• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Trần Điệp hoàn toàn không có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, nhưng dù sao cô cũng là tuyển thủ nhảy từ yêu sang đánh toàn lũy*, nên không đến nỗi nghe không hiểu ẩn ý đằng sau câu nói “Muốn không?”

(*Là bước cuối cùng đó mọi người (◔‿◔))

Dáng vẻ Văn Lương lúc này rất khác so với thường ngày, không còn lạnh như băng nữa, trong mắt như có đốm lửa, còn nặng trịch đè người muốn ná thở.

Trần Điệp rất thích Văn Lương bày ra một mặt này với cô, thậm chí còn không biết xấu hổ cảm thấy thành tựu, chẳng qua là anh hỏi như vậy…

Trần Điệp dù sao cũng không thể nói ra từ “muốn”.

Cô nhìn Văn Lương chằm chằm, cổ họng trống rỗng nuốt xuống, cảm thấy khô khốc đến bốc khói.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, một lúc sau, Văn Lương chợt bật cười, cũng không hỏi cô muốn hay không muốn, chỉ cúi xuống bế cô lên tầng.

Trần Điệp khẽ kêu một tiếng, theo bản năng giơ tay ôm lấy cổ anh, lên tầng, Văn Lương đặt cô trên giường.

Đây là lần thứ hai cô nằm trên giường của anh.

Nhịp tim của cô khó tránh khỏi lại bắt đầu đập nhanh, cô không biết lúc này mình nên nhìn Văn Lương hay là đừng mở mắt.

Văn Lương rất thản nhiên, hoàn toàn là một bộ thấy sắc mờ mắt, không cho Trần Điệp thời gian cẩn thận làm quen, nắm lấy cổ chân của cô kéo mạnh, sau đó lấp đầy thân dưới.

***

Đêm yên tĩnh.

Tiếng nước trong phòng tắm đã dừng, rèm cửa sổ được kéo ra lần nữa, làn gió đêm hè nhẹ nhàng thổi qua khe cửa, thổi tan chút mùi vị trong phòng.

Văn Lương vòng tay ôm cô nằm trở lại trên giường, thả lỏng người, thoát khỏi sự cáu kỉnh trong quán bar lúc trước, mũi ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của cô gái nhỏ, cũng không biết đó là vốn có hay thoa cái gì.

Văn Lương hít một hơi nhỏ, đầu quả tim lại có chút ngứa.

Từ sau lần đầu tiên, Văn Lương thấy Trần Điệp bài xích như vậy, vẫn luôn không vượt biên, cho tới hôm nay, khi bị nam sinh kia kích thích mới không nói lời nào có lần thứ hai.

Loại chuyện này, có lần đầu tiên sẽ rất khó tiếp tục kiềm chế, nhất là một người đàn ông bừa bãi tham hoan như Văn Lương.

Chỉ một lát, tay Văn Lương bắt đầu không quy củ.

Trần Điệp nắm chặt cổ tay không cho anh nhúc nhích.

Trông anh vẫn bình thản như cũ, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”

Cô không nói, chỉ nắm cổ tay anh để giữ cho anh không lộn xộn, cô quay lưng lại, cũng không biết sao lại như vậy, Văn Lương vốn nghĩ cô chỉ ngại ngùng, nhưng vừa định dỗ dành vài câu đã nghe thấy tiếng nức nở dần dần không thể kìm nén của cô.

Âm thanh kia vốn rất nhẹ, sau lại nhịn không được mới dứt khoát bật khóc.

Văn Lương tạm dừng, lôi kéo bả vai xoay người cô lại.

Cô gái nhỏ đang khóc vô cùng đáng thương, đôi mắt đỏ hoe, mặt đẫm lệ, cứ nghẹn ngào, dùng đôi mắt ngấn lệ đầy trách móc ấm ức trừng anh.

Văn Lương không có lương tâm, bị nhìn chằm chằm thế kia thậm chí còn có chút sảng khoái.

Sau này Trần Điệp rất hiếm khi khóc trước mặt anh, anh không tiếp tục quá đáng nữa, lau nước mắt cho cô, thấp giọng nửa dỗ dành hỏi: “Sao em lại khóc?”

