Nhưng vì lúc trước quá đau nên Trần Điệp cũng không dám buông tay, nắm chặt tay áo Văn Lương, người còn đang khẽ run rẩy.
Mãi cho đến khi bác sĩ nói “Được rồi”, Trần Điệp mới thở phào, Văn Lương buông tay ra.
Chỉ chốc lát sau phim chụp X-quang cũng được đưa tới, bác sĩ nhìn: “Xương không có vấn đề, hiện tại chỉ cần khâu xong thì không sao nữa rồi.”
Bác sĩ một bên ấn chuột kê thuốc chống viêm hạ sốt, một bên lại nhìn bọn họ, bày ra tư thế của người từng trải nói với Văn Lương: “Người làm bạn trai như cậu ngoài miệng mắng bạn gái, trên thực tế lại rất đau lòng, cùng cô bé cãi nhau có gì tốt đâu, vừa ầm ĩ lại không thắng được.”
Trần Điệp còn chưa kịp nói gì, bác sĩ đã in ra đơn thuốc: “Đến hiệu thuốc lấy thuốc, một tuần sau lại tới đây cắt chỉ.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Trần Điệp đứng một chân vịn bàn đứng lên.
Văn Lương cầm bộ âu phục trong tay: “Ra ngoài như thế nào?”
Một câu hỏi hay.
Trần Điệp không thể bảo Văn Lương ôm cô đi ra ngoài lần nữa, cũng may vừa đúng lúc cửa mở ra, Phương Nguyễn cùng Phùng Trí, Lục Xuyên đều đến, nhiều người như vậy sẽ không sợ bị chụp.
“Không sao chứ?” Phương Nguyễn chạy tới nắm tay cô: “Có nghiêm trọng không?”
“Không bị thương đến xương, đã xử lý xong rồi.” Trần Điệp nói xong lại nhìn về phía Phùng Trí ở một bên, “Đạo diễn Phùng, những cảnh quay phía sau ngài định làm thế nào bây giờ?”
“Việc này không có vấn đề gì, tôi và Tiểu Xuyên đã thương lượng lại, trước tiên dời những phân cảnh hành động kia về phía sau, cô không cần có quá nhiều áp lực tâm lý.”
Trần Điệp gật đầu: “Thật ra tôi cảm thấy không sao, với những cảnh quay bình thường chắc hẳn không có ảnh hưởng gì.”
Văn Lương ở phía sau từ đầu đến cuối vẫn im lặng bỗng nhiên mở miệng, chế giễu: “Chờ vết thương nứt ra lại đến khâu lại, tôi xem em có khóc hay không.”
Trần Điệp: “…”
Người này không nói chuyện thì sợ người khác tưởng anh câm à??
Mọi người trên đường tới vốn đã tò mò quan hệ của hai người, lại nghe những lời này thì càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Phùng Trí hòa giải nói: “Vẫn là thân thể quan trọng, cô còn trẻ như vậy cũng đừng vì cái này mà để lại di chứng.”
Lúc này điện thoại di động của Lục Xuyên vang lên, anh nhìn màn hình điện thoại nói “Tổ đạo cụ gọi tới”, sau đó bắt máy trước mặt mọi người.
“Đạo diễn Lục, chúng tôi kiểm tra con ngựa mà Trần Điệp cưỡi, phát hiện trên đai yên ngựa có một cái đinh nhỏ, hiện tại chúng tôi hoài nghi là cái đinh này khiến con ngựa kinh hãi.”
Lục Xuyên sửng sốt, nhíu mày: “Trước đó các cậu chưa từng kiểm tra qua à?”
“Cái này… Chúng tôi thống nhất kiểm tra vào mỗi buổi sáng, con ngựa này cũng đã được sử dụng vào buổi sáng, vì vậy chỉ kiểm tra vấn đề kết nối thiết bị, nhưng cái đinh lại ở bên trong đai yên, mắt thường không thể nhìn thấy.”
Người đứng đầu tổ đạo cụ nói, “Vì vậy, bây giờ chúng tôi nghi ngờ rằng có người cố ý bỏ vào.”
Phùng Trí nghe ra vấn đề: “Có chuyện gì?”
Lục Xuyên dặn dò đi điều tra camera giám sát, cúp điện thoại nói cho mọi người nghe vấn đề vừa rồi tổ đạo cụ nói.
“Cái gì!?” Phương Nguyễn giật nảy mình: “Ai có lá gan đó, hôm nay coi như may mắn, ngộ nhỡ gây ra án mạng thì sao?!”
Lục Xuyên: “Trước hết cô đừng nóng vội, tôi sai người đi kiểm tra camera giám sát rồi.”
Việc kiểm tra camera cần một khoảng thời gian.
