Cả hai đứng đối mặt trong nhà kho tối tăm, dừng lại vài giây rồi cười đến nghẹt thở.
Đêm đó, sự việc này đã trở thành một tin tức lớn chiếm hot search.
Lần đầu tiên xuất hiện sau màn cầu hôn đỉnh cao trên sân khấu trao giải, mọi người đều rất tò mò về họ.
Chẳng qua không ít fan khiển trách mọi người trên mạng, không được đuổi người ở nơi công cộng, cũng không cần tìm tòi nghiên cứu đời sống riêng tư của Điệp Muội quá mức.
Ngày hôm sau, Trần Điệp gửi tin nhắn xin lỗi Lý Tông và Lâm Thanh Dã, vì sự xuất hiện đột ngột của cô đã làm gián đoạn lễ hội âm nhạc giữa chừng.
Hai người này rất theo đạo Phật. Lễ hội âm nhạc là để giải trí, bọn họ còn cảm thấy rất thưởng thức đối với màn truy đuổi này.
Viên đậu nhỏ trên mặt Trần Điệp đã cứng đầu hai ngày, đến ngày thứ ba đã không còn thấy rõ, da cô cũng không phải loại dễ nổi mụn.
Sáng sớm ngày thứ ba, hai người đi lĩnh chứng.
Buổi sáng có rất nhiều người ở Cục Dân Chính, hai người họ chắc chắn sẽ bị nhận ra, Trần Điệp không mang mũ và khẩu trang vì sợ làm hỏng lớp trang điểm và kiểu tóc.
May mắn thay, lời kêu gọi “không đuổi theo người, tôn trọng đời tư” của fan Trần Điệp có hiệu quả rất rõ ràng, mặc dù mọi người vẫn cầm di động chụp ảnh nhưng không vây quanh đùa giỡn.
Trần Điệp không ngờ hôm nay lại có nhiều người tới lĩnh chứng như vậy.
Giữa trưa vẫn chưa đến lượt hai người bọn họ.
Hôm nay cô không có việc, mà Văn Lương ngày nào cũng trăm công nghìn việc, sau khi đợi một tiếng liền không ngừng có điện thoại gọi hỏi anh những chuyện liên quan đến hạng mục.
Chu Kỳ Thông đánh một cuộc điện thoại thẳng đến khi tới lượt hai người.
Khi vào trong, Trần Điệp liếc nhìn anh, giọng điệu kỳ dị: “Văn tổng bận rộn như vậy mà còn phải bớt thời gian đi lĩnh chứng, thật vất vả cho anh.”
Văn Lương cười nhẹ, giơ tay miết cổ cô: “Ai vì một cục mụn mà không muốn đi lĩnh chứng, lúc trước anh đã xử lý xong, sau lại phải chờ em hết mụn mới đi, còn có thể trách anh?”
Trần Điệp biết mình đuối lý, cảm thấy hôm nay lĩnh chứng mà người này còn không tha, hừ hừ vài tiếng, không muốn trả lời.
Rõ ràng những đôi vợ chồng mới cưới kia đều siêu cấp ân ái!!
Tại sao đến bọn họ lại thành bóp cổ?
Vì thế trước khi hai người ngồi đối diện với nhân viên đăng ký, diện mạo và khí chất của họ rất khác so với những cặp đôi bình thường.
Trần Điệp mặc kệ Văn Lương, mà Văn Lương có vẻ mặt bướng bỉnh trời sinh, không thèm cười, nhìn cũng khó đối phó.
Nhân viên đăng ký đeo một cặp kính viễn thị, đặt thấp trên sống mũi rồi liếc mắt đánh giá.
Người đăng ký này hẳn chưa từng để ý đến bất kỳ tin tức nào trong giới giải trí, cũng không biết bọn họ, liếc mắt nhìn một cái còn cười trêu ghẹo: “Đang cãi nhau à?”
Trần Điệp: “…”
“Sau khi kết hôn, ồn ào náo nhiệt sẽ chóng qua cả đời, nhưng ít ai giận dỗi vào ngày lĩnh chứng giống hai người.”
