết định để chuyện này chìm xuống.
Lý Lộ Từ cũng nhìn di động của mình, chỉ có dì Đường gọi mấy cuộc tới, Lý Lộ Từ vội vàng gọi lại cho dì Đường.
- Lý Lộ Từ, chuyện gì xảy ra vậy?
Dì Đường hiển nhiên đã nhận được báo cáo từ Triệu Manh, vừa lo vừa giận, hơn nữa lại thất vọng, cô không ngờ Lý Lộ Từ sẽ dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
- Cháu thả Mã Thế Long ra rồi, hắn đồng ý với cháu, chuyện này bỏ qua, hơn nữa sẽ không quấy rầy Tri Thủy?
Lý Lộ Từ vội vàng giải thích, nếu dì Đường quan tâm hắn, hắn không thể không đáp trả thích đáng sự quan tâm của người khác.
- Sao lại còn liên quan tới Tri Thủy? Đây rốt cuộc là…không phải cháu đi tìm hắn là chuyện cửa hàng gì đó sao?
Ngữ khí của dì Đường dịu lại một chút, vì cô cảm thấy bên trong có thể vẫn còn có nội tình mới khiến cho Lý Lộ Từ làm ra hành vi điên cuồng theo lời Triệu manh.
- Hắn sỉ nhục Tri Thủy, cháu không thể nhịn được.
Lý Lộ Từ không định kể lại với dì Đường, hắn tìm Mã Thế Long không phải vì nguyên nhân này, nhưng Mã Thế Long bị đánh một trận cũng là vì nguyên nhân này.
- Đúng là tuổi trẻ bốc đồng…cháu hiện giờ ở đâu? Không sao chứ?
Dì Đường ở đầu kia điện thoại im lặng một chút, cô biết kỳ thực tâm thái đối với An Tri Thủy của An Đông Dương và Lý Lộ Từ có rất nhiều điểm giống nhau, ví dụ như không thể chịu được người khác sỉ nhục An Tri Thủy…Tuy rằng biết Lý Lộ Từ có thể bình tĩnh gọi điện lại như vậy là không có chuyện gì rồi, dì Đường vẫn hỏi lại một câu.
- Không sao. Dì Đường, cháu dập máy trước, cháu sẽ giải thích rõ với gì. Cháu…
Lý Lộ Từ dừng một chút.
- Dì Đường, hãy tin vào con mắt của dì, cháu sẽ không khiến dì thật sự thất vọng.
- Nếu ta thật sự thất vọng, đã không gọi điện cho cháu, chỉ là tức giận…làm bậy quá.
Lý Lộ Từ nói với dì Đường mấy câu, hắn biết dì Đường không có thiện cảm với kiểu công tử ca như Mã Thế Long, quan trọng vẫn là hôm nay Lý Lộ Từ không phải mượn tên tuổi của cô, hoặc là cứ làm ra những chuyện khiến người ta ghét giống như những tên công tử ca kia, bằng không dì Đường không chịu nổi sẽ vẫn coi hắn là tên con trai lớn bình thường.
Lý Lộ Từ cúp máy, có chút đau đầu mặc dù Mã Thê Long sẽ không tìm phiền phức nữa, nhưng phía An gia chắc chắn sẽ biết tin, hắn phải giải thích một chút với dì Đường, An Đông Dương chắc chắn vẫn sẽ thừa cơ nổi giận một chút, cho rằng đây lại là một tội chứng khiến Lý Lộ Từ không thể kết giao với con gái của ông ta.
Dứt bỏ việc này, Lý Lộ Từ lại không biết hiện tại mình nên hay không nên đi tìm Phật Nghê Thường, hắn có thể điều tra về Phật Nghê Thường bởi vì Mã Thế Long không gây được uy hiếp gì cho hắn, nhưng Phật Nghê Thường không giống như thế, Lý Lộ từ cũng không biết rõ thực lực của Phật Nghê Thường, Phật Nghê Thường lại rất có thể nắm rõ thực lực của Lý Lộ Từ và An Nam Tú, với tình trạng này Lý Lộ Từ không thể tùy tiện hành động.
Hay là liên lạc với Kiều Niệm Nô? Lý Lộ Từ chưa quyết định được.
Danh Sách Chương: