Đêm qua, phía Hồng thế Mã xảy ra chuyện nên anh cũng bị điều đi. Chỉ trong một đêm tất cả những gì tồi tệ nhất đều ập xuống đầu Tịch Nguyên.
“ Bắt cô ta lại!” Phía sau truyền tới một giọng ra lệnh.
Hai tên áo đen to cao giữ chặc Tịch Nguyên lại. Người ra lệnh là ba của Hạ Phong,nhưng nguyên nhân tại sao lại muốn bắt cô?
Tịch Nguyên trừng mắt nhìn về phía Hạ Ngôn:“ Các người muốn làm gì?”
Còn có, Tô Oánh Oánh và Minh Kì Liên ở phía sau vậy thì không cần dùng não cũng biết ai ở phía sau giật dây.
Minh Kì Liên như một người điên lao đến: “ Cô còn dám hỏi tại sao ư? Anh Phong tốt với cô như vậy,tại sao cô lại hại anh ấy?”
“ Cô có bằng chứng gì mà nói tôi hại anh ấy?”Tịch Nguyên vẫn giữ vẻ bình thản không chút sợ hãi.
Tất cả các người thì quan tâm gì đến anh ấy chứ? Các người đến đây chỉ vì cổ phiếu của Hạ thị giảm liên tục nên muốn tìm tôi để trút giận thôi chứ gì?
Các người chỉ xem anh ấy như kho bạc của các người thôi lại còn ở đây giả mèo khóc chuột…
“Không cần nhiều lời,bắt cô ta về.” Không biết Tô Oánh Oánh đã rót vào tai Hạ Ngôn những gì mà khiến ông ta tức giận như vậy.
“Các người lấy quyền gì mà bắt tôi. Tôi phải tìm được anh ấy,nếu không ai dám động vào tôi.”
“ Cô chỉ là một đứa con Tịch gia bỏ đi thì có gì mà to tát. Còn dám ở đây mạnh miệng.”
‘Chát’ đi kèm với câu nói vừa dứt là một cái tát đau điếng giáng xuống mặt Tịch Nguyên. Móng tay của Tô Oánh Oánh để lại một vệt máu dài trên gương mặt xinh đẹp.
Bà ta rõ ràng là cố ý, ôm mối hận hôm đó đến nay mới trả lại cho cô.
“ Hôm qua cô đi cùng với Hạ Phong,vậy tại sao chủ có mình thằng bé gặp chuyện? Lúc đó cô đã ở đâu? Hay là cô đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra nên có tình trốn mất! ” Tô Oánh Oánh cố tình thêm dầu vào lửa.
Tịch Nguyên vùng vằng mãi cũng không thoát được hai tên kia, thân cô là con gái trong người cũng chẳng còn chút sức nào gắng gượng được đến bây giờ đã là kì tích rồi.
“ Tôi nói cho bà biết. Nếu ngày hôm nay, tại nơi này, Tô Oánh Oánh bà dám động vào một sợi tóc của tôi, thì tôi hứa với bà rằng người bên kia sẽ không được yên ổn đâu…”
Tịch Nguyên nhếch mép nhìn về phía bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “ Bà hiểu tôi nói gì mà?”
Dựa vào, hai người biết được thân phận của nhau, Tịch Nguyên cũng có thể uy hiếp bà ta.Vì cô biết phía nhân tình và con gái còn quan trọng hơn cả cái Hạ gia này.
Sắc mặt Tô Oánh Oánh bỗng tái nhợt đi. Phải rồi! Phía sau con nha đầu này không tầm thường. Nó xảy ra chuyện gì thì mình cũng sống không yên.
Cuộc nói chuyện úp úp mở mở này khiến Hạ Ngôn có chút hoài nghi.Hai người này có chuyện gì không thể nói thẳng được sao?
“ Ngài Hạ, nếu hôm nay không tìm được Hạ Phong tôi sẽ mặc cho ngài xử lí. Tôi chỉ xin ngài hôm nay, chỉ muốn tận mắt được nhìn thấy anh ấy trở về. Tôi có mọc cánh cũng không thể thoát được.
Yêu cầu nhỏ này của tôi không quá đáng chứ?”
Hạ Ngôn thấy lời Tịch Nguyên nói cũng có lí, nên đã để hai người đàn ông to cao ở lại trông chừng cô. Tô Oánh Oánh chỉ biết thuận theo không dám hé răng nửa lời.
Ha! Đánh giá cao cô thật đấy, chỉ một con tép riu như cô mà cử tận hai người.
Tịch Nguyên ngước mặt lên trời cười khổ, hai hàng nước mắt chảy dài…
Hy vọng của em đặt hết vào anh rồi!