Nhân viên đăng ký liếc nhìn âu phục của Văn Lương, bằng cách nào đó lại nghĩ người giận dỗi chính là Trần Điệp.
Nói thêm một câu: “Người chồng tốt như vậy, dáng vẻ còn không tồi, phải quý trọng đấy.”
Trần Điệp: “?”
Kể từ sau khi cầu hôn, fan trên mạng đều yêu cầu Văn Lương phải trân trọng cô, đây là lần đầu tiên Trần Điệp nghe chủ ngữ vị ngữ bị đổi vị trí.
Cô liếc xéo Văn Lương một cái, anh cụp mắt xuống, nở nụ cười trêu chọc: “Nghe thấy chưa?”
“…”
Người này đúng là có chút màu đã muốn mở xưởng nhuộm*.
(Hình ảnh ẩn dụ: thấy người ta tỏ thái độ tốt mà đã làm quá lên.)
Cho đến khi chụp ảnh và lấy được giấy đăng ký kết hôn, Trần Điệp mới lo lắng bất an mở ảnh ra xem.
Một tấm ảnh chụp trên phông nền đỏ, hai người đều mặc sơ mi trắng rất quy củ, nhưng lại đẹp đến không ngờ, ngay cả Văn Lương cũng che đi vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày, thoạt nhìn có chút dịu dàng.
Cầm hai bản lĩnh chứng kết hôn, Trần Điệp quay đầu nhìn Văn Lương.
Người đàn ông đứng bên bệ cửa sổ, những ô vuông đổ bóng ngang dọc trên mặt anh bằng ánh nắng, trông anh khá bình tĩnh, nhưng đáy mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, trông hòa nhã khác thường.
Trái tim Trần Điệp khẽ run, nhìn anh trong chốc lát, mãi đến khi Văn Lương quay đầu nhìn cô mới nhẹ giọng nói: “Nghe nói đàn ông sau khi kết hôn, tính tình sẽ dịu dàng hơn trước rất nhiều.”
Văn Lương cụp mắt, nhìn cô cười khẽ.
Sự dịu dàng nói không nên lời.
Ngồi trên xe.
Văn Lương không lập tức lái mà kéo cửa sổ bên cạnh xuống, hỏi: “Anh hút một điếu thuốc nhé?”
Trần Điệp từng nói rằng anh muốn hút thuốc thì phải được cô đồng ý, gật đầu: “Ừ.”
Văn Lương châm một điếu, chống tay lên cửa kính xe, tàn thuốc hướng ra ngoài, làn khói trắng xanh lay động theo chiều gió, đang là mùa hè nên đốm lửa kia nóng bỏng đến khác thường.
Anh nhả một ngụm khói, nhìn hai bản lĩnh chứng kết hôn trên đùi Trần Điệp – cô đang cầm điện thoại chụp ảnh.
Văn Lương nâng tay lên, rút một bản xem thử.
Đúng lúc Trần Diệp ấn nút chụp, tay Văn Lương lướt qua, bức ảnh không thành công, cô nhíu mày nhìn qua, lại thấy anh vô cùng lười biếng nhả khói.
Cô không chịu nổi: “Anh cẩn thận tí đi, có khi lúc nữa giấy đăng ký kết hôn vừa mới lĩnh được đã bị anh đốt.”
Văn Lương cười nhạo cô: “Gan em lớn thật.”
“…”
Văn Lương dùng một tay mở giấy chứng nhận kết hôn, xem kỹ một hồi, tựa như ngẩn người, một lúc sau anh bật cười, gọi cô: “Linh Linh.”
Cô bình tĩnh đáp lại: “Ơi?”
“Em là của anh.” Văn Lương nói.
Anh lắc mạnh cuốn sổ đỏ trên tay như muốn khoe.
***
Sau khi rời Cục Dân Chính, anh đến thẳng Tập đoàn Ôn Viễn.
Trần Điệp đi cùng anh, vừa bước vào công ty đã bị mọi người nhìn chằm chằm, nhưng lần này mọi người không nhìn lén nữa, khi gặp Trần Điệp còn gọi một tiếng “Phu nhân”.