Trần Điệp gây tê còn chưa hết, Phương Nguyễn đi thuê một phòng đơn, mọi người đều đi chờ tin tức.
Văn Lương nghe thấy là có người cố ý làm thì sắc mặt trầm xuống, không nói gì nữa, ngồi ở một góc phòng bệnh.
Lúc này, Phương Nguyễn cũng không còn tâm tư bát quái quan hệ giữa Trần Điệp và Văn Lương, đỡ cô ngồi xuống giường, tiến đến bên tai cô thấp giọng hỏi: “Em cảm thấy có phải là Vương Vân Hi không?”
“Em cảm thấy không phải cô ta.” Trần Điệp hơi chần chừ.
“Tại sao? Trong đoàn làm phim, em chỉ có quan hệ với cô ta là không tốt, ngoại trừ cô ta còn ai có thể hại em?”
“Em cũng không thể nói rõ, nhưng em cảm thấy Vương Vân Hi quá ngu ngốc, cô ta sẽ chỉ cố ý đánh em trước mặt nhiều người, không giống người sẽ lén lút làm ra chuyện này.”
Phương Nguyễn: “…”
“Vậy em cảm thấy còn có thể là ai?”
Bỗng nhiên trong lòng Trần Điệp có chút hồi hộp, nhớ tới một người.
***
Trần Thư Viện.
Nhưng dù sao chuyện này cũng không thể nói lung tung, kiểm tra camera giám sát cũng chưa rõ, Trần Điệp lắc đầu: “Em cũng không biết.”
Đợi một lát, tổ đạo cụ liền gọi điện thoại tới, chỉ là camera giám sát không quay được tình huống khác thường nào, nhưng quay được hình ảnh Trần Thư Viện đi qua chuồng ngựa.
Đúng lúc tình cờ trùng hợp với suy nghĩ của Trần Điệp.
Lục Xuyên mở loa ngoài điện thoại, Văn Lương nghe xong, ngón tay gõ lên mặt bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lục Xuyên nghe hiểu ý tứ của người phụ trách tổ đạo cụ, Trần Thư Viện là bởi vì anh mới tới, vì thế nên để anh giải quyết, huống chi anh lại biết rõ quan hệ không hòa hợp giữa Trần Thư Viện và Trần Điệp.
***
Lúc Trần Thư Viện nhận được điện thoại của Lục Xuyên, tài xế vừa lái xe về đến nhà.
Lục Xuyên hầu như không chủ động gọi điện thoại cho cô, Trần Thư Viện ý thức được cuộc điện thoại này là vì cái gì, trong lòng có chút khẩn trương, tay cầm điện thoại di động không khỏi dùng sức căng thẳng.
“Tiểu thư, về đến nhà rồi.” Người tài xế quay đầu nhắc nhở cô ta.
“Không thấy tôi có điện thoại sao?” Trần Thư Viện không kiên nhẫn, hít sâu một hơi nhận điện thoại, thay đổi ngữ điệu, “Đàn anh, anh tìm em?”
“Ừ, bây giờ cô có thời gian tới bệnh viện một chuyến không?” Lục Xuyên hỏi.
Trần Thư Viện: “Làm sao vậy, Trần Điệp bị thương rất nghiêm trọng sư?”
“Ừ, cô có thời gian không?”
Lục Xuyên không nói nhiều, nhưng thái độ này khiến Trần Thư Viện càng không có cách nào cũng như không có lý do để cự tuyệt: “… Hiện tại, em đang đi ăn, ăn xong em sẽ qua ngay.”
“Được, nhanh một chút.” Lục Xuyên nói xong thì cúp điện thoại.
Trần Thư Viện bỏ điện thoại xuống, do dự một lát rồi hít sâu một hơi, phân phó tài xế: “Đến bệnh viện Nhân Dân thành phố.”
***
Trần Thư Viện chưa từng nghĩ tới sẽ thật sự hại Trần Điệp xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì khó có thể cứu vãn, nếu vậy tất nhiên sẽ khiến cha cô chú ý, cô chỉ đơn thuần muốn Trần Điệp cảm thấy không thoải mái.
Không quay phim được nữa là tốt nhất.
Cô ta không muốn nhìn thấy Trần Điệp một đường thuận buồm xuôi gió.
Trước kia, Trần Điệp ở cùng Văn Lương – người nắm trong tay cả tập đoàn Ôn Viễn, hiện tại bọn họ chia tay, Trần Thư Viện cho rằng cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bộ dáng nghèo túng của cô.
Nhưng sự thật thì không như thế.
Trần Điệp lên chương trình, được không ít người yêu thích, cũng nhận được vai nữ chính của đạo diễn nổi tiếng, thậm chí mấy ngày nay cô ta đến đoàn làm phim tìm Lục Xuyên đều có thể nhìn thấy mọi người trong đoàn làm phim rất thích Trần Điệp.