“…” Cô không nói.

Văn Lương vuốt lưng cho cô: “Làm em đau à?”

Cô thút thít nói: “Ở đâu có người như anh chứ, chỉ nghĩ đến bản thân mình muốn, muốn làm gì thì làm, em cũng đã nói với anh rồi, mà anh vẫn, vẫn cứ làm.”

Văn Lương thực sự muốn bật cười khi thấy cô như vậy, nhưng dù sao vẫn nhịn xuống, không nói gì, chỉ sờ đầu cô.

Trần Điệp không biết tại sao mình lại khóc.

Có lẽ thứ nhất là vì vừa rồi cô cảm thấy xấu hổ mất mặt, thứ hai, vừa rồi Văn Lương chỉ mới hôn cô mà cô đã ảo tưởng rằng anh thích cô, kết quả giây tiếp theo người này liền bắt đầu chơi trò lưu manh, hoàn toàn có mục đích riêng mới đụng chạm cô.

Thực sự là, quá khốn nạn.

Còn Văn Lương thì chưa từng có kinh nghiệm dỗ người, càng không nói đến đây là một cô gái nhỏ đang khóc trên giường của anh, bình thường anh nhất định sẽ thấy phiền phức khó chịu, nhưng dù sao cũng là bị anh làm cho phát khóc.

Anh dỗ dành cũng chỉ là vỗ vỗ lưng rồi lau nước mắt cho cô.

Trần Điệp càng bị anh làm cho khó chịu, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, nhặt quần áo vương vãi, vơ được một cái áo ngắn tay liền bắt đầu mặc vào.

Văn Lương “chậc” một tiếng, cánh tay đưa ngang qua túm người kia kéo về lần nữa.

Trần Điệp vốn chẳng còn bao nhiêu sức lực, bị anh túm liền ngã xuống giường, thậm chí còn hơi nảy lên hai lần, Văn Lương kéo áo trong tay cô ra ném sang một bên, vắt trên ghế, cô căn bản không thể cứ trần trụi như vậy đi lấy về được.

“Sao vậy?” Anh cau mày.

Hai mắt Trần Điệp đỏ hoe, bướng bỉnh nói: “Em muốn về phòng ngủ.”

“Cũng không phải chưa từng ngủ với tôi.” Văn Lương khóa cổ tay cô kéo qua đầu, gắt gao chế trụ, gian xảo cong khóe môi, “Em về kiểu gì?”

“…”

Trần Điệp thực sự bị anh làm cho tức chết, chăn bông đã không che đàng hoàng, còn bị anh khóa tay như thế này, lại rưng rưng muốn khóc.

Văn Lương nhìn thấy cô như vậy, thật sự sợ cô gái nhỏ khóc không ngừng, lập tức buông tay ra, sờ lên mặt cô dỗ dành.

“Em không muốn ngủ với anh.” Trần Điệp cũng cố chấp không nghe anh nói, “Anh ——”

“Tôi làm sao?”

“… Biến thái.” Trần Điệp kiên định nói.

Anh bật cười: “Biến thái gì cơ, vậy lần đầu kia là ai chủ động, em còn không biết xấu hổ mà phàn nàn cáo trạng trước.” Văn Lương gõ chóp mũi trêu chọc cô, “Tiểu biến thái.”

Trần Điệp ậm ừ rồi quay lưng về phía anh, cũng không cãi cọ đòi về ngủ nữa.

Văn Lương đứng dậy tắt đèn.

Lại lo lắng cô ngủ như vậy buổi tối sẽ cảm lạnh, đương nhiên anh không ngu xuẩn đến mức đưa cái áo thun kia cho cô, mà tùy tiện cầm một cái áo trong tủ ném cho cô: “Mặc vào.”

Cô còn đang xấu hổ, trốn dưới chăn bông vội vàng mặc vào cẩn thận.

Áo quá dài, có thể làm váy ngủ, bị cô túm lại bao lấy phần đùi.