Trần Điệp nghe tiếng “Phu nhân” này mà như mở cờ trong bụng, đi theo Văn Lương lên tầng cao nhất.
Vừa nãy ở trên xe cô đã đăng ảnh giấy chứng nhận kết hôn lên vòng bạn bè, hiện tại có rất nhiều like và bình luận, đều là chúc mừng cô và Văn Lương.
Văn Lương rất tập trung tinh thần vào công việc, không biết nửa ngày đi lĩnh chứng đã tốn bao nhiêu thời gian của anh, Chu Kỳ Thông ra ra vào vào đưa văn kiện và báo cáo tình hình liên tục.
Trần Điệp nhìn anh một lúc, vừa nhàn vừa chán, nghĩ nghĩ một chút lại đăng lên Weibo.
Vừa rồi cô bị rất nhiều người ở Cục Dân Chính nhìn thấy, bây giờ ảnh chụp đã được đưa lên mạng, không có gì phải giấu giếm.
Trần Điệp cũng muốn đăng giấy chứng nhận kết hôn.
Không biết ghi caption như nào nên chỉ để một icon trái tim nhỏ.
Các fan đã bắt đầu ngồi xổm trên Weibo hóng từ sớm, rất nhanh đã like và bình luận ba lần liên tiếp.
[Aaaaaaaaaaaa!! Điệp Muội tân hôn hạnh phúc!!]
[Ôi ôi ôi Điệp Muội!!]
[Tuy mọi người rất thích Văn tổng, nhưng tôi vẫn muốn nói! Văn tổng thật sự chỉ có thể gả cho một vị thần tiên da trắng, xinh đẹp, giỏi giang, có năng lực như Điệp Muội của chúng ta mà thôi!!]
…
Fan rất thoải mái khi thả rắm cầu vồng*, Trần Điệp xem một hồi, đột nhiên phát hiện một bình luận nhanh chóng bị mọi người cho lên top đầu.
(*“Xì hơi cầu vồng” là từ ngữ thông dụng trên mạng xã hội, được lan truyền rộng rãi từ năm 2017. Nếu xét theo nghĩa đen, là ngay cả khi thần tượng của một người “xì hơi”, họ cũng có thể tâng bốc hành động đó như “cầu vồng” một cách không hề ngượng miệng và vô cùng bình thản. Ý nghĩa trên mặt chữ là “thần tượng có đánh rắm thì fan cũng gọi đó là cầu vồng”. Cre: HOA SEN và Baike.baidu)
@Tập đoàn Ôn Viễn official: Chào phu nhân [tình yêu]
Bình luận vẫn đang chuyển tiếp.
Trần Điệp nhìn bình luận này một hồi, lại nhìn Văn Lương đang cúi đầu ký tên ở bàn làm việc.
Weibo chính thức này cũng đã đăng nội dung liên quan đến Trần Điệp vài lần. Trần Điệp luôn nghĩ rằng những thao tác này chỉ gửi đi sau khi được Văn Lương phê duyệt, nhưng bây giờ——
Hiển nhiên, không có ai vào báo cáo với Văn Lương.
Bình luận này có thể tự do tư tại ở khu bình luận của cô.
Những cái trước thì sao…?
Qua hơn một giờ, cuối cùng Văn Lương cũng thu dọn đồ trong tay, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Điệp trên sofa đang lạnh mặt nhìn mình.
Anh tới gần, ôm eo Trần Điệp rồi hôn cô: “Giận hửm?”
Trần Điệp nâng mắt, đưa điện thoại di động cho anh đọc bình luận do nhân viên công ty đăng: “Văn tổng, ai đây?”
Anh liếc nhìn Weibo, mỉm cười: “Bình luận này không phải rất hay à.”
“Em vốn tưởng rằng mỗi lần Weibo đăng tus đều là chỉ thị của anh, do anh tự mình gửi, lúc trước nó còn giúp Văn tổng theo đuổi vợ đấy.”
“Trước kia đúng là chỉ thị của anh.” Văn Lương thản nhiên giải thích, hôn môi cô, nơi nguy hiểm dán sát vào thắt lưng của cô, lại bắt đầu động tay động chân: “Nếu một câu chào phu nhân cũng không nói, thì ở lại công ty làm gì?”
