Ngón tay thon dài của Hạ Phong quấn lấy một lọn tóc của Tịch Nguyên. Sau đó lại vuốt ve gương mặt nõn nà của cô.
Hạ Phong nhìn ra khung cửa sổ, ánh trăng đêm nay rất sáng, chiếu rọi lên gương mặt đang nồng giấc kia càng làm cho cô trở nên kiều diễm.
Cuối cùng anh cũng không nhịn được mà đặt môi mình lên hai phiến môi mềm mại, từ từ tiến vào, cố làm nụ hôn này thêm triền miên, ngọt ngào hạnh phúc giống y như những gì anh tưởng tượng.
Từ lúc gặp được Tịch Nguyên cuộc sống của anh đã không chỉ còn có những bản kế hoạch lạnh lẽo cùng những con số đơn điệu, mà có thêm sự mềm mại, ước mơ, ấm áp, vui vẻ và trọn vẹn.
Hạ Phong nhìn gương mặt vô lo kia,nhỏ giọng: ''Em có bí ẩn như nào thì vẫn sẽ là của tôi vào một ngày không xa. ''
....
Sáng hôm sau, Tịch Nguyên ngủ đủ giấc thì tự dậy, cô cũng không biết mình đã ngủ quên lúc nào.
Giờ ăn sáng, mọi việc vẫn như bình thường.
Nhìn bộ dạng hôm nay của Hạ Phong thì xem ra anh phải đi làm, áo vest cùng quần tây chỉnh tề, đi giầy da bóng loáng đắt tiền ngồi một bên uống cafe xem báo, biểu cảm vẫn lạnh lùng thờ ơ như thể tối qua chẳng có gì xảy ra.
Nghe được tiếng bước chân, Hạ Phong ngoảnh lại nhìn bóng dáng be bé vẫn đang đứng ở cầu thang.
Hạ Phong bước đến xoa đầu Tịch Nguyên:
'' Tôi bận việc nên đi trước, em ăn xong thì làm việc của em đi. ''
Oa...ấm áp quá đi mất! Một đoàn nai con chạy loạn trong ngực Tịch Nguyên.
Hình như, Hạ Phong đợi cô dậy chỉ để chào tạm biệt cô rồi mới đi làm.
Đến khi, Tịch Nguyên phản ứng lại được thì bóng người đã đi mất hút.
Tịch Nguyên không ngồi vào bàn ăn mà chạy vù lên lầu. Cô đứng trước căn phòng trống, do dự không biết có nên vào hay không.
Tịch Nguyên rất sợ khi cô bước vào trong tìm được sự thật thì cô sẽ rất áy náy. Nếu người là do cô giết, cô sẽ lập tức tránh khỏi nơi này, sẽ không bao giờ gặp lại Hạ Phong nữa.
Mãi một lúc sau, Tịch Nguyên mới đẩy nhẹ cửa bước vào, thứ đầu tiên cô tìm là công tắc bật đèn.
Cả căn phòng sáng lên, Tịch Nguyên nhẹ nhàng cầm tấm ảnh trên bàn lên, ngón tay vuốt vuốt lên mặt cô gái trong ảnh như sợ nhìn nhầm.
Cô gái trong ảnh mang gương mặt nhẹ nhàng mà hoàn mĩ không một chút góc chết. Tịch Nguyên từ từ thả ngón tay của mình đang che mặt cô gái ra.
Vừa thấy rõ ràng, sắc mặt Tịch Nguyên trắng bệch, cô đặt lại tấm ảnh trên bàn, miệng lẩm bẩm: '' không thể nào! Hạ Cảnh Thi và Thanh Thi đều là một người. ''
Cô phải làm sao để đối mặt với Hạ Phong đây. Ngụy Thanh Trạch nói phải, vũng nước đục mang tên Hạ gia không phải là nơi cô có thể dây vào. Nhưng rõ ràng là cô hại em gái người ta bây giờ lại còn được đối xử tốt như vậy, cô cảm thấy rất áy náy.
Tịch Nguyên lắc đầu thật mạnh, cô nhanh chóng tắt đèn, đóng cửa rồi xuống lầu.
Vừa xuống thì đụng phải lão quản gia, thấy vẻ mặt Tịch Nguyên không đúng lắm, lão quản gia ân cần hỏi han:
'' Tịch tiểu thư không khỏe ở đâu sao? ''
Nhân cơ hội này, Tịch Nguyên muốn tìm hiểu mọi việc từ ông nên cô kéo ông ngồi xuống ghế.
'' Quản gia, người làm ở đây lâu vậy rồi chắc chắn biết chuyện của Hạ tiểu thư đúng không? Người mau kể cho cháu nghe một chút. ''
Lão quản gia do dự cùng né tránh, đây chính là vấn đề nhạy cảm nhất Hạ gia không một ai dám bàn ra thì làm sao ông dám kể cho cô nghe chứ.
Tịch Nguyên vội giải thích: '' Cháu nghe mọi người nói cô ấy rất giỏi nên chỉ tò mò chút thôi ạ!
Bác không cần phải khó xử! ''
Lão quản gia thở dài một tiếng rồi bắt đầu nói:
'' Tiểu thư và đại thiếu gia là anh em cũng cha khác mẹ nhưng thiếu gia không hề bài xích cô ấy mà ngược lại còn có chút yêu thương. Cơ thể của tiểu thứ vốn không tốt nên cô ấy sang Pháp học thiết kế với lão gia lâu lâu mới về đây. ''
Lão quản gia dừng một chút rồi nói tiếp:
''Nhưng...một năm trước cô ấy mất rồi! ''
Nói đến đây lão quản gia liền đứng dậy chỉnh ống tay áo rồi bước đi.
Tịch Nguyên thừa biết là ông ấy còn biết nhiều hơn thế nữa nhưng ông không muốn nói cô cũng không ép.
Thanh Thi thân thủ rất tốt có thể so với lính tinh nhuệ trong tổ chức ngầm nhưng với thân phận Hạ Cảnh Thi thì cô ta lại là người yếu đuối. Đang yên lành học ở Los Angeles tại sao lại chạy đến Las Vegas còn mang họ Thanh.
Chuyện này chắc chắn có ẩn tình.
Suy nghĩ một hồi, Tịch Nguyên chuẩn bị đến Tịch thị thì cô lại chạy đến Hạ thị trước. Vì cô vừa nhóe đến Hạ Phong từng dạy cô.
Càng đến muộn thì càng bắt mắt.
Chiếc taxi đỗ lại ngay Hạ thị nhưng chân của Tịch Nguyên cứ như cục sắt mãi không chịu nhúc nhích.