Bao gồm cả Lục Xuyên.
Trong hoàn cảnh như vậy, cô ta càng thấy rõ sự đặc biệt của Lục Xuyên đối với Trần Điệp, ánh mắt Lục Xuyên nhìn Trần Điệp cũng khác thường.
Cô ta ghen đến phát điên.
Chiếc đinh đó là lúc cô ta đi vệ sinh, tình cờ đi qua cửa phòng đạo cụ thì nhìn thấy.
Lúc ấy cách đó không xa, nhân viên tổ đạo cụ đang dắt con ngựa đã dùng buổi sáng về chải lông.
“Đạo diễn Phùng nói con ngựa kia phải đổi cao hơn một chút, lúc quay cảnh Tề Thừa và Trần Điệp cưỡi ngựa chỉ quay nửa người trên sẽ cảm thấy có khuyết điểm về chiều cao.”
“Con ngựa của Trần Điệp không đổi chứ?”
“Con này không đổi, buổi chiều còn phải dùng, trước tiên cậu cho nó đi ăn cỏ đi.”
Trần Thư Viện nghe được bọn họ nói.
Lúc ấy cô ta còn chưa nảy sinh ý nghĩ này, chỉ khi nghe được tên Trần Điệp mới quay đầu nhìn con ngựa.
Đi vệ sinh trở về, cái đinh rơi ở cửa phòng đạo cụ dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng rực rỡ, nhân viên không có ở đây, mà con ngựa kia đang ăn cỏ.
Trần Thư Viện không khống chế được đi tới nhặt cái đinh lên, sau khi tới gần lại ngại mùi lạ xung quanh con ngựa, bịt mũi nhét đinh vào trong đai yên.
Trần Thư Viện dự đoán kết quả cũng giống như chuyện xảy ra bây giờ, sau khi con ngựa bị kinh sợ, Trần Điệp sẽ bị ngã xuống, chân bị thương ảnh hưởng đến quay phim.
Nghiêm trọng hơn nữa là không thể quay phim.
Nhưng cô xác định xung quanh không có ai cũng không có camera giám sát, chỉ cần cô dù chết cũng không thừa nhận thì chẳng ai có thể làm gì cô.
***
Lục Xuyên gửi cô ta số phòng bệnh cụ thể, Trần Thư Viện xuống xe căn cứ vào địa chỉ anh gửi tìm tới, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Lục Xuyên.
“Vết thương ở chân Trần Điệp thế nào rồi?” Trần Thư Viện hỏi trước.
“Khâu ba mũi, hiện tại đang chờ hết thuốc tê.”
Lục Xuyên đưa Trần Thư Viện đến cầu thang trống trải, mở lòng bàn tay ra, phía trên là cái đinh mà tổ đạo cụ đưa tới, không có vòng vo mà trực tiếp hỏi: “Đây là do cô làm?”
Trần Thư Viện hoàn toàn không ngờ Lục Xuyên lại thô lỗ chất vấn cô ta như vậy, nhất thời mở to hai mắt: “Anh đang nói gì thế?! Anh nghi ngờ em làm chuyện này ư?”
“Sao cô biết tôi đang nói về chuyện này?”
“Anh nghiêm mặt hỏi em như vậy đương nhiên có thể đoán được anh đang ám chỉ cái gì!” Trần Thư Viện rất nhanh cãi lại.
“Trần Thư Viện, tính chất của chuyện này rất nghiêm trọng, tôi hy vọng cô có thể thành thật nói cho tôi biết chân tướng.” Lục Xuyên trầm giọng nói, không còn sự ôn hòa thường ngày, “Tình huống hiện tại không phải không thể cứu vãn, cũng may không xuất hiện tình huống rất xấu, nếu thật sự là cô, tôi hy vọng cô có thể xin lỗi Trần Điệp, sau này cũng không nên làm loại chuyện này nữa.”
“Đàn anh, không phải anh cho rằng em chính là thủ phạm khiến con ngựa kia kinh hãi chứ?”
Trần Thư Viện đỏ hốc mắt nhìn anh, giọng nói nghẹn ngào, “Trước kia lúc ở hội sinh viên cũng vậy, anh đã từng đứng ở góc độ của em suy nghĩ dù chỉ một lần chưa, anh vĩnh viễn đều đứng về phía Trần Điệp, anh dựa vào cái gì, không có bằng chứng lại hoài nghi em?”
“Chúng tôi có được camera giám sát, thấy cô đi ngang qua chuồng ngựa vào buổi trưa.” Lục Xuyên nói.
Trần Thư Viện sửng sốt, máu đột nhiên xông lên não, nhưng cô nhớ rõ mình đã kiểm tra qua xung quanh không có camera.