Trần Điệp: “…”
Văn Lương càng sát gần cô, tiếp tục động tay động chân tràn đầy tính xâm lược.
Rõ ràng vừa rồi Trần Điệp có thế thượng phong, nhưng sau nửa phút, đã hoàn toàn bị Văn Lương áp chế.
Mặt người này không thay đổi chút nào, tuyên dâm giữa ban ngày mà biểu cảm rất đoan chính, nằm sấp trên người Trần Điệp, còn đùa giỡn cắn vào xương quai xanh của cô.
Trần Điệp đánh vào lưng anh, nhưng người này vẫn không buông.
“Khóa cửa rồi à?” Trần Điệp hỏi.
“Chưa.”
Trần Điệp lập tức mạnh mẽ đẩy anh ra, Văn Lương khóa chân cô lại, ghim cổ tay cô, lồng ngực run lên vì cười, một lúc sau anh mới trấn an: “Khóa rồi.”
Trần Điệp thực sự bị anh làm khó chịu muốn chết, lại giơ chân lên đá anh một cái.
Làm loạn một hồi, cô cũng mệt mỏi, để Văn Lương tùy ý đè lên người, tìm một vị trí thoải mái trên sofa.
“Anh nói xem, bây giờ chúng ta có giống tiểu biệt thắng tân hôn* không?” Trần Điệp đột nhiên nói.
(*chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.)
“Bây giờ đang là tân hôn.”
“Nhưng hình như cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ có thêm giấy chứng nhận.” Trần Điệp suy nghĩ một chút rồi nói: “Phải chăng khác ở chỗ chúng ta sẽ có em bé?”
Văn Lương hơi dừng lại, nâng mắt, ánh mắt dần dần trầm xuống, hầu kết lên xuống rõ rệt: “Em bé?”
Trần Điệp tạm ngưng: “Không… Em không nói chuyện tương lai gần, chỉ là, sau này chúng ta nhất định sẽ có, anh không thích trẻ con sao?”
“Trước đây anh không thích.” Khóe miệng Văn Lương hơi nhếch, “Nhưng nếu là của chúng ta, cũng không tệ lắm.”
“Cái gì mà không tệ! Anh nghĩ đẹp thật, ai thèm sinh con cho anh!” Trần Điệp lập tức nuốt lời.
Có thể Văn Lương không còn nghe lời cô nữa, ỷ vào cửa đã khóa, công việc cũng đã xong nên tuyên dâm giữa ban ngày.
Chờ đến khi rời khỏi công ty sắc trời đã tối sầm, mấy người trợ lý bên ngoài đã tự động tan ca, hai tiếng đồng hồ cũng không dám vào văn phòng.
Nếu nói “chào phu nhân” là hành vi cơ bản của nhân viên bình thường, có lẽ chính sách đặc biệt của công ty là: không nên làm phiền tổng giám đốc và phu nhân khi họ đang ở cùng phòng và cửa bị khóa.
Việc này không thể nghĩ tới, một khi nghĩ tới sẽ bị Văn Lương giết chắc.
Hầu như tất cả mọi người trong công ty đều đã tan làm, Văn Lương lấy khăn giấy lau sạch vết bẩn trên sofa và sàn nhà rồi vo nhăn ném giấy vào thùng rác.
Trần Điệp ngoảnh mặt làm thinh, bắt đầu trầm tư về ngày lĩnh chứng.
***
Cũng may Văn Lương còn có chút nhân tính, anh đang xem các hạng mục thì thấy trời đã khuya, mà Trần Điệp đã ngủ sớm vì kiệt sức.
Sáng hôm sau, khi Trần Điệp tỉnh lại, Văn Lương vẫn đang ngủ say.
Cô đi xuống lầu rửa mặt, định tập yoga một lúc thì chuông cửa vang lên.
Trần Điệp không nghĩ ra ai có thể đến biệt thự Tây Giao vào giờ này, cô hoàn toàn nghĩ đó là dì Trương, xỏ dép lê rồi nhanh chóng đi mở cửa.