Im lặng một lúc, Trần Điệp hít hít cái mũi, cuối cùng cũng nhớ tới, hỏi: “Vừa rồi anh cũng ở quán bar sao?”

“Ừ.” Anh nhắm mắt lại.

“… Vậy tại sao lại nói với em là anh đang ở nhà?”

Văn Lương không trả lời, hơi nhíu mày, chỉ nói: “Về sau đừng tới mấy nơi như vậy.”

“Chính anh cũng tới đó mà.” Trần Điệp phản bác nói có sách mách có chứng.

Tay Văn Lương cách lớp áo để ngang trước ngực cô, vừa ăn cướp vừa la làng: “Tôi bao nhiêu tuổi, em bao nhiêu tuổi, còn nhỏ đã đi mấy chỗ này chơi rồi còn dám mạnh miệng với tôi.”

“…”

Người này quá mức vô lý.

Bây giờ còn ngại cô nhỏ tuổi, vậy vừa nãy lúc nói chuyện khốn nạn kia sao không thèm để ý tới, tiêu chuẩn kép.

Trần Điệp: “Em chẳng làm gì, chỉ uống có chút xíu, chưa tới nửa ly, ở đấy có nhiều bạn học như vậy, sẽ không có chuyện gì.”

Văn Lương khẽ cười giễu: “Em cho rằng mấy người bạn học đó của em tâm tư đối với em sạch sẽ bao nhiêu.”

Trần Điệp càng cảm thấy anh không nói lý, bản thân hư hỏng còn cố tình cảm thấy người khác cũng không tốt, chỉ cãi lại: “Bọn họ không có đâu.”

Lúc này Văn Lương mới mở mắt, hơi híp lại, tựa như đang bên bờ vực nổi giận, nhéo cô một cái: “Còn giúp người khác nói chuyện, em đúng là bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.”

Anh xuống tay không nhẹ không nặng, Trần Điệp bị anh làm đau, cau mày, tức giận đánh anh một quyền: “Anh thật phiền phức!”

“Còn vì tên đó mà dám đánh tôi.” Văn Lương siết cổ tay cô, thì thào nói: “Em thích tên đó đến vậy?

“Hả?”

Trần Điệp không load kịp.

Hậu tri hậu giác* phát hiện, chuyện mà cô cùng Văn Lương đang nói tới là hai chuyện hoàn toàn khác nhau: “Cái gì mà thích tên đó, ai?”

(*Quá trình từ nhận thức (tri) đến hiểu rõ (giác) xảy ra khá chậm.)

Văn Lương cau mày “Chậc” một tiếng.

Lúc nãy nhìn thấy Trần Điệp nói chuyện cười đùa với nam sinh kia ở quán bar còn liên tưởng đến người mà cô từng nói thích, nhưng bây giờ nghĩ lại có lẽ là không phải.

Nếu thực sự thích người nọ, sao có thể cùng anh trở về, còn làm loại chuyện đó.

Huống hồ, ban đầu vẫn là Trần Điệp chủ động đi vào phòng của mình, không chịu rời đi.

Suy nghĩ theo hướng này một chút, Văn Lương liền phát hiện ra một vấn đề mà trước đây luôn bị mình bỏ qua.

“Trần Điệp.” Giọng anh hơi khàn, rất trầm, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô, “Ai nói với em một cô gái nhỏ như em có thể ngủ với một người đàn ông?”

Trần Điệp chần chừ lúc lâu mới nghĩ ra một lý do: “… Ai mà không biết chuyện này chứ, em cũng không phải học sinh tiểu học, bạn em cũng làm chuyện này cùng bạn trai mà.”

Nói xong cô liền muốn cắn đầu lưỡi, đây là lý do khỉ gì!!!

Nhưng có vẻ Văn Lương lại cảm thấy lý do này có thể tiếp thu, không tiếp tục hỏi nữa, hô hấp dần đều đều, như là sắp ngủ.

Trần Điệp dừng một chút, nghĩ tới lời anh nói vừa rồi, khẩu thị tâm phi nhỏ giọng nói: “Em chưa có người mình thích.”