“Đi qua chuồng ngựa có thể chứng minh cái đinh này do em đặt sao?”
Lục Xuyên nhíu mày.
Bọn họ quả thực không có bất kỳ bằng chứng nào, anh không quan tâm đến thân sĩ phong độ gì đó đi hỏi một hồi nhưng cũng không có được chút tin tức hữu dụng.
Chẳng qua anh là một đạo diễn có thiên phú, quan sát con người rất tỉ mỉ, trực giác cũng rất chuẩn.
Một câu hỏi, anh ngược lại càng thêm xác định thật sự có khả năng là Trần Thư Viện làm.
Tại thời điểm này, cửa cầu thang được mở ra.
Văn Lương đi vào, anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng dính vết máu kia, hết lần này tới lần khác khuôn mặt luôn cao ngạo, nhìn qua khí chất cao quý.
Ngay sau khi anh bước vào cầu thang, bầu không khí hạ xuống tới mức đóng băng.
Nhưng thật ra dáng vẻ của anh rất buông thả, lười biếng tựa vào tường, rút hộp thuốc lá hút một điếu, gọi tên cô ta: “Trần, Thư, Viện.”
Đây là lần đầu tiên Văn Lương gọi tên cô.
Dưới tình huống bình thường, Văn Lương đều không nhớ kỹ hoặc gọi tên người như cô ta.
Trần Thư Viện vừa nhìn thấy Văn Lương liền theo bản năng lui về phía sau.
Cô ta sợ anh.
Nhưng không phải Văn Lương đã chia tay với Trần Điệp rồi ư, sao còn xuất hiện ở đây?
“Nếu tôi nhớ không lầm, mấy năm trước đã nói với cô.” Văn Lương lấy điếu thuốc từ trong miệng xuống, dập tàn thuốc, “Nếu cô còn dám gây phiền toái cho Trần Điệp, có gan thì thử xem.”
“Nhưng vốn không phải tôi làm!” Trần Thư Viện bị hai người liên tục ép hỏi, nức nở.
Nhưng Văn Lương không hề lay động chút nào, mí mắt rũ xuống, nhìn cô ta, hỏi ngược lại: “Không phải cô làm?”
“Đúng!”
“À.” Văn Lương gật gật đầu, “Vậy cô cảm thấy là ai làm?”
Trần Thư Viện: “Việc này tôi nào biết, tôi cũng không phải người của đoàn làm phim.”
“Trần Điệp quay mấy tháng đều không xảy ra chuyện, sao cô vừa đến đã ngã ngựa?”
“Chuyện này liên quan gì đến tôi, anh có bằng chứng chứng minh tôi làm à?” Trần Thư Viện dùng cách phản bác vừa rồi với Lục Xuyên để phản bác lại với Văn Lương.
Nhưng hiển nhiên chiêu này của cô ta không có tác dụng với Văn Lương.
“Tôi không quản cô có chứng cứ gì, hiện tại cô cho tôi bằng chứng chứng minh không phải cô làm, nếu không tôi coi như là cô làm.” Văn Lương tiến lên một bước, “Dù sao tôi cũng không quan tâm cô có oan uổng hay không, có thể cho Trần Điệp trút giận là được.”
Trần Thư Viện khó tin mở to mắt.
Nhưng vừa rồi Văn Lương lại rất bình tĩnh nói ra những lời này, anh không phải uy hiếp hay là buông lời tàn nhẫn, anh thật sự làm được.
Văn Lương ném một nửa điếu thuốc vào thùng rác trong góc, rút ra một con dao gấp của quân đội Thụy Sĩ từ trong túi.
Trần Thư Viện lập tức lui về phía sau, lưng dán chặt vào tường.
Văn Lương ngược lại rất bình tĩnh, nhưng anh càng bình tĩnh lại càng khiến đáy lòng người khác chột dạ.
Anh chậm rãi đi tới trước mặt Trần Thư Viện, đưa dao qua, nhìn cô ta từ trên cao xuống, lạnh nhạt: “Rất công bằng, vết thương trên đùi Trần Điệp, ba bốn cm, khâu ba mũi, cô cắt một vết thương trên đùi cô dài hơn cô ấy một chút là được.”
Tròng mắt đen của Văn Lương nhìn thẳng vào ánh mắt sợ hãi của cô.
Lúc này Trần Thư Viện mới thật sự sợ hãi.
Hiện tại Văn Lương nhìn qua bình tĩnh, nhưng anh đã sớm không còn nửa điểm lý trí.
Cổ tay anh khẽ nâng, mở con dao gấp ra, lưỡi dao lạnh lẽo nâng cằm Trần Thư Viện lên, “Cô tự mình làm hay là để tôi?”