“…”
Ủa???
Ở cửa có một nam một nữ, một trong hai người đang cầm chiếc gậy tự sướng trong tay, trên nó là một chiếc máy tính bảng.
Sau đó, Trần Điệp nghe thấy người phụ nữ bên cạnh hét lên: “Được rồi! Hiện tại chúng tôi đang ở nhà của tiểu thư Trần Điệp, người đoạt giải ở Liên hoan phim quốc tế Hoa Quốc! Mọi người đợi đã lâu!”
Lúc này Trần Điệp đã hoàn toàn tỉnh táo——
Liên hoan phim quốc tế Hoa Quốc sẽ có một chương trình livestream bất ngờ về cuộc sống hàng ngày sau lễ trao giải, như một tập đặc biệt vào dịp cuối năm, vì vậy các diễn viên được mời đều cần điền đầy đủ thông tin cá nhân vào mẫu đơn, bao gồm cả địa chỉ.
Trần Điệp và Diệp Sơ Khanh quá quen thuộc, cho nên Diệp Sơ Khanh không gửi mẫu đơn cho cô mà trực tiếp điền hộ, sau đó đưa cô xác nhận rồi nộp lên.
Trần Điệp cũng hoàn toàn quên mất giải thưởng Hoa Quốc đã làm hoạt động này được vài năm.
Thẳng đến bây giờ.
Trần Điệp sững sờ hai giây rồi mới luống cuống tay chân mời hai người vào nhà.
Nữ MC tươi cười: “Tôi biết có rất nhiều bạn thích tiểu thư Trần Điệp lắm, chào mừng mọi người đến với buổi livestream tại nhà tiểu thư Trần Điệp!”
Trần Điệp đang nghĩ xem lát nữa Văn Lương tỉnh lại thì nên làm gì, có khi người này sẽ không mặc áo ngủ đi xuống…?
Khả năng thích nghi của cô chỉ đủ để mỉm cười chào ống kính: “Xin chào mọi người, tôi là Trần Điệp.”
Nữ MC: “À đúng rồi, hẳn là hôm nay chúng ta nên nói một điều với Ảnh hậu của chúng ta, tân hôn vui vẻ!”
“… Cảm ơn.”
“Tất cả mọi người rất thích vợ chồng bạn. Hiện tại anh ấy có ở nhà không?”, nữ MC hỏi.
Trần Điệp quyết định đánh đòn phủ đầu, trước khi Văn Lương xuống lầu phải bắt anh mặc quần áo đẹp trai đoan chính để không làm hỏng sự mong đợi của fan đối với giá trị nhan sắc của anh.
Trần Điệp: “Anh ấy còn đang ngủ, tôi đi gọi anh ấy xuống, chờ chút nhé.”
Dứt lời cô liền đứng dậy chạy lên lầu.
Chẳng qua… làm thế nào mà cameraman vẫn còn theo kịp?
Trần Điệp miễn cưỡng mở cửa phòng ngủ, chỉ chừa một khoảng trống rồi lách mình vào. Cô có thể nghe thấy tiếng nữ MC phía sau phóng đại trước máy quay với giọng khoa trương: “Wow! Hiện tại chúng ta đang ở cửa phòng tân hôn của Ảnh hậu. Mọi người đợi nha!”
“…”
Cameraman chỉ đứng ngoài cửa, may mà quay qua khe cửa cũng chỉ chụp được chăn bông chứ không phải gương mặt của Văn Lương.
Trần Điệp ngồi bên giường, cố gắng che kín camera hơn.
“Văn Lương.”
Dứt lời, cô thấy Văn Lương đang nằm trên giường nhắm chặt mắt khẽ nhíu mày.
Cô thầm nghĩ không ổn, quả nhiên giây tiếp theo, Văn Lương vươn tay từ trong chăn bông ra, kéo cánh tay cô, ôm cả người vào lòng, khàn giọng nói: “Đêm qua anh cho em nghỉ ngơi nên mới sáng sớm đã muốn dày vò anh hửm?”
Trần Điệp: “…”
Nữ MC: “…”
Cameraman: “…”
Livestream lập tức bùng nổ.