Càng giống như đang nói cho chính mình nghe.

Anh ôm eo cô nhàn nhạt “ừ” một tiếng, một lát sau mới nói: “Linh Linh.”

Đầu tim Trần Điệp nhảy dựng: “Dạ?”

“Nếu bây giờ em ở cùng tôi, thì ngày mai chuyển toàn bộ đồ đạc của em vào, về sau ngủ với tôi, muốn cái gì thì cứ nói tôi biết, còn những bạn học nam đó của em, tự duy trì khoảng cách.” Anh nói rất thẳng thừng, lại như ra lệnh.

Trần Điệp nhấp nhấp môi, nhẹ giọng: “Ồ.”

Sáng sớm hôm sau, cô còn đang ngủ, Văn Lương đã dậy đến công ty, chờ cô rời giường ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện dì Trương đang dọn đồ giúp cô ở phòng dành cho khách—— hẳn là Văn Lương nói với bà ấy.

Trần Điệp vẫn còn ngượng ngùng, cảm thấy mình làm như vậy cực kỳ giống những người phụ nữ tâm cơ độc ác trên TV, người ta có ý tốt đưa cô về nhà, lo ăn lo uống lo chuyện học hành cho cô, cô thì hay rồi, trực tiếp vào ngủ trong phòng nam chủ nhân, nhìn kiểu gì cũng giống lòng mang ý xấu, lòng tham không đáy.

Nhưng dì Trương bị làm sao ấy, lúc thu dọn đồ đạc cho cô trông còn rất cao hứng.

“Trần tiểu thư, những cái này cô có muốn đem qua luôn không?” Dì Trương ôm một chồng thư hỏi.

Trần Điệp bước tới: “Không cần đâu, dì Trương, để con tự làm đi, không cần để ý đến con.”

“Không sao không sao, đồ đạc của cô cũng rất nhiều, sửa soạn nhanh nhanh còn có thể nghỉ ngơi sớm một chút.” Bà nói.

Trần Điệp không còn cách nào, đành phải cùng dì Trương sắp xếp lại, cô ở đây hai năm, đồ đạc cũng rất nhiều, nhưng phần lớn đều là một ít sách giáo khoa cấp ba đã không cần tới nữa, muốn dọn cũng chỉ có quần áo và đồ dùng cá nhân.

Quần áo của Văn Lương không nhiều lắm, chủ yếu là mấy bộ âu phục và áo sơ mi, Trần Điệp treo quần áo của mình vào tủ trong phòng ngủ chính, lại nhìn trước bồn rửa tay phòng tắm nhiều thêm một chiếc ly của cô.

Tuy mối quan hệ này không rõ ràng, nhưng cô vẫn vô cùng cao hứng.

Ít nhất, như tình huống hiện tại, Văn Lương cũng không thể đi xem mắt với thiên kim tiểu thư nhà khác, thậm chí là kết hôn.

Lúc đó tuổi Trần Điệp không lớn, sự hiểu biết đối với chuyện nam nữ không nhiều lắm, không hiểu sự khởi đầu bất công như vậy sẽ rất khó để duy trì lâu dài, còn đắc chí cảm thấy mình đánh thắng một trận, có thể coi là một trận chiến tranh không khói thuốc súng.

Cô cầm di động chụp chiếc ly trong phòng tắm hai cái, còn cho vào album ẩn.

***

Trần Điệp cứ như vậy ở lại trong phòng ngủ chính.

Mới đầu còn không quen, từ trước đến nay Văn Lương trong mắt cô đều là vẻ mặt nghiêm nghị, hung dữ dọa người, nhưng từ sau khi dọn vào ở thì thường có thể nhìn thấy bộ dạng lưu manh côn đồ của anh, cô cũng rất thích Văn Lương như vậy, chẳng qua… thân thể có chút ăn không tiêu.

Rõ ràng từ trước tới nay Văn Lương chưa từng kết giao bạn gái bao giờ, nhưng tới lúc làm chuyện đó lại tự nhiên trơn tru trót lọt, cũng không biết học được từ chỗ nào.

Qua hồi lâu cô mới chậm rãi thích ứng dần, chầm chậm hòa hợp.

Từ trước đến nay Trần Điệp đều được chiều sinh kiêu, ỷ vào quan hệ của mình và Văn Lương tiến thêm một bước, càng không kiêng nể gì giẫm lên giới hạn ban đầu của anh tiến lên phía trước, lại lần nữa vẽ ra một vùng lãnh địa thuộc về mình ở trong phạm vi của Văn Lương.

Văn Lương vẫn sẽ giáo huấn cô như cũ, nhưng cũng vui lòng dung túng cô, chỉ ngoài miệng trách cứ một câu, trên hành động vẫn là thuận theo cô.

Hôm nay, Văn Lương hiếm khi không đến công ty vào sáng sớm, đi bệnh viện thăm Văn Hoài Viễn, giữa trưa thì trở về biệt thự Tây Giao.

Sau khi thi đại học thì Trần Điệp nhàn nhã ở nhà, người đều sắp mốc meo, lúc Văn Lương về đến nhà cô đang vùi người trên sofa xem một bộ phim điện ảnh kinh điển cũ của thế kỷ trước.

Bởi vì không ra khỏi cửa, quần áo cũng chẳng thay, còn đang mặc váy ngủ, mũi chân trắng nõn để trần giẫm lên sofa, hai tay ôm chân.

Thẳng đến khi dì Trương đem cơm trưa ra, nói “Thiếu gia đã về”, cô mới quay đầu nhìn sang.

Cô vội vàng đứng lên, suýt nữa giẫm lên váy ngủ ngã nhào.

Văn Lương tới đỡ cô, không đợi cô kinh hỉ nói “Sao bây giờ anh đã về rồi?”, trực tiếp nhíu mày quở trách: “Bao nhiêu tuổi rồi còn kêu kêu quát quát, ngay cả đường cũng không đi cho tử tế.”

“…”

Thật vô vị.

Chút kinh hỉ kia của Trần Điệp bị lời nói của anh đánh cho tan thành mây khói, liếc xéo anh một cái, hừ một tiếng: “Anh về làm gì.”

Giọng điệu ủy khuất, Văn Lương nhìn cô cười nhẹ một tiếng, đoán chừng nếu quen cô thêm mấy năm nữa, cô sẽ dám đuổi anh ra khỏi nhà luôn.

Anh cân nhắc kỹ lưỡng suy nghĩ của cô, chờ tới khi cô hết nóng nảy, anh lười biếng hỏi: “Đậu đại học rồi, em muốn đi chơi ở đâu?”

Sau đó vừa lòng nhìn vẻ mặt Trần Điệp biến hóa.

Trần Điệp hơi ngượng ngùng, thậm chí còn có ảo giác Văn Lương lấy ơn báo oán.

“Đâu cũng được.” Cô nhỏ giọng nói.

Văn Lương: “Vậy tôi sẽ xem xét, sau khi làm xong công việc đợt này sẽ dẫn em đi du lịch.”

Trần Điệp gật đầu như gà con mổ thóc, ngoan ngoãn đến mức còn có vài phần nịnh nọt: “Gần đây anh rất bận sao?”

“Hôm nay không bận, ở nhà xử lý hợp đồng.”

Ăn trưa xong, Văn Lương lại vào thư phòng, từ sau khi tiếp quản công ty anh ngày càng trầm ổn, trước kia còn lêu lổng cùng đám bạn, bây giờ ở công ty nhiều hơn, thỉnh thoảng buổi tối sẽ tham gia tiệc rượu, nhưng đều sẽ về ở Tây Giao.

Trần Điệp xem nốt nửa bộ phim điện ảnh còn lại, rảnh rỗi nhàm chán, lại lần nữa âm thầm vào thư phòng của Văn Lương.

“Sao thế?” Văn Lương hỏi.

Trần Điệp ăn ngay nói thật: “Chán quá.”

“Tháng sau phải đi huấn luyện quân sự, em như vậy, đến lúc đó đừng kêu mệt với tôi.”

“… Ai thèm kêu mệt với anh.” Trần Điệp lẩm bẩm, đi đến bên cạnh anh, đầu chen qua xem.

“Em xem hiểu à.” Anh mỉa mai.

Trần Điệp ghét nhất anh xem thường mình, trước kia vài lần anh cũng như vậy: “Cái này có gì mà không hiểu!”

Bản hợp đồng kia là văn kiện bí mật của một hạng mục thương nghiệp gần đây có giá hơn 1 tỷ, nhưng Văn Lương lại ôm người lên đùi mình, lười biếng hỏi: “Vậy em nhìn xem, hợp đồng này có hợp lý hay không.”

Cô nghiêm túc xem xong, nói đáp án: “Rất hợp lý.”

Văn Lương vỗ vỗ mông cô, đuổi cô xuống: “Qua một bên chơi.”

Trần Điệp không chịu đi xuống, còn quấn lấy anh hỏi chỗ nào không hợp lý, có vẻ tâm tình hôm nay của Văn Lương không tồi, kiên nhẫn hiếm thấy, vậy mà lại tỉ mỉ nói cho cô mấy chỗ không hợp lý trong hợp đồng.

Trần Điệp nghe xong, như suy tư gì đó.

Văn Lương chỉ cho rằng cô cảm thấy khô khan, liền thả cô xuống tự mình đi chơi, không ngờ mấy ngày sau Trần Điệp lại hỏi anh một chút về vấn đề trên hợp đồng, sau đó nữa, cô hưng phấn đưa một phần hợp đồng tới trước mặt anh, còn chỉnh tề lấy máy đóng sách đóng lại.

Từ những hàng chữ có thể thấy được sự kiêu căng của Trần Điệp, còn cao cao tại thượng phảng phất giống như bố thí nói rõ mình sẽ duy trì quan hệ yêu đương với anh trong bốn năm đại học.

Văn Lương tùy tiện lật xem một lần, chỉ cảm thấy buồn cười.

Thứ nhất, anh tuyệt đối không thiếu phụ nữ, đoán chừng nếu hợp đồng này của Trần Điệp bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ cười cô quá coi trọng chính mình.

Thứ hai, với mối quan hệ hiện tại của họ được viết ra giấy trắng mực đen thế này, nếu một ngày thực sự muốn sử dụng thì một câu “vi phạm trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục” là hợp đồng này sẽ không được tính.

Nhưng nhìn bộ dạng hưng phấn của cô gái nhỏ, anh cũng lười giải thích cho cô những thứ đó.

Có lẽ nghỉ ở nhà suốt nên thật sự chán muốn chết rồi, còn phí thời gian đi làm loại hợp đồng này.

Chỉ là Văn Lương bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó ở quán bar, mặc dù Trần Điệp không có hứng thú với nam sinh kia, nhưng bộ dáng nam sinh kia đối Trần Điệp thì anh thấy rất rõ ràng.

Văn Lương liếc nhìn cô một cái, không thể không thừa nhận, Trần Điệp lớn lên đúng thật là cảnh đẹp ý vui, đến lúc đó lên đại học không hề có thầy cô quản chuyện yêu sớm, không chừng lại rước cho anh không ít phiền toái.

Tuy anh biết hợp đồng này không tính, nhưng nhìn chuyện hôm nay, thật sự có thể hù dọa Trần Điệp.

Trần Điệp thấy anh không động bút, còn thúc giục: “Anh ký tên đi.”

Văn Lương mặt không đổi sắc nhưng lòng càng thêm nặng: “Em phải tuân thủ ký kết.”

Trần Điệp không rõ nguyên do: “Đương nhiên em sẽ tuân thủ.”

Văn Lương ký tên vào trang cuối cùng của hợp đồng, ném cho cô, xùy một tiếng: “Ngày ngày không lo chính sự.”

——–

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Điệp viết hợp đồng: Ít nhất bốn năm này Văn Lương không thể kết hôn với người khác rồi.

Văn Lương ký hợp đồng: Ít nhất bốn năm này xung quanh Trần Điệp không có mấy loại ong bướm đáng ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK